Chương 13: Thách đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày lại trôi qua ngày, thế mà lại chuẩn bị thi cuối học kì một. Các học sinh bắt đầu bận rộn ôn thi.

Tất nhiên, Huỳnh Nam Anh cũng không rãnh rỗi như trước. Buổi sáng học chính, tan học thì lại đến lớp bồi dưỡng học thêm. Buổi tối ngay cả khi đến phòng kí túc xá của Manh Manh cũng mang theo sách vở để học bài.

Bạn cùng phòng của Manh Manh là bạn cùng lớp, dù sao bọn họ cũng chỉ là lớp thường Manh Manh và bạn cùng phòng lại giống nhau, không ai chịu ôn bài. Thành ra trong phòng kí túc bọn họ lại là người rãnh rỗi nhất.

Bạn cùng phòng của Manh Manh tên Tô Đình, là một kẻ cọc cằn thô lỗ nhưng tốt bụng. Nhìn thấy Huỳnh Nam Anh đang chăm chú học bài, hắn nằm trên giường trêu chọc.

"Này! Cuối cùng cậu qua thăm Manh Manh hay là muốn qua đây truyền năng lượng học hành để khiến chúng tôi giác ngộ vậy?"

Manh Manh ngồi bên cạnh Huỳnh Nam Anh, vừa hút hộp sữa vừa ra hiệu cho Tô Đình im lặng, ánh mắt hung dữ như thể.

'Im lặng cho bạn trai của ông đây học bài'

Tô Đình thức thời câm miệng bĩu môi ghét bỏ đôi tình nhân đang cho mình ăn cơm chó.

Huỳnh Nam Anh nhìn bài toán nâng cao khó chịu lẩm bẩm.

"Đã thử không biết bao nhiêu lần vẫn không thể ra kết quả giống sách giáo khoa"

Tiểu Manh Manh nhìn Huỳnh Nam Anh chật vật giải bài toàn như thế cũng có chút thương cảm, cậu cầm cây bút chì lên xoay xoay trong tay giúp Nam Anh.

"Cậu làm sai rồi, đầu tiên là phải giải cái này trước rồi sau đó mới đến bước này...."

Tiểu Manh Manh bắt đầu luyên thuyên giảng dài cho Huỳnh Nam Anh, đến chừng hai mươi phút sau anh nhìn đáp án hoàn toàn chính xác có chút kinh ngạc nói.

"Đây là bài toán nâng cao, đến cả thầy còn chưa dạy tớ làm sao cậu có thể giải được vậy?"

Tiểu Manh Manh xoay đầu bút đáp.

"Chậc! Đều là những thứ đơn giản, không quá khó thật mà!"

Tô Đình không nhịn được đáp.

"Chẳng qua các cậu học lớp chuyên nên không biết, Tiểu Manh Manh của lớp chúng ta thật ra rất thông minh. Nhưng cậu ấy lười học mà thôi, vừa rồi cậu ấy thử làm một đều thi đại học ở trên mạng. Kết quả đúng đến gần chín mươi phần trăm"

Huỳnh Nam Anh xoa đầu cười cười, tự hào nói.

"Dĩ nhiên, cục cưng nhà tớ làm sao mà không thông minh được! Không chỉ giỏi đánh nhau, cái gì cũng giỏi nhỉ?"

Nhìn khuôn mặt ôn nhu cười tươi của Huỳnh Nam Anh, lại nghe thêm câu"cục cưng nhà tớ" khiến Tiểu Manh Manh không nhịn được mà đỏ mặt. Cậu ngài ngùng đáp.

"Tớ...tớ xuống căn tin mua chút đồ ăn vặt"

Sau đó cầm ví tiền của Nam Anh chạy mất.

Đến căn tin, Tiểu Manh Manh mua toàn đồ ăn vặt và hương vị sữa mà Huỳnh Nam Anh thích. Lúc cậu tính tiền, trong ví của anh là hình ảnh của cậu khi còn bé được cất giữ cẩn thận. Tiểu Manh Manh nhịn không được mà bật cười.

Khi ấy cậu đã là một đứa nhóc hư hỏng không ai chơi chung, vậy mà Nam Anh vẫn luôn bên cậu. Nắm tay đi qua từng mốc thời gian.

Tiểu Manh Manh xách một túi đồ ăn vặt lớn vui vẻ tiến về phía trước, nào ngờ vừa đi một nửa quãng đường đã nghe thấy ở trước mặt một âm thanh chói tai vang lên.

"Loại người như cậu đúng là vô dụng, đến trường thì đánh nhau. Buổi tối không lo ôn bài còn chỉ nghĩ đến đồ ăn"

Giọng điệu khó nghe ấy chính là của Hàn Lục Thiên, giọng điệu cậu ta như thể đang cố tình chọc tức của Tiểu Manh Manh vậy.

Manh Manh ghét bỏ đáp.

"Không muốn gãy sống mũi thì cút đi chỗ khác!"

Hàn Lục Thiên có vẻ không sợ lời uy hiếp này, còn lên tiếng thách thức.

"Cậu dám đánh tôi ngay tại ngôi trường này không? Dù sao cậu cũng là học sinh cá biệt, sẽ chẳng thầy cô nào bênh vực cậu. Hơn nữa cậu cứ gây sự đánh nhau như vậy cô cũng biết cậu và Nam Anh thân thiết. Đến lúc đó họ gây phiền phức cho Nam Anh cậu gánh nổi hậu quả sao?"

"Thằng ranh con này, cuối cùng mày muốn cái gì?"

Lục Hàn Thiên khiêu khích, Tiểu Manh Manh kích động nhưng không thể làm được gì. Mà cậu ta thì có vẻ rất vui sướng nói.

"Tôi muốn cái gì chẳng phải cậu không biết sao? Cậu chỉ được cái từ nhỏ đến lớn ở cạnh Nam Anh thì cậu còn cái gì hơn tôi chứ? Học hành thì tệ hơn, bạn bè cũng tệ, mà tính cách cũng tệ nốt"

Tiểu Manh Manh phì cười đáp.

"Mày chắc là tao học tệ hơn mày sao?"

Lục Thiên khẳng định trả lời.

"Tôi đứng hạng hai ở trường, còn cậu thì ở gần cuối bảng xếp hạng. Nếu muốn hơn tôi thì hãy tìm đến vị trí số một đi?"

Tiểu Manh Manh nhún vai đáp.

"Nếu điều đó có thể khiến mày câm mồm lại"

Lục Thiên đi đến ghé sát mặt vào tai Tiểu Manh Manh nói.

"Vậy thì chúng ta thách đấu đi, trong kì thi lần này nếu cậu hạng nhất thì tôi tâm phục khẩu phục nhận thua. Nếu cậu không làm được thì nhường Nam Anh cho tôi"

Tiểu Manh Manh cười khinh bỉ, rất rõ ràng đáp.

"Tao nhận lời thách đấu của mày. Tao có thể hạng nhất, và điều mày mong muốn tao nhường Nam Anh cho thì nằm mơ đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net