Part3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan làm, Bright mang Win về lại nhà để thay quần áo, chuẩn bị cho buổi tiệc tối.

Nhìn cậu khoác lên mình bộ âu phục màu trắng được hắn tỉ mẩn đặt may. Đẹp đẽ như một tác phẩm hội hoạ thời kì Phục Hưng.

Bright đột nhiên có chút hối hận, không muốn mang cậu đi đâu nữa, chỉ muốn nhốt cậu lại, chỉ hắn mới được nhìn.

Nhưng hắn không làm thế được, kiểu gì cậu cũng ngoài mặt ngoan ngoãn nhưng lại giận dỗi chống đối. Chẳng biết vào lúc hắn không để ý lại làm ra loại chuyện gì. Vài lần lôi cậu về từ mấy buổi party tại Lux, cả người nhếch nhách say mèm là đủ rồi.

Đánh cậu, hắn cũng thấy đau lòng.
Bright rất muốn phạt cậu kiểu khác, nhưng giờ chưa phải lúc...
Với người khác, 18 tuổi là đủ trưởng thành rồi, còn với thỏ con của hắn thì lại khác.
Phải tròn 20 tuổi, hắn mới dám đem ra "ăn sạch", cho dù bình thường bứt rứt không yên, cũng phải nhịn xuống.
Bright biết cậu khó chịu với sự độc chiếm áp đặt này của hắn, vậy nên không muốn cậu lại càng hận mình, từ năm Win 18 tuổi, đã đem cậu ra "dạy dỗ" dần. Cho cậu thời gian làm quen.
Mong rằng 2 năm là đủ, bởi hắn cũng sắp không nhịn được nữa.

Win vừa lái xe, thi thoảng lại quay sang nhìn Bright một chút. Thấy hắn trầm ngâm không biết là đang nghĩ cái gì, Win chỉ cảm thán một điều.
Cmn, biết là chú cậu đẹp trai rồi, nhưng không phải đến mức này chứ?
Win ghét nhất là Bright vuốt tóc lên, vì làm như vậy cậu rất thích.
Quay tự mắng chính mình rồi quay qua chăm chú lái xe. Đừng ý vào việc bản thân là con lai mũi cao mắt lại sâu môi lại đẹp cậu nhìn cũng muốn hôn mà suốt ngày đánh mắng cậu. Cậu chính là khinh bỉ!

Tiệc rượu hôm nay diễn ra rất vui vẻ, Bright cùng vài bị đạo diễn gặp mặt trò chuyện, còn tiện thể đưa diễn viên mới vào công ti giới thiệu một lượt.

Butter, rất xinh đẹp, cũng từ một công ti nổi tiếng khác chuyển qua, nghe nói là bị nhét cẩu lương bội thực, không chịu được nên chạy sang đây. Nhìn cô khí chất như thế này, thảm nào hôm nọ Bright về sớm, với một người chẳng thèm ép ai như Bright, cô không có ý, Bright cũng không rảnh mà gợi ra.

Chẳng hiểu sao vừa gặp đã thấy thân quen.
Cùng cô trò chuyện một chút, mới biết bản thân rất giống một người em thân thiết của cô. Tuy là nói đến vui vẻ, Win vẫn tự mình tách ra.

Cậu cứ cảm giác có ánh mắt sắc lẹm liếc qua đây, tự nhiên thấy mấy vết roi trên lưng mình nhói nhói mấy cái.

Tạm thời cậu phải thật ngoan, ít nhất là đợi vết thương lành đã.

Cũng có mấy người vì tưởng cậu là diễn viên, tiến tới đưa danh thiếp, đều bị cậu một mực từ chối.

Chú tôi là kim chủ đấy. Mấy người tính cái gì?

Buổi tiệc kết thúc, Win lại lái xe cùng Bright về. Có vẻ như rất vừa lòng biểu hiện hôm nay của cậu, hắn cũng không đánh không mắng gì.

Cậu muốn ngoan là được thôi, chẳng qua bình thường không thích.

Bright vừa tắm xong, đang nằm trên giường đeo kính, đọc qua vài quyển sách kinh tế dày cộp.
Chợt, hắn nghe được tiếng gõ cửa.

Giọng Win vang lên ngập ngừng.

"Chú. Cháu vào được không?"

Bên trong im lặng không nói gì, Win biết là hắn đã đồng ý, liền mở cửa bước vào.

Bright nhấc kính, nhẹ giọng hỏi cậu.

"Muộn như thế này, cháu có chuyện gì?"

"Chú...cháu...." Win cúi đầu ngập ngừng, hai tay bấu lấy hai đầu dây thắt áo choàng ngủ, mãi không dám nói.

Bright lúc này mới để ý hai tai cậu cũng đỏ hết lên rồi, chắc chắn là đang xấu hổ. Metawin không phải lúc nào cũng thực sự ngại ngùng như thế này đâu. Vậy nên, nhìn qua hắn liền biết là tại sao.

"Muốn rồi?"

Win mặt đỏ như phát sốt, gật đầu.

"Lại đây" Bright ngồi dậy, chống chân xuống nền nhà, nhấc mắt kính ra đặt lên bàn.

Win ngoan ngoãn mà tới ngồi lên đùi hắn, cậu có thể cảm nhận được hơi thở nam tính ấm nóng của Bright phả đằng sau gáy mình. Khiến cậu không khỏi vừa xấu hổ vừa run rẩy.

Lại là trò biến thái của hắn! Từ khi cậu biết thế nào là mộng t*nh, hắn không bao giờ cho phép người khác chạm vào cậu, cũng không cho cậu tự mình xử lí. Nếu hắn bắt được cậu tự mình thủ d*m, thì càng không phải nói. Sẽ vừa đánh, vừa tìm thứ đồ chơi bệnh hoạn của hắn chặn cậu lại, không cho cậu ra. Không những đau, còn rất khó chịu. Hắn nói chỉ bản thân mới được chạm vào cậu.

Vậy nên mỗi lần cậu "muốn", đều phải nhờ Bright dùng tay giúp cậu "ra".Đúng là bệnh thần kinh, nhưng cậu không nhờ không được. Vô cùng uất ức cùng nhục nhã.

Dưới ánh đèn ngủ mở ảo, hai dáng người một đen một trắng chồng lên nhau. Vạt áo ngủ của Win mở rộng. Một tay Bright cầm lấy tính khí non nớt màu hồng hồng của cậu không ngừng trìu sáp lên xuống, có lúc lại ác ý, ngón trỏ thô ráp lại đảo qua đỉnh của nó một cái, khiến cậu không tự chủ được mà giật giật.

Tay còn lại của Bright thò vào miệng Win chơi đùa  khiến cậu không thể ngậm miệng lại, chỉ bạc cứ theo đó mà chảy ra. Nếu không, cậu nhất định sẽ vì chịu đựng để không phát ra tiếng, tự cắn nát môi mình.

"Ưm...a...." tiếng rên rỉ rất nhỏ phát ra từ cổ họng Win, trầm thấp như không, nhưng lại khiến tim Bright ngứa ngáy.

Miệng hắn cũng không rảnh, không ngừng "chăm sóc" hai hạt nhỏ màu hồng nhạt trước ngực cậu. Vừa cắn vừa mút, cho tới khi chúng biến thành màu đỏ đẹp đẽ.

Win cũng cảm nhận được thứ dưới mông mình đang từ từ "ngóc" dậy, càng ngày càng trướng, chọc vào mông cậu phát đau.

Nhưng Bright tuyệt nhiên không bao giờ đụng vào phía sau của cậu.

Không bao lâu, Win đã bắn lên bụng mình, còn dây ra một chút ở tay Bright. Cậu hoảng loạng mà lấy giấy trên bàn lau sạch chỗ cậu vừa bắn ra, còn có tay của Bright...

Dưới ánh nhìn vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc của Win, Bright híp mắt một cái, đem ngón tay còn dính thứ kia, liếm một cái.

Sau đó nhìn cậu, nở một nụ cười quỷ dị.

Win bị hành động của hắn doạ sợ, luống ca luống cuống, tới lúc bị hắn đuổi về phòng ngủ, mới định thần lại.

Win úp mặt gối, lại đấm xuống giường.

Tức chết cậu! Lại phải nhờ tên khốn kia giúp cậu "ra". Đã thế dù cương cứng tới mức chắc sắp xuyết huyết rồi, cũng không chịu "làm" cậu.

Đồ bệnh hoạn, đã bệnh hoạn rồi còn không chịu làm tôi.

Phía sau của cậu cũng...muốn...

Nhưng còn lâu cậu mới nhờ hắn, không bao giờ.

Ông cứ đợi đấy, tới ngày tôi giành quyền làm chủ, tôi sẽ ngồi nhún cho ông "gãy" luôn.

_______

Phía bên phòng Bright, có một người cũng đang không ngủ được.

Hắn cầm tấm ảnh Metawin đang mỉm cười xán lạn, ánh mắt si mê điên cuồng.

Hắn tự mình dùng tay làm, lại tưởng tượng đến đôi mắt thỏ con của cậu, còn có tiếng rên rỉ kìm nén của cậu, lại là khoang miệng ấm nóng của cậu.

Sau đó mới xuất ra, tinh dich vương lên tấm ảnh kia, nụ cười của cậu vẫn rạng rỡ như vậy.

Bright dùng ánh mắt si mê điên cuồng mà run run chạm lên gương mặt cậu.

"Metawin, Metawin, cháu là của tôi..."

End : D

Truyện này bậy quá thôi từ nay mn ăn chay nha thanh thuỷ văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net