Chương 16 : Hãy sống cho thật tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời của thành phố Y đã vào mùa đông, cái giá lạnh cắt da cắt thịt như muốn đóng băng từng người đi đường, vào những thời điểm này, hầu hết đều chọn biện biện pháp ở nhà sưởi ấm vẫn là tốt nhất

Chỉ có riêng Trác Phi Khâm sau một tuần biến mất thì cuối cùng cũng quay trở lại, hai tay xách hai túi to, mang một chiếc áo khoác da dày cộm đi vào căn biệt thư nơi Vĩnh Ân ở, Tù Trúc và Hỏa Sơn vừa uống một ly trà ấm nóng, liếc mắt nhìn thấy anh thân thể mệt mỏi, trên đầu còn dính tuyết, hơi thở mang khí lạnh ở bên ngoài vào, Tù Trúc kìm lòng không được hỏi

- Một tuần nay việc ở bên anh vẫn chưa ổn à?

Trác Phi Khâm thở dài cười cười nói

-  Tình hình biến xấu đi rất nhiều! Có lẽ sẽ không thể cứu vãn được nữa, sau này Vĩnh Ân đều phiền hai người chăm sóc

Hai người nhìn anh đi đến phòng của Vĩnh Ân, trong tâm tư bọn họ đều nghĩ rằng

-Anh ta thật sự thay đổi rất nhiều

Trác Phi Khâm mở nhẹ vừa phòng, nhìn thấy cậu đặt chân trần xuống đất mà ngồi ngẩn ngơ,liền tiến đến, tự nhiên lục lọi trong tủ quần áo của cậu, lấy ra một đôi tất dày, sau đó  ngồi xuống, nâng chân cậu lên mang từng chiếc vào

Vĩnh Ân một tuần rồi không có anh tâm tư vừa thả lỏng một chút thì bây giờ căn cứng lại, định mở miệng nói gì đó thì Phi Khâm đã nói trước

-  Vĩnh Ân, nghe anh nói điều này một chút có được không ?

Nghe trong âm giọng của anh toàn là phiền não, cũng mệt nhọc. Không hiểu sao hôm nay Vĩnh Ân cũng không có mời Phi Khâm về những lần trước, chỉ nhàn nhạt trả lời

- Mời ngài nói

Anh đứng lên, từ trong một túi đồ mình mang đến lấy ra hộp gỗ hình vuông màu đen, nhẹ nhàng đặt trong tay cậu rồi nói

- Tuần trước anh đi Nhật Bản, có thấy món quà này đẹp nên mua về. Bên trong là hai bức tượng về uyên ương, nhìn rất đẹp đó, em từng nói khi mắt khỏe lại thì tìm một người yêu thườn mình để sống hạnh phúc cả một đời. Cứ xem như đây là quà anh tặng cho em và người đó đi, hy vọng em sẽ nhận món quà cuối cùng này

Vĩnh Ân nghe đến chữ " cuối cùng" dường như nắm bắt được chút gì đó, cậu nghi hoặc hỏi

- Anh đã nghĩ thông suốt, sẽ buông tha cho tôi ?

Phi Khâm được cậu hỏi như vậy, nụ cười vặn vẹo đến chịu không nổi nữa, đôi mắt anh đỏ lên, nhẹ nhàng nắm cánh tay cậu, ân cần nói

- Bấy lâu nay anh toàn mang đến điều khổ sở cho em, hết làm em bị tổn thương, rồi lại lấy đi đôi mắt này, đến khi em chịu buông tay thì một lần nữa đến quấy rối. Anh suy nghĩ kĩ rồi, lần này anh sẽ thật sự buông tay để em đi tìm một hạnh phúc mới. Kiếm người nào có thể vì em mà khóc, vì em mà bất chấp tất cả để yêu nhé. Thời gian qua đã làm phiền em rồi,phải sống cho thật tốt có biết không ?? Sau này không có anh, phải cười nhiều hơn nữa. Đừng bao giờ rơi nước mắt vì bất cứ ai

Vĩnh Ân cuối cùng cũng được hắn giải thoát, đáng lí trong lòng phải vui vẻ hơn, nhưng mà tự dưng cảm giác đau lòng lại trỗi dậy một lần nữa. Tự niệm tâm mình phải cố gắng bình tĩnh, đừng suy nghĩ vu vơ nữa, ánh mắt ngơ ngác cậu hướng đến chỗ hắn, sau đó gật đầu đáp ứng

-  Cảm ơn anh đã nghĩ thông suốt, sau này chúng ta không ai nợ ai nhé. Hy vọng anh sẽ sống tốt hơn

Phi Khâm lặng lẽ rơi một giọt nước mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên má cậu, cố gắng dùng giọng nói tốt nhất

- Chà! Không thể chứng kiến ngày em lành mắt rồi, thật là đáng tiếc mà  Haha! Anh có việc bận phải đi rồi, mùa đông lạnh lắm, anh có mua cho em vài cái áo khoác, nhớ mặc nhé. Tạm biệt

Phi Khâm nói xong cũng không kéo dài thời gian làm gì, lập tức đi ra khỏi phòng ngay, để lại một mình Vĩnh Ân ở trong đó, không hiểu sao cậu cảm nhận được nỗi bất an dành cho anh, cảm giác giống như là đây sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau thật sự vậy!!

---------*****------

Phi Khâm vừa bước ra phòng khách thì Hỏa Sơn cùng Tù Trúc liền chặn đứng anh lại, hỏi

- Việc ở Ân Dật bang của cậu không thể cứu vãn được nữa sao ?

Anh nhìn họ, ánh mắt tuy chứa đầy đau khổ nhưng vẫn cố gắng kéo giãn nụ cười, đáp

-Ừm ! Tôi muốn trở thành người mạnh nhất nhanh chóng, thì tất nhiên tôi sẽ rước về vô số kẻ thù cho mình. Chuyến đi này chỉ sợ không thể đảm bảo được mạng sống, cho nên tôi tranh thủ về thăm em ấy một chút. Sau đó phải quay lại Nhật Bản đối phó với những tên khác, cũng nhờ vào thế mạnh hắc bang nên tôi mới tìm được Vĩnh Ân, nhìn em ấy khỏe mạnh vậy là tôi vui rồi, nghe tin mắt em sắp sáng lại,  cũng đủ khiến tôi an tâm lắm. Khi nào Vĩnh Ân khỏe hẳn, hai người thay phiên nhau thực hiện nguyện vọng của tôi dành cho em ấy nhé

Đoạn anh đặt tay lên vai Tù Trúc, vẻ mặt hòa hoãn nói tiếp

- Công ty cha của cậu đều đã đi vào nề nếp ổn định rồi, không cần lo lắng gì nữa đâu. Bấy lâu nay làm cậu chán ghét không ít rồi, thật xin lỗi

Nhìn đến căn phòng đã đóng chặt cửa kia, Phi Khâm cười cười rồi đứng lên

-  Đã đến giờ rồi, tôi không thể ở lại lâu. Tạm biệt

Hỏa Sơn cùng Tù Trúc nhìn hắn đi, trong lòng chỉ khẽ cầu cho con người kia bình an, chuyến đi này lành ít dữ nhiều, hy vọng Phi Khâm có thể toàn thây trở về

Bây giờ nhìn lại, chỉ thấy một Phi Khâm đang cố gắng làm tốt tất cả mọi thứ, tuy tính tình hắn lúc ép người trông rất khốn nạn, nhưng nếu ở trong cuộc, thì có thể nhận ra hắn là đang âm thầm cố gắng bảo vệ cứu vớt từng người, đúng là hắn có bước sai lầm trong chuyện tình cảm thật. Nhưng mà nhìn hắn mặc dù bị xua đuổi vẫn tìm cách chuộc lỗi như vậy. Thì cho dù có giận cách mấy cũng phải nguôi, bây giờ buông tay rồi, liệu mọi chuyện có thể êm xuôi được hay không ??

----------****---------

Tuyết vừa ngừng rơi,Phi Khâm ngồi trên phi riêng của mình, hai bên đàn em cùng anh  đều ngồi ngay ngắn lại, bỗng nhiên Phi Khâm ánh mắt sắc lạnh ra lệnh

- Đi thôi

- Rõ thưa ông chủ

Nghe mọi người đồng loạt hô vang như vậy, anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó nhìn xuống phong cảnh bên dưới, miệng thì thầm

- Tiểu Ân, phải sống thật tốt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net