Chương 14 : Tôn Duệ Lâm ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Nhược quả thực xúc động khi thấy được thần tượng của mình, anh ngày ngày xem Tống Thanh Khanh diễn vai chính đến nghiện, khí chất cao ngạo trong phim và dáng vẻ tử tế của y làm cho A Nhược sướng đến độ hai tai đỏ chót.

" Tống Thanh Khanh... Tôi...tôi thật sự rất hâm mộ anh"

Tống Thanh Khanh nổi tiếng là một người sống phóng khoáng, thân thiện và rất dễ gần. Khác với dáng vẻ lạnh lùng trong phim, Tống Thanh Khanh ở ngoài đời được rất nhiều bạn bè yêu thích. Thậm chí y còn là bạn thân của Tôn Duệ Lâm- ông chủ đang tỏ thái độ tức giận trước mắt.

Nhưng mà người trên xe lăn cùng diễn viên nổi tiếng cũng chẳng thèm nể nan để ông chủ vào mắt, hai người tiếp tục nói qua nói lại vài lời.

" A Nhược, Nụ cười của anh tôi cảm thấy rất thích"

A Nhược gãi đầu, ngượng ngùng cười.

" Thật ngại quá...tôi chưa bao giờ được ai khen cả"

Kẻ nào đó bĩu môi lên tiếng, chen ngang cuộc nói chuyện.

" Này, ngày nào em cũng khen anh mà. Có cần phải quá đáng thế không?"

Tống Thanh Khanh nhìn dáng vẻ không cam lòng của Tôn Duệ Lâm cảm thấy có chút buồn cười, nam diễn viên hạng A này bỗng nảy lên chút ý xấu.

" A Nhược, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đáng yêu như vậy. Chi bằng chúng ta chụp chung bức ảnh làm kỉ niệm đi. Nhưng mà chẳng may tôi để quên điện thoại ở tầng trên rồi... Hay dùng điện thoại của anh có tiện không!?"

Tôn Duệ Lâm hiện tại chỉ muốn đấm chết cái tên họ Tống này cho hắn khỏi vác mặt đi quay phim, nào ngờ... A Nhược lại cười ngượng tiếc nuối trả lời.

" Tôi...tôi không có điện thoại"

Tống Thanh Khanh đáp.

" Ưm... Xem ra anh với Duệ Lâm rất thân thiết, hay anh thử mượn cậu ta thử xem"

Tôn Duệ Lâm hậm hực liếc nhìn Tống Thanh Khanh, cau có trả lời.

" Không cho mượn, thích chụp thì bữa khác chụp. Thanh Khanh, mau đi chạy show của anh đi"

A Nhược còn chưa kịp mượn điện thoại để bị chủ nhân của nó dẹp bỏ ý định ngay tức khắc khiến anh có chút hụt hẫng. Mà Tống Thanh Khanh cũng nhịn không được mà cười lớn.

Tôn Duệ Lâm là một cái tên máu mặt trên thương trường, kẻ này từ xưa đến nay nổi tiếng là người không bao giờ để lộ quá hai cảm xúc trên khuôn mặt, đã vậy còn là kẻ kiệm lời khó ưa nhất quả đất. Vậy mà giờ đây chịu đẩy xe lăn cho một người tật nguyền, còn ở chung với người ta. Thái độ thì rõ lòi lõm khi ai đó chạm đến người tên A Nhược này khiến Tông Thanh Khanh cảm thấy anh bạn mình quả là có chuyển biến lớn. Trong đầu y xác nhận một điều.

" Cái tên mặt than này đã tìm thấy người mình thương thật rồi"

Tống Thanh Khanh không thể bỏ qua cơ hội chọc tức Tôn Duệ Lâm, y nhìn A Nhược rồi lại nói.

" Hôm nào rãnh tôi mời cậu đi uống coffee có được không hả A Nhược"

" Thật...Thật sự không dám làm phiền đến anh đâu ạ"

A Nhược là kẻ biết điều, cậu từ chối lời mời của người nổi tiếng này. Tôn Duệ Lâm nghe thấy vậy thì vui lắm, nhưng hắn bỗng thấy Tống Thanh Khanh rất là ngứa mắt cho nên không khỏi đá xéo.

" Hừ, bạn bè mang tiếng bao nhiêu năm nay mà một ly cafe anh còn không mời tôi. Kẹo kiệt như vậy thì mãi không có người yêu cùng đúng"

Tống Thanh Khanh biết hắn đã đưa mình vào tầm ngắm, đành cười khổ trả lời.

" Này, tôi mang tiền về cho cậu, lẽ ra cậu là người nên mời tôi chứ? Hà cớ gì bảo tôi mời cậu? Kẻ độc tài thì độc tài vừa thôi chứ? Ngang ngược"

" Tôi ngang ngược rồi sao? Diễn viên hạng A như anh cũng nằm dưới trướng tôi thôi. Thích nói nhiều không ? Trừ lương thì lại khóc gọi cha gọi mẹ"

Tống Thanh Khanh biết gã này không dễ chọc, y đành xuống một nước nói.

" Xem như ông chủ cậu giỏi"

Rồi nhanh chóng chào A Nhược bỏ đi, trước khi đi còn không quên hẹn gặp lại lần sau. Nào ngờ Tôn Duệ Lâm lại đá xéo.

" Đi luôn khỏi hẹn"

Tống Thanh Khanh cảm thấy ông chủ mình không những là kẻ khó ưa mà còn chính là một kẻ ích kỉ đến đáng ghét. Nhưng mà niệm tình hắn là ông chủ, lại còn giàu hơn mình nên thôi y bỏ qua vậy.

" Khẳng định là Thanh Khanh tôi chỉ sợ tên kia chút chút thôi. Không nhiều đâu"

Tống Thanh Khanh đi rồi A Nhược cũng khôi phục lại cảm xúc của mình, anh định lên tiếng nói gì đó thì đã bị Tôn Duệ Lâm hùng hùng hỗ hỗ tiến đến trước mặt.

Hắn mang theo vẻ mặt ấm ức cùng tủi thân. Tôn Duệ Lâm dùng hai tay giữ chặt má A Nhược, sau đó dùng sức mình hôn lên má của anh một cái thật mạnh và thật lâu. Mãi một hồi mới chịu buông ra nói.

" Đáng ghét, hôn cái mắt này cho hết ghét... Anh dám ở trước mặt em ân ái với trai khác. Em chẳng thích chút nào nữa, nếu còn một lần nữa em sẽ giận đó. Em sẽ tăng tiền nợ thêm đó.có nghe chưa ?('^'o)=3"

A Nhược cười khổ, nhìn kẻ đang giở tính trẻ con này có chút buồn cười. Anh chỉ thầm nghĩ.

" Kẻ độc tài này quả là ngang ngược, nhưng hắn thật sự rất đáng yêu"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net