Chương 5: "Họ là ai?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng, trời trong xanh.

Cơ Quan Đặc Vụ Dị Năng thật ra còn phản ứng rất nhanh.

Ngô Thì Nhậm chậm rãi bước đi trên con đường tráng nhựa, hai tay xách theo mấy túi rau củ quả, thịt tươi, một bộ mới vừa đi siêu thị về, trên người mặc áo thun trắng quần đen. Hoàn toàn hòa hợp với đám người xung quanh.

Ngô Thì Nhậm dừng lại trước máy bán nước tự động, đặt các món đồ trên tay xuống, một tay đẩy mắt kính một tay bỏ đồng xu vào máy mua cà phê và trà nhưng đôi mắt lại chỉ nhìn vào mặt kính trên máy, thông qua đó nhìn vào đám người có kĩ thuật theo dõi như đang xúc phạm đôi mắt của cậu.

Cảm giác như ta đang bị xem nhẹ.

Ngô Thì Nhậm cúi người lấy lon cà phê và lon trà.

Hoặc là đám người này đang thử mình.

Ngô Thì Nhậm xoay người liếc nhẹ kẻ theo dõi gần cậu nhất. Cái liếc mắt này nhìn như vô tình lại làm kẻ đó lạnh cả người.

Thật đáng sợ!! Những kẻ theo dõi âm thầm lau mồ hôi.

Thấy đã hù dọa suýt chết người ta, Ngô Thì Nhậm cong môi mỉm cười hơi gật nhẹ đầu, mặc cho hành động này càng làm các kẻ theo dõi càng thêm khiếp đảm. Ngô Thì Nhậm vẫn rất vui sướng bỏ hai lon cà phê và trà trên tay vào bao, thong thả về nhà.

Này cũng quá nhát gan đi. Con người nào đó không chút để ý nhận xét đám người theo dõi nào đó.

".... B-báo cáo!" Nhân viên Cơ Quan Đặc Vụ Dị Năng, người vừa bị Ngô Thì Nhậm liếc mắt một cái kia, lấy trong túi một cái máy liên lạc gọi cho người chỉ huy bọn họ. "Rất xin lỗi, thưa trưởng quan. Chúng tôi đã bị phát hiện."

".... Vậy đã tìm được địa chỉ chưa? Họ phản ứng như thế nào? Động thái gần đây ra sao?"

"Thưa trưởng quan, chúng tôi đi theo mục tiêu và đã rõ địa chỉ" nhân viên Cơ-- thôi đặt đại là A đi, nhìn vào căn nhà họ đang theo dõi, "Họ không có phản ứng gì đặc biệt, mục tiêu tên Nguyễn Trãi gần đây không ra khỏi nhà còn mục tiêu tên Ngô Thì Nhậm thì có ra ngoài mua đồ. Hết!"

"Vậy các anh hãy tiếp tục theo dõi từ bên ngoài cho đến khi có mệnh lệnh tiếp theo."

"Rõ! Thưa trưởng quan!"

"Cạch" trưởng quan Taneda Santōka từ dưới ghế đứng lên, trên người ông vẫn mặc một bộ kimono với áo haori đen quen thuộc nhưng hôm nay lại có chút nghiêm chỉnh hơn mọi khi. Ông quay sang nói với một trong những nhân viên ông tin tưởng nhất, Sakaguchi Ango:

"Xem ra ta phải đi một chuyến gặp họ mới được, cậu cũng chuẩn bị đi cùng đi."

"A?! Thật sự có thể sao trưởng quan??!!"

Năm nay mới chỉ 18 tuổi vẫn chưa có kinh nghiệm gì và cũng mới tham gia Cơ Quan Đặc Vụ Dị Năng, Sakaguchi Ango hốt hoảng nói.

"Không có vấn đề gì, sao có thể có vấn đề gì. Cậu chỉ đi lấy thêm kinh nghiệm thôi, không cần căng thẳng thế."

Taneda Santōka vỗ nhẹ cây quạt trong tay, thần thái bình tĩnh.

"Chúng ta chỉ đi gặp một mặt thôi."
_______________________________

[Nhiệm vụ chính: đề cao mức độ nỗi tiếng cho Việt Nam (50%).]

[Kết toán: Cụ thể hoá Việt Nam (9%)]

"Xem ra là họ điều tra chúng ta rất kĩ."

Nguyễn Trãi dùng cọ lông vẽ vài đường trên giấy, ngắm nghía cái lại tô tô vẽ vẽ.

"Ngài không thấy sao? Với cái mức độ nỗi tiếng với cụ thể hoá này, đại khái là dùng toàn bộ nhân lực để điều tra."

Ngô Thì Nhậm vừa cắt miếng thịt vừa nói. Giữa bọn họ không giống như quan hệ cấp trên dưới mà càng giống như bạn bè hơn. Đương nhiên, cuộc hội thoại kia đối với hệ thống tới nói cũng chỉ là kẻ tung người hứng mà thôi.

[Kí chủ... ổn không vậy?]

Hệ thống lo lắng ngày nào đó kí chủ nhà mình mắc bệnh đa nhân cách.

["Ổn mà, làm sao dị?"] *** vô cùng nhàn nhã nằm dài trong không gian của hệ thống, ["Giờ tao chỉ việc lưu lại một chút ý thức của mình thôi, còn lại cứ việc để lại cho các văn hào thích làm gì thì làm thôi."]

Cho nên đa nhân cách gì đó là không tồn tại.

[Ơ nhưng mà...]

["Nín."] *** cắn miếng táo nhai rột rột chẳng thèm quan tâm đến hệ thống nhà mình lo ngược lo xuôi, ["Các văn hào đều có ý nghĩ riêng của mình, tao giờ chỉ là một cái máy rút thẻ Gacha thôi. Đây là cách tốt nhất."]

["Đừng lo lắng, tao còn quý cái mạng này lắm. Nhưng tao cũng không thích phải tốn công sắm vai các văn hào làm chi, tao cũng không thích bị đa nhân cách và cũng không thích bị rụng tóc. Các vị văn hào sẽ không làm hư chuyện đâu, các vị ấy còn mong Việt Nam cụ thể hoá hơn cả tao. Cho nên, nếu có thể lười thì cứ lười thôi."]

[....Nói tóm lại là chỉ vì lười thôi đúng không? Thôi, kí chủ muốn làm gì thì làm đi...]

*** bỗng cứng lại, ["Này này, không sao chứ? Nếu mà làm thế thì có hại cho mày thì tao không làm, dù gì thì mày cũng là đồng chí của tao. Trong thế giới này cũng chỉ có mày giúp tao nên bị gì thì nói cho tao đi. Tao cũng muốn giúp mày."]

[Không có chuyện gì, chỉ là tôi cảm thấy cách làm của kí chủ rất đúng thôi. Tôi chỉ cảm thấy chính mình bị thông tin nhiệm vụ làm cho tự trói buộc mình thôi. Quả nhiên là AI vẫn thua nhân loại.]

["Chứ sao! Mi phải xem kí chủ nhà mi là ai chớ! Muahahaha."] *** che giấu thở nhẹ ra một ngụm khí trong ngực, ["Nhân viên Cơ Quan Đặc Vụ Dị Năng còn ở đó sao?"]

[Vẫn còn, họ có vẻ như đang đợi ai đó.]

["Tiếp tục theo dõi đi, hệ thống! Cơ Quan cho chúng ta góp một đợt cụ thể hoá và độ nỗi tiếng, không kéo đám này thêm một đợt thật là quá uổng phí, lương tâm của tao sẽ đau chết mất!"]




"Ding dong"

Cuối cùng cũng tới!!!! Tất cả những người trong nhà đều đồng lòng nghĩ thế.

Ngô Thì Nhậm đẩy kính, bước ra mở cửa. Đôi mắt màu nâu đỏ đụng độ cặp mắt của Taneda, cậu cúi đầu mỉm cười lễ phép lùi ra sau nhường đường.

"Mời vào, chúng tôi đều rất vui khi được ngài đến thăm. Trưởng quan Taneda Santōka của Cơ Quan Đặc Vụ Dị Năng."

Bị nói toạc ra thân phận, Taneda Santōka cũng không lúng túng, cũng mỉm cười cúi đầu đáp lại chậm rãi bước vào.

"Tại hạ xin phép."

Sakaguchi Ango theo sau lại có vẻ căng thẳng hơn rất nhiều, liên tục đẩy mắt kính ôm lấy cuốn sổ tay để làm bản thân bình tĩnh hơn, cũng cúi đầu thấp xuống.

"Tôi- t-tại hạ xin phép."

Nguyễn Trãi thấy vậy phì cười, phẩy phẩy tay.

"Không cần nghiêm túc thế đâu, Việt Nam chúng tôi thoải mái lắm. Với cả, tôi cũng chỉ là một thi nhân mà thôi, không ăn thịt ai đâu mà căng thẳng thế. Ha ha ha."

Nguyễn Trãi càng nói càng làm Sakaguchi Ango căng thẳng hơn, đến câu cuối thậm chí còn làm cho cậu ta sắc mặt vặn vẹo, Nguyễn Trãi cuối cùng cũng không nhịn được cười.

Ngô Thì Nhậm bất đắt dĩ nhìn Nguyễn Trãi, sau, quay sang nói với Taneda:

"Tôi đi nấu ít trà, các vị cứ thoải mái. Sẵn tiện, tôi là Ngô Thì Nhậm, thư kí của Nguyễn Trãi."

"Tôi là Nguyễn Trãi, chỉ là một kẻ may mắn có được cái chức quan nho nhỏ mà thôi."

"Tại hạ là Taneda Santōka, trưởng quan Cơ Quan Đặc Vụ Dị Năng."

"Tại hạ là Sakaguchi Ango, nhân viên tình báo Cơ Quan Đặc Vụ Dị Năng."

Nguyễn Trãi đứng lên mời cả hai ngồi xuống nhưng bị Sakaguchi Ango từ chối, cậu ta đứng sau lưng Taneda Santōka. Khi cả ba đều yên vị, Ngô Thì Nhậm cũng pha trà xong ngồi bên cạnh Nguyễn Trãi, khác hẳn với Ango làm ánh mắt Taneda ý vị thâm thường.

"Tuy cậu ta là cấp dưới của tôi thật, nhưng chúng tôi không quan trọng các điều luật phân chia cấp bậc này cho lắm."

Nguyễn Trãi nâng ly trà nhẹ ngửi.

"Ra là thế" Taneda gật gù cũng nâng ly trà, "Các vị đến Yokohama có gì bất tiện không?"

"Cũng không có, nơi đây rất có thú." Nguyễn Trãi cong môi khép mắt lại thưởng hương trà, "Đặc biệt là Mafia, thứ này từ trước tới nay Việt Nam chúng tôi không có mà ở đây đều rất nhiều. Thậm chí có một đoạn thời gian tôi nghĩ các thành phố khác cũng như vậy."

"Phong cảnh nơi đây cũng rất thú vị, ừ, nhất là địa hình phố Suribachi. Thiết nghĩ, các anh nên cải tạo nó làm khu du dịch thì rất hút khách đấy."

"Cái này thì ngài không phải lo, chúng tôi sẽ có cách giải quyết của chúng tôi. Hai vị nếu thăm thú đủ nơi này rồi thì kẻ hèn gợi ý Tokyo, nơi đó sẽ thú vị hơn Yokohama nhiều."

"A, chưa gì đã đuổi khách thế này thì khó mà làm được đâu." Nguyễn Trãi uống cạn ly trà, "Chúng tôi cũng chỉ đến để xem thôi, các vị cứ yên tâm. Việt Nam cũng không muốn tay vào vũng nước đục ngầu này đâu."

"Xem? Các vị làm nhưng không giống như chỉ là xem."

Ngô Thì Nhậm ngồi bên cạnh cũng chậm rãi nói.

"Và tìm kiếm, tìm hiểu. Chúng tôi muốn tìm kiếm và tìm hiểu thần minh." Ngô Thì lột bỏ hộp bánh đậu xanh mà cậu lấy dưới gần bàn, bỏ vào đĩa, đưa cho con mèo tam thể không biết đã ngồi trên cửa sổ từ khi nào, "Chúng tôi muốn viết lại một cuốn sách về các vị thần, chỉ vậy thôi."

"Thần? Ý các vị là thần Arahabaki?" Taneda Santōka vuốt ve chòm râu, "Từng có một tin đồn rằng phố Suribachi là do thần Arahabaki phẫn nộ tạo thành. Không biết các vị là chỉ...?"

"A đúng vậy." Nguyễn Trãi nghiêng đầu, "Chúng tôi đã tìm được sự thật rồi. Đương nhiên, cái "đó"(*) có cho chúng tôi cũng không làm."

((*) Ý chỉ thí nghiệm tạo thần, người nhân tạo và thí nghiệm trên cơ thể người)

Taneda Santōka co giật khoé mắt, cảm thấy đối diện đang chửi bới đám thượng tầng nhà mình nhưng ông cũng mặc kệ, dù sao cũng chửi đúng mà, không chửi ông luôn là được.

Dù sao cái kĩ thuật đó cũng vốn có phải của nước Nhật đâu mà.

"Thật vui cho các vị khi có được thứ như ý muốn." Cho nên khi nào đi?

Nguyễn Trãi rót trà vào ly.

"Yokohama cũng đâu phải nhàm chán thế đâu, trưởng quan Taneda?"

Ngô Thì Nhậm đẩy kính, cũng nói.

"Theo tôi thấy thì Yokohama tương lai còn có nhiều chuyện thú vị hơn nhiều. Hơn nữa, trưởng quan Taneda. Việt Nam đã đóng cửa lâu lắm. Không bằng...."

Ngô Thì Nhậm ôm xuống và cúi người nhìn chằm chằm vào con mèo tam thể lúc nãy ngồi bên cửa sổ.

Nguyễn Trãi cũng cúi người nhìn chằm chằm vào Taneda.

Cả hai người đều đồng thanh nói.



"Không bằng nhân lần này, Việt Nam mở cửa trở lại và hợp tác với chính phủ Nhật Bản. Ngài thấy sao?"

"Trưởng quan Taneda?" Nguyễn Trãi mỉm cười hỏi.

Bị trường hợp này làm cho ngây người, Taneda Santōka và Sakaguchi Ango đơ ra một lúc mới tỉnh lại. Chưa kịp nói gì thì hai người đã trở lại dáng ngồi cũ, Ngô Thì Nhậm cũng thả mèo tam thể ra.

Taneda đẩy kính âm thầm kinh hãi chính mình không biết từ khi nào đã đổ mồ lạnh khắp lưng. Vừa rồi... Cảm giác dị thường quả thực muốn ập vào mặt, Taneda Santōka liếc nhìn Sakaguchi Ango phía sau đang dùng khăn tay lau mồ hôi. Lúc này đây họ đã lép vế hơn rất nhiều. Rốt cuộc...

Taneda Santōka nhìn hai người đối diện đã trở lại bình thường.

Họ là ai?

Vừa rồi là gì?

Bọn họ rốt cuộc là có bí mật gì?

Taneda trong đầu đầy gió lốc nhưng bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh, nếu xem nhẹ khoảng thời gian "chết máy" vừa rồi quả thật rất khó nhận ra.

"Tôi sẽ báo cáo lên thượng tầng về điều kiện của hai vị."

Taneda Santōka đứng dậy, kết thúc câu chuyện.

"Tuy chúng tôi có thấy giấy các vị làm thủ tục nhập cư nhưng vẫn còn vài chỗ thiếu sót. Thiết nghĩ, các vị có thể gửi đến chỗ chúng tôi." Taneda đưa ra danh thiếp, Ngô Thì Nhậm nhận lấy, "Chả hay, các vị còn vài người nữa chưa qua có thể nói cho tôi biết để dễ dàng tiếp đãi các vị chu đáo hơn."

Nguyễn Trãi: Thế giới này nhiều người thích nói đổi trắng thay đen ghê ha, muốn biết thêm thông tin để dễ theo dõi hơn cũng có thể nói thành như vậy ^^

Ngô Thì Nhậm: Lòng vòng lằng nhằng ghê ==

***: Ê hệ thống, tao nói có khoảng gần 1000 người nữa ai tới thì không biết thì có bị đánh không?

Hệ thống: Đừng đứng trên dây thần kinh người khác nhảy disco nữa, bị đánh đừng kêu sao xui ಠ,_」ಠ

Nguyễn Trãi trông có vẻ lúng túng.

"Ừm... Đại khái 10,9 a hay 4,5 nhỉ? Hmmmm....."

"Chắc khoảng tầm 5,6 người thôi ngài không cần lo lắng." Ngô Thì Nhậm đẩy mắt kính nhìn Taneda vẻ mặt không còn một giọt máu khi nghe Nguyễn Trãi nói còn 10,9 người.

"Vậy sao, vậy chúng tôi đi trước." Sakaguchi Ango cũng đẩy kính cúi đầu tránh đường ra hiệu cho Taneda.

"Chúc các vị ở Yokohama vui vẻ" Taneda cũng gật đầu đứng dậy rời đi.

Nguyễn Trãi mỉm cười gật gù đáp lại nhìn Ngô Thì Nhậm đứng ra đưa tiễn hai người rời đi.

"Cạch" tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc năm người đồng lòng nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng cũng xong.

[Nhiệm vụ chính: đề cao mức độ nỗi tiếng cho Việt Nam (65%).]

[Kết toán: Cụ thể hoá Việt Nam (12%)]
____________________________

P/s: vì sao có 5 người? Vì có cả tác giả nữa ಥ‿ಥ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net