Chương 39 : Chịu trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Anh thê thảm thế nào ai nhìn vào mà không biết, mấy thuộc hạ khác vừa nghe tiếng gào khóc kêu than oán trời của Tiêu Anh cũng phải xuất hiện, bộ dạng chật vật. Dấu hôn khắp người, tóc tai rối bời , hai chân run run.

Người bình thường cũng đủ hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ có những ai ngốc như Mao Mao mới không hiểu thôi.

Cố Phi nói với Viễn Minh, Trắc Ảnh, Viễn Minh, và Hưu Hy đang đứng bên cạnh. Bàn tán xôn xao.

" Chà! Nghe nói Tần Liêm về rồi, không phải tên đô con đó làm thì chắc chắn là người khác làm"

Hưu Hy vừa mở miệng đã bị người khác khinh rẻ, Trắc Ảnh cũng thêm lời.

" Nghe Tần Liêm nói thích bác sĩ lâu rồi, chắc là có động tay động chân thật"

Mấy người trong đám thuộc hạ cứ bàn tán xôn xao, chỉ có Dịch Long Huấn là bình thản nhìn Tiêu Anh hỏi.

" Tần Liêm làm gì ? Tại sao lại phải báo cảnh sát"

Tiểu Mao Mao ngồi ở trên giường, nhìn người anh thân thiết của mình bị bắt nạt cũng hoảng hốt. Nhóc con muốn chạy đến dỗ dành nhưng lại bị Long Huấn giữ chặt không cho đi. Nhóc con ngây thơ vô tội hỏi.

" Anh Tiêu Anh, ai dám chọc anh khóc ? Anh nói đi, nếu người đó mạng quá thì em sẽ nói với anh Tần Liêm. Anh ấy khỏe lắm, anh Liêm sẽ báo thù cho anh"

Đám thuộc hạ hết đường nói với Mao Mao, chỉ có thể thầm trả lời câu hỏi của cậu nhóc.

" Mao Mao ngốc ơi là Mao Mao ngốc! Tên nó mạnh như gấu, chính hắn gây ra việc này. Không lẽ hắn tự đánh hắn à ?"

Dịch Long Huấn dường như đang cố nhịn cười hỏi.

" Thuộc hạ tôi đã đắc tội gì với bác sĩ ? Ngài cứ nói đi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho ngài"

Tiêu Anh nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt, bác sĩ nhỏ vừa ấm ức khóc vừa nói.

" Tôi không chọc ghẹo gì, cũng chưa xấc xược với hắn bao giờ. Tối hôm qua hắn đi đâu về khuya, tôi vừa hỏi thăm hắn vài ba câu hắn đã bế tôi đi mất... Sau đó...sau đó"

Nói đến câu sau, dường như Tiêu Anh có vẻ ngại ngùng lắm. Cậu không dám nói nữa, Tiểu Mao Mao vẫn mặt mày ngơ ngác ngóng chuyện. Dịch Long Huấn lại khiêu khích họ Tiêu.

" Bác sĩ, anh không nói rõ làm sao tôi giải quyết được. Anh nói rõ ra đi chứ, không lẽ anh vu oán cho Tần Liêm nhà chúng tôi à"

Tiêu Anh bị khiêu khích, vội tức giận gào to...

" Hắn hiếp dâm tôi!"

Tiểu Mao Mao vừa nghe xong liền vỗ tay, cười khanh khách nói.

" Hoan hô, anh Tiêu bị hiếp dâm"

Mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm với sự ngu ngốc của Mao Mao, chỉ riêng Dịch Long Huấn là yêu chiều người kia.

Bỗng, Dịch Long Huấn quay sang nói với Tiêu Anh.

" Được rồi! Tôi đã hiểu, Tần Liêm ! Cậu chịu trách nhiệm chuyện này thế nào ?"

Tần Liêm không biết khi nào đã xuất hiện, đang đứng trước kia với vẻ mặt âm trầm nhìn Tiêu Anh, mà cậu vừa thấy con gấu to bự kia lập tức sợ hãi như thấy quỷ. Chỉ kịp lắp bắp nói.

" Đồ....đồ khốn nạn"

Tần Liêm không nói gì, chỉ đi đến xốc Tiêu Anh lên vai. Sau đó cúi người xin lỗi Dịch Long Huấn vì đã làm phiền đến hắn, sau còn nhắn.

" Mao Mao, anh mượn phòng em một chút."

Còn chưa đợi Tiểu Mao Mao nói gì, Tần Liêm đã bế người rời đi.

Tiểu Mao Mao bỗng dưng ngẩng mặt lên nhìn người yêu mình. Nhóc con ngu ngơ hỏi.

" Hiếp dâm là gì hả anh ?"

Dịch Long Huấn không biết trả lời thế nào, đành trả lời cho qua chuyện.

" Là...giống trò chơi người lớn em với anh đã làm"

Tiểu Mao Mao như tìm ra được chân trời mới. Cậu đáp lại hắn.

" À...vậy là anh Mì Trứng cũng hiếp dâm em"

Dịch Long Huấn : "...."

------*****-----

Tiêu Anh vùng vẫy trên vai Tần Liêm, vị bác sĩ của chúng ta không ngừng mắng.

" Anh mau thả tôi ra! Anh muốn làm gì tôi? Buông tôi ra, ai cứu tôi với!"

Tần Liêm bế Tiêu Anh vào phòng của Tiểu Mao Mao, đặt bác sĩ xuống giường. Sau đó khóa trái cửa lại.

Tiêu Anh vẫn gào khóc kể tội.

" Đồ khốn nạn! Anh đã hại đời tôi rồi, anh còn muốn gì nữa?"

Bình thường, Tần Liêm là một trong những thuộc hạ thô lỗ của Long Huấn, thường ngày...nếu ai dám lắm mồm bên tai họ Tần này đều bị ăn đấm không trượt cái nào.

Vậy mà giờ đây nhìn con thỏ nhỏ đang ngồi khóc hu hu kia, Tần giang hồ lại mềm lòng không muốn ăn hiếp cậu. Hắn ôm bác sĩ nhỏ vào lòng dỗ dành.

" Ngoan, đừng khóc nữa. Là lỗi của tôi"

Tiêu Anh đánh hắn, oán trách tên khốn nào đó.

" Anh có biết anh xấu xa đến mức nào không ? Tôi đã chọc ghẹo gì anh? Tôi đâu có hỗn láo với anh? Vậy mà anh nỡ hãm hiếp tôi. Hại đời tôi ra nông nỗi này... Anh khốn nạn vừa thôi chứ, sau này ai dám lấy tôi nữa"

Người trong lòng đã khóc đến đứt hơi, mỗi lần nói đều nấc lên. Tần Liêm xót lòng, chỉ có thể dỗ dành.

" Nín đi, sau này tôi cưới em. Tôi sẽ thô lỗ với người ngoài, nhưng với em... Tôi sẽ nâng niu em, bao yêu thương đều dành hết cho em. Có chịu không ?"

Tiêu Anh bật khóc nức nở, cậu cúi đầu nhỏ giọng trách mắng Tần Liêm

Tần Liêm vẫn dỗ bác sĩ nhỏ, còn không quên nói.

" Nín đi, sau này tôi nuôi em. Nếu em có thai tôi sẽ chịu trách nhiệm"

" Tôi là đàn ông, làm sao có thai? Anh đừng có mà giang hồ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net