Chương 19: Kì thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Manh Manh đứng ở trước cửa kí túc xá, bắt đầu ngồi ôn lại những công thức toán.

Hôm nay là ngày học sinh thi cuối học kì một, khỏi phải nói tình hình hiện tại căng thẳng thế nào. Đến cả một Tiểu Manh Manh từ trước đến nay không quan tâm thứ hạn bây giờ cũng phải chăm chú nhìn công thức.

Nếu như là những năm trước, Tiểu Manh Manh nhất định mặc kệ. Bản thân cứ thế ngủ đến sát giờ thì rồi đến phòng thì cũng không muộn.

Nhưng hiện tai cậu phải chiến đấu với cái tên Hàm Lục Thiên kia, nhất định phải giành được hạng nhất.

"Cục cưng, uống sữa!"

Huỳnh Nam Anh đặt một hộp sữa lạnh lên má cậu, vui vẻ nói.

Tiểu Manh Manh nhận hộp sữa, cười nhẹ hỏi.

"Chẳng phải cậu thi khác phòng với tớ sao? Tại sao không đến phòng thi!"

Huỳnh Nam Anh chỉnh sửa mái tóc rối chưa kịp chải của Manh Manh lại, rất ôn nhu đáp.

"Mọi hôm đi học chúng ta cũng đâu có cùng lớp. Tớ vẫn muốn đi cùng cậu"

Tiểu Manh Manh cất cuốn tập vào trong cặp, sau đó sánh vai Huỳnh Nam Anh đi cùng nhau.

"Manh Manh, cậu ôn bài đã kĩ chưa?"

Tiểu Manh Manh ngậm ống hút trong miệng, gật đầu đáp.

"Ừm! Đã ôn thật kĩ rồi. Nhưng mà Nam Anh, cậu nghĩ thử xem nếu như tớ không thể đứng hạng nhất được vậy thì Hàm Lục Thiên sẽ giành lấy cậu sao?"

Huỳnh Nam Anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Manh Manh, xoa cằm ra vẻ suy nghĩ đáp.

"Vậy cậu tính làm thế nào? Đây chẳng phải là lời hứa của hai cậu sao?"

Tiểu Manh Manh nghĩ đến cảnh tượng Hàm Lục Thiên bám riết lấy Huỳnh Nam Anh, trong lòng tức đến muốn nổ mắt. Cậu giậm chân nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nằm mơ đi! Cùng lắm nếu tớ thua thì đấm ngất Lục Thiên là được chứ gì? Thà bị mang tiếng hèn hạ còn hơn mất cậu!"

Huỳnh Nam Anh có vẻ rất hài lòng, còn gật đầu cười ôn nhu đáp.

"Thật ra cũng không cần lo lắng quá, đây là việc thách thức của hai cậu nhưng chưa có sự đồng ý của tớ. Chỉ cần tớ không đồng ý Lục Thiên, tớ vẫn là của cậu"

Nghe được lời trấn an của Huỳnh Nam Anh, Tiểu Manh Manh mới xem như là an tâm hơn một chút. Tâm lí đi thi cũng nhẹ nhàng hơn.

Hai người thi khác phòng, bọn họ tạm biệt nhau khi gần đến lớp. Tiểu Manh Manh ném hộp sữa rỗng vào thùng rác, vui vẻ chuẩn bị đi tìm lớp của mình.

"Manh Manh, cậu nghĩ chỉ với một tháng ôn tập có thể thắng được tôi sao?"

Hàm Lục Thiên không biết từ đâu xuất hiện, cậu ta ngẩng mặt kiêu ngạo khiêu khích Tiểu Manh Manh.

Vừa nhìn cái bản mặt đáng ghét của Hàm Lục Thiên, Tiểu Manh Manh chỉ hận không thể đấm chết cái tên giả đạo đức này một trận thừa sống thiếu chết.

Nhưng mà dù sao hôm nay cũng là ngày thi, công sức của cậu cũng không thể đổ sông đổ biển được.

"Muốn nói xằng bậy thì mau cút đi. Ông đây còn bận đi thi!"

"Cậu chắc chắn sẽ thi được thành tốt chứ? Một kẻ  đứng hạng ba trăm như cậu thật sự mơ tưởng đến một bước thành tiên thật sao?"

Tiểu Manh Manh mỗi lần nhìn cái thằng ranh con trước mắt, chỉ mỉm cười đi đến vỗ vai cậu ta nói.

"Tao không thể một bước thành tiên giống mày nhưng chí ít ra tao càng không phải kẻ điên như mày."

"Tôi vốn dĩ cũng không ghét cậu, chỉ là tôi thích Huỳnh Nam Anh. Tôi muốn ở bên cạnh cậu ấy, và tôi cảm thấy bản thân mình xứng với Nam Anh hơn cậu"

Tiểu Manh Manh thừa biết chuyện Hàm Lục Thiên say mê Huỳnh Nam Anh đến điên rồi. Nhưng mà dù sao anh cũng không hề quan tâm đến người này, cậu chỉ đành bố thí cho cậu ta một ánh mắt thương hại. Cười nhếch mép nói.

"Dù mày có thắng hay thua đi chăng nữa, dù tôi có nhường Nam Anh thì có một điều tôi dám chắc chắn là cậu ấy sẽ không thích cậu!"

Một câu này thật sự đả kích đến Hàm Lục Thiên, khiến cậu ta tức đến nghẹn lời.

Tiểu Manh Manh xem như cũng thỏa mãn được cơn tức trong lòng. Vỗ vai Lục Thiên rồi rời đi.

"Nếu tôi nói với cậu tôi là người sai khiến ba tên béo đó đánh Huỳnh Nam Anh, khiến cậu ta bị thương. Ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu thì cậu định làm thế nào!?"

Việc Huỳnh Nam Anh bị đánh tất nhiên Tiểu Manh Manh sẽ không bỏ qua, hơn nữa cậu cứ tưởng là việc kia là do ba tên béo muốn gây sự. Hóa ra người đứng sau việc này là cái tên luôn nở nụ cười giả tạo trước mắt này làm sao?

"Mày vừa nói cái gì?"

Hàn Lục Thiên thấy Tiểu Manh Manh đang tức điên liền cười nói.

"Tôi nói cái gì chẳng phải cậu vừa nghe rồi sao? Bây giờ cậu làm gì tôi? Định nói thầy cô sao? Cậu nghĩ rằng cậu đủ chứng cứ chứng minh tôi là người giật dây không ?"

Từng lời khiêu khích vang lên bên tai của Tiểu Manh Manh, thằng ranh này rõ ràng là muốn hại Huỳnh Nam Anh mà.

Tiểu Manh Manh nhịn không được lập tức lao đến, nắm cổ áo Hàm Lục Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tao sẽ đập mày ngay tại đây, không cần chờ đợi thầy cô gì cả. Tao cũng không cần kết quả thi nữa, tao hiện tại phải đánh mày một trận mới được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net