Chương 40 : Nghe thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Nguyên an ổn nằm trên giường bệnh say giấc ngủ. Lâm Hàn ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào người cậu, trong lòng tự đặt ra câu hỏi :

- Như thế nào mà lại có người đẩy ngã Tiểu Nguyên xuống cầu thang? Tiểu Nguyên chỉ nằm viện vài ngày. Cũng chẳng thể gây thù chuốc oán với ai, huống hồ gì em ấy cũng chỉ là một tên ngốc. Chuyện có kẻ thù là điều không thể. Vậy... rốt cuộc người Tiểu Nguyên nhìn thấy là ai?

Hứa Lâm Hàn không biết, thật sự hắn không thể ngờ được bản thân chỉ vừa rời khỏi Tiểu Nguyên một chút thì đứa nhỏ này lại xảy ra chuyện. Đại não bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ :

- Không lẽ là kẻ thù của mình?

Ở cái giới thượng lưu này. Thương trường cũng như chiến trường. Huống hồ gì Lâm Hàn cũng là một tổng tài của công ty lớn, cho nên việc xuất hiện nhiều đối thủ cạnh tranh là điều không thể thiếu.

Hứa Lâm Hàn suy nghĩ thật lâu vẫn không thể tìm ra câu trả lời. Cộng thêm việc cả đêm qua mất ngủ khiến đầu óc anh cảm thấy đau nhức, đưa hai tay lên trán xoa bóp vùng thái dương. Hứa Lâm Hàn mệt mỏi thở dài.

Bỗng nhiên, Tiểu Nguyên nằm trên giường bệnh đang say giấc ngủ lại tự nhiên nói mơ :

-Anh...anh Hàn... muốn anh hôn em... haha

Động tác xoa đầu dừng lại, Hứa Lâm Hàn thật sự không biết giải thích làm sao với cái đầu nào căng thẳng này đây.

Dạo gần đây tâm tình cùng không tốt như trước nữa, lòng thì rối như tơ vò vì những cử chỉ cũng như loại tình cảm mình dành cho Tiểu Nguyên là như thế nào? Thêm vụ việc Diệp Anh nhắc về mẹ của mình khiến Lâm Hàn thật sự mệt mỏi về tinh thần.

Đối với Tiểu Nguyên, hắn buông không được mà giữ lại cũng không xong. Đứa ngốc này từ khi xuất hiện, đã khiến anh phải để ý tới xung quanh nhiều hơn. Nhưng cũng nhờ có cậu. Cuộc sống bình yên của Lâm Hàn bắt đầu có nhiều biến đổi.

Lâm Hàn đối với bản thân mình đặt ra câu hỏi :

- Cuối cùng giúp người là tốt hay là đang tự rước hoạ vào thân thế này?

Lâm Hàn chống cằm lặng yên không nói, lúc Dịch Tĩnh bước vào anh cũng không hề hay biết. Cho đến khi giọng nói của người kia cất lên, anh lúc này mới kéo mình trở về với thực tại :

- Này!!! Tôi vừa nghe nói Tiểu Nguyên bị ngã cầu thang... chuyện này là như thế nào?

Hứa Lâm Hàn vẫn ngồi trên ghế sofa, lắc đầu tỏ vẻ không biết. Hướng Dịch Tĩnh trả lời :

- Tôi cũng không biết nguyên nhân. Nhưng mà theo lời Tiểu Nguyên nói thì em ấy cảm nhận được có người ở phía sau đẩy mình xuống. Còn lại thì hỏi gì, Tiểu Nguyên cũng không biết.

- Hừ!!! Cũng có loại người tàn ác đến vậy sao? Chỉ là một đứa ngốc cũng đẩy ngã. Nhưng vấn đề là Tiểu Nguyên đã làm gì mà khiến người ta hại thằng bé chứ???

- Tôi cũng không biết, hỏi cái gì em ấy cũng chỉ lắc đầu rồi nói không nhớ. Cho nên tôi cũng hết cách, hành lang khu C lại không có camera nên không thể theo dõi được gì.

Dịch Tĩnh thở dài, nhìn đứa nhỏ nằm trên giường bệnh đang nhắm mặt ngủ say mà cảm thấy thật đáng thương. Hắn nhẹ giọng thở dài nhắc nhở.

- Tiểu Nguyên vẫn còn đang bị bệnh, lần sau mọi người nhớ chăm sóc thằng bé thật kĩ. Tiểu Nguyên chỉ là một đứa ngốc, không giống người bình thường đâu. Cho nên có làm gì thì cũng phải để mắt đến em ấy một chút. Có hiểu không?

Lâm Hàn lặng im không nói một hồi lâu, ánh mắt dán chặt đến người Tiểu Nguyên. Bỗng nhiên anh hỏi Dịch Tĩnh.

- Cậu biết có người nào chịu nhận chăm sóc người bị thiểu năng không?

Dịch Tĩnh đẩy mắt kính của mình lên, nhàn nhạt đáp.

- Có, tôi biết có vài người chăm sóc người bị điên rất tốt. Sao vậy??? Thuê thêm người về để chăm lo cho Tiểu Nguyên hả??

Hứa Lâm Hàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng mà lời nói khi phát ra lại không hề giống với những gì Dịch Tĩnh nói :

- Tôi sẽ đưa Tiểu Nguyên vào trại tâm thần, sau đó thuê người đến chăm sóc em ấy. Tôi và Diệp Anh cũng sắp kết hôn rồi, công việc của cả hai cũng bề bộn. Dì Linh cũng đã có tuổi, không thể việc gì cũng giao cho bác ấy được. Cho nên tôi định đưa Tiểu Nguyên vào trong đó, có gì bác sĩ cũng dễ chăm lo cho em ấy hơn. Tôi cũng sẽ đến thăm Tiểu Nguyên thường xuyên.

Dịch Tĩnh nghe đến đây mà cảm thấy giận dữ. Hắn không kìm được bản thân cho nên liền trách móc Lâm Hàn.

- Con mẹ nó cậu có điên hay không? Vậy thì ban đầu cậu nhận Tiểu Nguyên về làm gì. Rồi lại muốn đẩy thằng bé vào một lối mòn khác? Chẳng thà ngay từ đầu đừng nhận nuôi em ấy về. Chứ đã cưu man thằng bé rồi, thì cũng đừng xem Tiểu Nguyên như món đồ chơi thích thì nâng niu. Chán rồi thì bứt bỏ có hiểu không? Lòng tin và tâm lí của một con người không thể đem ra đùa giỡn như vậy được. Hứa Lâm Hàn, cậu có biết Tiểu Nguyên chỉ là ngốc thôi nhưng em ấy vẫn có nhiều điều có thể nhận thức được. Chứ không phải là điên luôn đâu.

Lời nói của Dịch Tĩnh vừa xong, bỗng nhiên từ trên giường bệnh truyền đến một thanh âm chứa đầy sự sợ hãi phát ra.

-Anh...anh... Hàn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net