Chương 7 : Em đồng ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tiểu Thiên vì câu nói ban nãy của Khang Mạnh Nghiêm làm cho hoảng hồn, cơm vẫn còn chưa kịp nuốt xuống cứ thế nghiêng đầu qua bên phải bay ra ngoài, dính hết lên mặt của Tử Hoàng

Hắn vốn dĩ là một tên yêu sạch sẽ đến vô cùng, bỗng nhiên lại bị cơm cùng nước bọt đáp thẳng lên khuôn mặt đẹp trai, liền không quản đây là ở đâu bắt đầu kêu la oai oái

Cậu biết mình đã thất thố quá độ, vội vàng cầm hộp giấy ăn trên bàn chạy sang, rút vài tờ giấy trong hộp ra, liền giúp Tử Hoàng lau đi cơm đang bám trên mặt hắn

Đồng tử của Mạnh Nghiêm co rút khi nhìn thấy Tiểu Thiên lau mặt giúp người khác, cả người liền bực bội, khuôn mặt tỏa ra khí đen ám chỉ Tử Hoàng

- Tử Hoàng! Nên biết đây là đâu

Nghe trong giọng bạn mình toàn mùi thuốc súng, hắn làm sao không biết anh đang muốn nói gì, vội vàng tránh né bàn tay đang lau mặt giúp mình. Sau đó nói

- A Thiên! Không sao cả, anh đi rửa mặt chút là sạch mà, em không cần làm vậy đâu

Cậu cúi gập đầu mình xuống, lặp đi lặp lại từ xin lỗi

- Xin lỗi anh!Thật sự xin lỗi anh, em không cố ý đâu, mong anh bỏ qua cho em

Hắn xua tay

- Không có gì đâu, anh đi rửa mặt một chút rồi quay lại ngay, Hoắc Đông theo tớ

Nói xong, hắn kiền túm Hoắc Đông kéo chạy đi thật xa. Tiểu Thiên vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của hai người họ

Đợi họ đi thật xa, lúc này Tiểu Thiên chợt nhớ đến Mạnh Nghiêm vẫn còn đang ngồi ở đây, ban nãy mình làm ra hàng động cực kì thiếu tôn trọng như vậy trước mặt anh ấy, cậu chỉ hận không có một cái lỗ nào thật to để cậu có thể lọt xuống dưới đó thôi

Quay trở về bàn ăn, mặt cậu liền nóng còn hơn là lửa đốt, ngượng ngùng nhìn anh mở lời

- Chuyện khi nãy! Em thật thiếu lịch sự, xin lỗi anh nhiều

Mạnh Nghiêm vẫn chống cằm nhìn cậu, đôi mắt mang đầy vẻ si mê, anh nở nụ cười sáng chói,lộ ra hàn răng trắng tinh thẳng tấp của mình, sau đó nói với cậu

- Không sao! Em đừng để ý, tên đó không để bụng đâu

- Ân

Khuôn mặt anh vẫn giữ nét cười, tiếp tục gọi tên cậu

- Tiểu Thiên

Ngước đôi mắt của mình lên, cậu không nhanh không chậm đáp lại

- Vâng

- Chuyện lúc nãy anh muốn em đi chung, em định thế nào, mau trả lời anh đi

Bàn tay cậu khẽ siết lại vì kích động, anh ấy thật sự là mời mình đi chung sao? Mình cứ tưởng anh ấy chỉ nói đùa

Cậu nghi hoặc nhìn anh như muốn chắc chắn lời anh nói,cậu hỏi anh

- Anh không đùa với em chứ?

- Hửm!! Nhìn mặt anh giống thật sự đang trêu đùa em sao?

Nhìn anh đã thu liễm lại nụ cười lúc nãy, trên mặt hoàn toàn lộ ra vẻ nghiêm túc lúc này cậu mới dám tin đây là sự thật. Nhưng thử hỏi đi, cậu giống như một nhánh cỏ dại xấu xí không ai thèm để ý đến, hôm nay lại được người đẹp trai đến xuất thần như anh mời đi chung vào đêm tiệc sắp tới, cậu thấy mình chẳng xứng chút nào. Ngoài kia, biết bao nhiêu cô gái đẹp đang chờ anh đi chung với mình, nhìn lại bản thân mình xem, đến khuôn mặt còn không có chút nhan sắc, đi với anh ấy không phải là bôi nhọ anh sao?

Cậu tuy rất muốn đi chung với anh, nhưng tự ti với bản thân nên đành từ chối

- Mạnh Nghiêm! Hay anh tìm người khác đi chung với anh có được không

Mạnh Nghiêm nhíu mày vì câu trả lời của cậu, hắn không hài lòng chút nào cả, nhướng một bên mày, hắn hỏi
- Tại sao? Em không muốn đi chung với anh?

Cậu lắc đầu xua tay

- Không phải! Được anh mời em rất vui, nhưng em thấy người như em không xứng đáng để đi với anh. Những người ngoài kia đẹp hơn, em mà đi với anh bảo đảm người ta sẽ nói cho mà xem....

Hiểu rõ nguyên nhân vấn đề của sự việc, anh bật cười, lại nói

-Tiểu Thiên! Em không cần lo việc đó, những người ngoài kia rõ phiền phức, thật tâm họ chỉ muốn dựa chút hơi của anh để lấy tiếng, hoặc cao hơn là muốn anh được để ý đến, người ta càng tìm cách bám riết anh. Anh lại càng thấy phiền, nhưng em lại khác, em hiền lành, an an ổn ổn không thích náo loạn, đi với em vẫn tốt nhất

- Nhưng em...

- Mà đúng rồi, anh là đang muốn em giúp đỡ mà. Em nhìn đi, lần trước anh đã bảo vệ em một lần rồi,không lẽ chuyện này em không thể giúp anh hay sao, Haizzz

Mạnh Nghiêm đánh một đòn phủ đầu làm cho Tiểu Thiên không có lối thoát.

Suy đi nghĩ lại cũng đúng, anh đã giúp cậu rồi, chuyện vặt vãnh này cũng không khó gì, đây cũng lần đầu tiên cậu được đi chung với người mình thích, bèn cúi đầu mà gật gật

- Ân! Mạnh Nghiêm em đồng ý

Bây giờ thì anh thật sự hài lòng với lời nói này của cậu, liền gắp luôn cả miếng trứng cuộn vàng óng sang cho cậu. Anh nói

- Vậy là tốt rồi, đến lúc đó, anh sẽ đến kí túc xá của em để đón em có được không?

Cậu nghe anh nói sẽ đến đón mình, trái tim trong lòng đập như muốn nổ tung. Cậu lại tiếp tục gật đầu xem như đồng ý

Thấy cậu đều thuận theo lời mình như vậy, anh không khỏi vui vẻ, với người đến xoa đầu cậu, anh nói

- Ngoan lắm! Mau ăn đi, lát anh mua sữa cho em,n ười đâu gầy yếu quá

Bị anh xoa đầu còn được anh nói sẽ mua sữa cho mình, cả người cậu liền cứng lại, may sao anh đã rút tay về, cậu mới thả lỏng được một chút. Còn riêng Mạnh Nghiêm vẫn đang nghĩ trong lòng

Hắn nghĩ rằng nếu em ấy gầy như vậy thì sau này ôm làm sao, tốt nhất là nên vỗ béo em ấy lúc đó ôm mới thích

Đúng lúc này Tử Hoàng và Hắc Đông cũng vừa vào, bàn ăn lại đủ bốn người, họ tiếp tục trò chuyện với nhau một cách vui vẻ, bầu không khí thật yên bình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net