Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thẳng vào trụ biến áp bên đường.

ẦM... XOẢNG... XOẸT... XOẸT.... Tiếng va chạm của chiếc xe. Tiếng cửa kính vỡ nát do bị va chạm. Tiếng trụ biến áp bị đụng vào đang tóe lửa cháy lẹt xẹt. Vài cọng dây điện bị đứt rớt lòng thòng lên mui xe.

Hộc... Hộc... Tiếng thở dốc của hai người thanh niên đang nằm ôm nhau sau khi thoát khỏi chiếc xe.

- Duy. Em có sao không? Em có ngồi dậy được không? Sau khi định thần Phong bật dậy rồi cuống cuồng đỡ cậu lên. Lúc nãy khi té xuống cậu đã để anh nằm trên còn mình nằm dưới. Trong khoảnh khắc đó cậu ghì chặt anh ở trên để lưng mình chà mạnh xuống rồi trượt dài trên mặt đường trước khi lăn thêm mấy vòng theo quán tính.
- Em... Em không sao? Cậu lồm cồm bò dậy rồi phủ đất cát đang dính trên người. Cũng may chiếc áo khoác da cậu đang mặc trên người khá dày nên phần lưng không bị gì khi tiếp xúc với mặt đường. Chỉ có đầu gối đang chảy máu không ngừng.
- Còn nói không sao? Em đang chảy máu nè. Anh lo lắng nhìn đầu gối của cậu.
- Ha ha ha.... Bất chợt cậu cười lớn thành tiếng.
- Em còn cười? Em có biết em vừa làm gì không? Ai dạy em cái trò liều mạng đó vậy? Hay em muốn chết? Thấy thái độ cậu như vậy khiến Phong không khỏi tức giận mà hỏi dồn cậu. Trong ký ức của Phong thì Duy - "đầu bếp nhỏ" của anh là một người ôn hòa và có chút dè dặt với những thứ mạnh bạo chứ đâu phải một kẻ liều mạng như lúc nãy?
- Em cũng không ngờ mình có thể làm được như vậy. Nhưng nếu em không làm vậy thì sao anh chịu dừng xe? Cậu mỉm cười nhìn anh trả lời.
- Em... Tại sao phải làm vậy? Anh bóp chặt hai vai cậu.
- Vì em không muốn rời xa anh. Cậu nói giọng ráo ngoảnh.
- Chỉ có vậy mà đánh cược mạng sống của mình có đáng không? Em tưởng em đang đóng phim hành động chắc? Khóe môi anh khẽ run lên.
- Đáng. Hai năm trước em đã làm sai. Em hy vọng bây giờ em có thể bù đắp lại cho anh. Cái remote vỡ lúc nãy đã làm em hiểu ra trong hai năm qua có lẽ anh không giận em và lần này anh trở về cũng vì em. Tuy nhiên... Nếu... Hoặc em đã hiểu sai ý anh thì... Nói đến đây cậu bỗng ngập ngừng khi nhìn thấy khóe mắt Phong ươn ướt...
- Em lúc nào cũng vậy. Không bao giờ anh thắng được những vụ cá cược của em. Anh thua em rồi... Phong ngồi bệt xuống ngửa mặt lên trời. Khóe miệng cong lên một hình bán nguyệt. Có phải anh đang cười?
- Ý anh... là...? Cậu rụt rè dò ý anh.
- Ở bên cạnh em anh không làm chủ được mình nữa. Mọi suy tính của anh đều bị em làm cho tan tành. Đúng là anh về đây vì em đó. Nhưng về để trả thù em. Nhưng rồi anh không làm được. Tối qua khi thấy em ngất xỉu anh đã biết mình không thể làm gì em được nữa... Anh thua rồi... Haha... Nghe Phong nói vậy bất giác cậu cố chồm qua ôm chầm lấy anh.
- Em xin lỗi... Em sẽ không như lần đó nữa... Ahhhh.... Đang nói bỗng đầu gối cậu cạ xuống mặt đường.
- Biết đau rồi sao? Hồi nãy anh hùng lắm mà. Anh nhéo mũi cậu.
- Anh hùng cũng là người mà. Hơn nữa em chỉ là đầu bếp của anh. Không đau .... Ưm ưm... Sao đột nhiên im lặng thế nhỉ? Hừm. Có ai nói được khi bị người yêu hôn không nhỉ? 100% là không rồi. Haha.

- END CHAP 17 -

-------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net