in my vision (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2020.

Ai mà không thích một đêm tiệc tùng hát hò chứ?

Win ra ngoài ăn tối cùng vài người bạn. Sau một khoảng thời gian khá dài, em mới có dịp đi vui vẻ như vậy. 

Đêm vẫn chưa muộn nhưng Win đã uống kha khá.

Là rượu nhỉ? Em không nghĩ nhiều về vấn đề này lắm.

Nhưng có ai đó thì không như vậy.

"Anh đã nói với em bao nhiêu lần, là nếu không đi với anh thì đừng có uống nhiều như vậy mà?". Giọng nói vang lên xen lẫn sự thất vọng.

Là Bright, khi trời đã quá nửa đêm và Win chỉ vừa về đến nhà.

"Em chỉ đi ra ngoài hát hò với bạn thôi". Win nói lý do của mình. "Và cả, em đã về nhà rồi, không phải sao?".

Em đi về phía bạn trai mình để trao anh một nụ hôn, nhưng những gì em nhận được chỉ là ánh nhìn nghiêm khắc.

"Metawin! Đây là lần thứ bao nhiêu anh phải nói rằng đừng có uống rồi lái xe hả?". Bright vẫn chưa thôi vấn đề này. Và Win thì không hiểu được sự nghiêm khắc này đến từ đâu.

"Tại sao mình không để dành chuyện này cho sáng mai hở anh? Bây giờ em mệt rồi, và anh cũng cần ngủ mà". Win đi vào phòng ngủ để tắm rửa. Ame được đặt nằm ở bên ngoài phòng, giữ cho Win tránh những cơn hắt hơi khi đang ngủ.

Rồi sẽ có một cuộc tranh luận đây. Em thầm nghĩ.

Sáng hôm sau, như thường lệ, cả hai vẫn phải đi làm. Đã không còn một ai đặt những câu hỏi như tại sao cả hai thường hay đến cùng nhau. Điều này đã trở nên hiển nhiên, dù không ai nói ra, chỉ là mọi người biết chuyện gì xảy ra giữa hai người. Nhưng hôm nay, Bright đã đi làm trước từ lúc nào, đồng nghĩa với việc hai người sẽ không có cơ hội nói chuyện với nhau.

"Em vừa đến GMM. Anh đang ở đâu thế?". Win gửi tin nhắn trên Line cho Bright. Bằng một linh cảm lạ lùng nào đó, em cảm thấy mọi chuyện không được ổn. 

"Có chuyện gì thế nhỉ?", Win thầm nghĩ.

Nhưng đáp lại tin nhắn của Win chỉ là dòng thông tin chung chung từ Bright, không có lấy một điều ngọt ngào hay tốt đẹp dành cho em, chỉ đơn giản là hỏi gì đáp nấy. Và Win biết có điều gì đó đang xảy ra rồi.

Hai người có dịp gặp nhau trước bữa trưa để chuẩn bị cho một buổi phỏng vấn với người hâm mộ đến từ Philippines. Tuy trước đó cả hai đã không thể nói chuyện thẳng thắn với nhau tại nhà vì Bright đã đi trước từ sớm nhưng Win biết đây không phải là thời điểm thích hợp để gợi chuyện, nên em quyết định giữ im lặng.

Và như cái cách em luôn làm tốt trong mọi việc, Win chỉ là vờ như không có gì xảy ra.

Buổi phỏng vấn diễn ra tốt đẹp, ngoại trừ vài sự cố kỹ thuật. Các bạn fans Philippines luôn ấm áp, và cả hai người họ thì thích được trò chuyện cùng người dẫn chương trình. Bright có vẻ đã khá hơn, còn cười đùa cùng em trong suốt buổi quay.

Nhưng ngay khi Win nghĩ mọi chuyện vẫn ổn, thì lại có vài thứ xảy ra khiến mọi thứ rối tung.

Khi em cùng Bright và P'Eed quay về văn phòng của GMM, họ tình cờ gặp vài bạn fans trong thang máy. Các bạn ấy bộc bạch về việc trông Bright và Win có vẻ ngoài điển trai như thế nào, cảm ơn cả hai về dịp gặp gỡ đầy ngạc nhiên vui vẻ này. Tiếng rít lên có phần cố kiềm nén vì phấn khích của các bạn ấy cũng thật đáng yêu.

Khi thang máy di chuyển, mọi người đều im lặng. Nên vì thế, có lẽ là để xua tan bầu không khí ngượng nghịu trong không gian hẹp, một bạn fan đã tạo ra một đoạn hội thoại nhỏ với Win.

"Nong Win ơi, trong video của bữa tối hôm qua, em hát hay thật đó!". Cô ấy nhấn mạnh.

Gương mặt Win đông cứng. Giờ đây mọi thứ còn trở nên ngượng ngập hơn thế.

Bầu không khí dường như trở nên căng thẳng hơn, ít ra thì đối với Bright và Win là vậy. Nhưng các bạn ấy vẫn mải mê với khoảnh khắc của họ. "Ôii mình chết mất luônn". Một trong số các cô gái với gương mặt ửng hồng, nói.

"Ừ mình cũng sẽ chết theo luôn đây". Win bật cười, còn Bright chỉ nhoẻn miệng cười thoáng qua rồi quay về với việc của anh. Và em biết nụ cười ấy có nghĩa là gì.

Win cảm thấy như bị bóp nghẹt, không gian đặc quánh với linh cảm về một lời kết tội đang treo lửng lơ trước mắt.

"Anh muốn ăn kẹo bạc hà không?". Em đưa tay, chìa kẹo ra trước mặt Bright, nhưng anh chỉ lờ đi rồi nói.

"Để nói sau đi".

Và đó là điều duy nhất anh nói trong suốt quãng thời gian còn lại.

Win thật sự không hiểu. Em biết Bright giận rồi, như anh vẫn thường thế mỗi khi em đi ra ngoài tiệc tùng. Em biết anh ấy không thích Win uống rượu mỗi khi đi ra ngoài mà không có Bright đi cùng. Nhưng mà, trời ơi, Win đã không còn là trẻ vị thành niên nữa, em đã 21 tuổi rồi!

"Lẽ ra anh ấy phải tin tưởng mình chứ". Em thầm nhủ.

Khi cả hai cuối cùng cũng về đến nhà sau một ngày làm việc dài đằng đẵng thì cũng là lúc ngọn lửa do bữa tiệc đêm qua kích động cuối cùng cũng biến thành một đám lửa lan nhanh.

"Rốt cục là có chuyện gì với anh thế Bright?". Win trở nên mất kiên nhẫn rồi hỏi bạn trai của mình - người lúc này đang ôm Ame trong vòng tay.

"Nói chuyện sau được không? Anh muốn nghỉ ngơi". Bright đáp.

"Được. Nếu vậy thì em về nhà". Win nói, lấy chiếc túi LV của mình rồi hướng ra cửa.

"Được. Vậy vào phòng rồi nói". Bright nói như ra lệnh, tông giọng không cảm xúc.

Ngay khi cả hai vừa vào trong, anh là người mở đầu trước. "Vậy em muốn nói gì?".

Thái độ này, bầu không khí này khiến Win hoảng hốt.

"Nói chuyện gì? Nói chuyện tại sao anh lại như vậy đó". Win hỏi.

"Em có còn nhớ đêm qua em đã làm gì không, Metawin?". Bright vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc đến tàn nhẫn.

"Nhớ. Là em đi tiệc hát karaoke cùng bạn". Win trả lời với đầy đủ thông tin. Bởi vì đó chính xác là những gì em đã làm đêm qua: tham dự một tiệc karaoke tối.

"Anh thấy đoạn video trên mạng rồi, đó không phải là những gì duy nhất em làm". Bright đang hướng đoạn hội thoại theo một hướng khác, và Win không hề muốn đi theo ngã rẽ đó.

"Nghe này, nếu anh giận vì em đã nhậu nhẹt, thì em xin lỗi, được chưa?" Win đột nhiên nói lời xin lỗi. Em không muốn cuộc nói chuyện này đi xa hơn nữa.

"Em biết là em có phần quá đà, nhưng mà em không sao hết, anh không cần phải lo mà cưng". Win cố gắng giảng hòa, vì em biết trong chuyện này em là bên có lỗi.

Win đi tới gần Bright hơn vì muốn ôm, nhưng anh ấy chỉ là bước lùi lại, khiến Win sững sờ.

"Không, Win. Em không chỉ uống một ly đâu. Mà là em uống rất nhiều". Bright bắt đầu tràng diễn thuyết của mình, khiến Win phải cáu bẳn. 

"Anh đã nói em bao nhiêu lần là không được uống nhiều như vậy khi không có anh đi cùng rồi?". Bright giở giọng kẻ cả. 

Ôi thôi đi, ngay cả bố Wanchai cũng không bao giờ làm thế với Win.

"Nào nào, em đã đủ lớn để chăm sóc cho bản thân. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã quan tâm!". Win nói như mỉa mai anh.

Và giọng điệu ấy dĩ nhiên là không phù hợp để ứng phó với Bright của lúc này.

"Rồi quào, vậy là lỗi của anh khi quan tâm em đúng không? Là anh sai khi lo lắng cho sự an toàn của em? Em muốn anh chỉ ngồi nhà, bình tĩnh và đếch thèm quan tâm nữa chứ gì?". Bright tức giận thật sự, cơn giận dỗi anh đã phải kiềm nén suốt cả ngày trời đến lúc bộc phát.

Win nhướn mày: "Ha? Quan tâm em? Hay là quan tâm cho bản thân anh?".

Câu hỏi của Win khiến Bright càng thêm nóng nảy. "Ý em là gì hả Metawin?"

"Ừ thì, biết đâu anh không phải là quan tâm chăm sóc gì em đâu, mà anh chỉ là ghen tuông chiếm hữu quá thôi?". Win nói. Dù em biết đây là những lời em không nên có, nhưng em chỉ là muốn nói.

Và Bright bật cười.

"Giữ người ấy à? Em nghĩ gì thế? Nghĩ anh thiếu cảm giác an toàn đến vậy? Thôi nào, anh thậm chí còn điển trai hơn em. Anh có thể yêu đương với bất kì ai anh muốn mà không cần phải cảm thấy bản thân thua kém". Bright trở nên khoe khoang.

Dù rằng đây không phải là thời điểm để lộ cho sự kiêu căng, ngạo mạn này. 

Khiến Win chỉ có thể đứng đó, câm lặng và giận dữ.

"Ồ, đúng nhỉ, được rồi. Tôi quên mất. Bright Vachirawit. Ông chồng quốc dân nhỉ. Chàng trai lý tưởng của đất nước này. Dĩ nhiên ai ai cũng sẽ muốn có được anh rồi". Win bắt đầu cười đầy vẻ châm biếm.

"Và anh biết gì không, tôi vẫn ổn. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi. Còn bây giờ, nếu anh không thể chấp nhận lời xin lỗi này, thì đó cũng không là việc của tôi nữa". Win đáp, vẻ mặt chứa đầy sự thất vọng.

Em lao mình ra khỏi phòng ngủ, vơ vội chiếc túi trên quầy bếp rồi đi thẳng ra xe, vội vàng lái xe rời đi. Dù rằng lúc này em cũng chưa biết mình sẽ đi về đâu.

Em chỉ là muốn rời xa khỏi người đàn ông này.

Trời ạ, tất cả những gì em muốn chỉ là được tận hưởng một tối karaoke tiệc tùng thôi mà.

HẾT PHẦN 11

p/s: Tác giả đã viết tiếp in my vision nên mình cũng đã tiếp tục dịch rồi đây.

Mong mọi người sẽ thích ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net