01. Trạm lạc đường thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Lần đầu tiên Mouri Ran gặp Edogawa Ranpo là ở nhà ga.

Phải hình dung thế nào đây?

Cái người đó thật sự quá mức nổi bật buộc người ta phải chú ý, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người này không giống những người qua đường bình thường, thậm chí còn đến mức lạc lõng ra khỏi thế giới này.

Cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi nằm ngật ngưỡng trên ghế chờ tại sân ga, dựa lưng vào thành ghế, đầu ngửa ra sau, đôi mắt thích chí híp hết cả vào, thần thái giống một con mèo đen nằm phơi nắng.

Cả người mặc bộ vest nhìn rõ là cao cấp đủ để tham gia những bữa tiệc sang trọng, lại bị chính chủ nhân của nó nhào qua vặn lại đủ các tư thế oái oăm đến nhàu nát. Cà vạt ngoắc lỏng lẻo quàng ngoài ghi lê, dưới lớp áo xám nhạt ấy còn lộ ra góc áo sơ mi nhăn nhúm, thậm chí cái áo khoác đen xịn xò – vừa nhìn qua là biết hàng hiệu đắt tiền – còn bị anh ta lấy làm vải lót mông, hơn một nửa lê lết trên nền đất, tiện thể đạp giày da giày xéo lên luôn.

...Khiến Mouri Ran không khỏi ngó qua anh ta mấy lần.

Nếu tự nhiên tới bên nhắc nhở đối phương, "Anh gì ơi, áo khoác anh rơi xuống đất, anh còn đang dẫm lên nó" thì có sỗ sàng quá không? Chưa kể người này hình như chẳng có chút ý thức nâng niu quần áo nào, chính mình cũng không nên làm chuyện thừa thãi.

Ran quay đi, lặng yên đứng chờ chuyến tàu điện sắp dừng tại trạm.

"Chị ơi."

Thanh âm nhỏ nhỏ vang lên.

Mouri Ran cúi đầu nhìn lại, một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đang ngẩng đầu sợ sệt nhìn cô.

Cô bé mặc áo khoác bông với đôi tai thỏ xinh xắn, đồng phục mẫu giáo xanh nhạt, đeo thêm một chiếc cặp sách vàng nhạt sau lưng. Có thể do cha mẹ đi đâu đó để đồ đạc lại cho bé trông, nên hai tay đứa trẻ còn ôm một cái bọc chống nước màu sẫm có vẻ khá nặng, đứa trẻ phải cố gắng lắm mới cầm nổi.

Mouri Ran ngồi xuống ngang tầm mắt đứa trẻ, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi em: "Em làm sao? Lạc mẹ rồi sao?"

Đứa trẻ do dự một chút, không lập tức trả lời.

Hai giây sau, như vừa tiếp nhận được điều gì đó, sắc mặt em đột nhiên trở nên trắng bệch, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Ran.

Đây không phải là phản ứng của một đứa trẻ đi lạc bình thường.

Cha là thám tử, cậu bạn thanh mai trúc mã cũng là thám tử nốt, nên những gì hàng ngày phải trải qua khiến Mouri Ran nhạy bén hơn người thường, trực giác nhận ra điều gì đó nhưng cô cũng không dám khẳng định ngay, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn vào túi chống nước trước ngực cô bé.

Ran không lập tức hành động thiếu suy nghĩ, từ từ cô mới hỏi: "Em muốn chị giúp gì sao?"

Cô bé nhìn Ran hai hàng nước mắt chảy ròng, nhưng em cũng không khóc lớn, như thể múa rối được người ta viết sẵn cho kịch bản, đứa trẻ máy móc lập lại lời thoại: "Chị cầm cái túi này giúp em."

Cô bé nói xong câu này, mặt đã cắt không còn hạt máu, miệng cắn chặt không hé răng thêm lời dư thừa nào nữa.

Ran nhớ tới mấy vụ đánh bom mà thủ phạm có thói quen sử dụng ống thủy ngân làm kíp nổ hiện vẫn chưa tóm được thủ phạm, xem ra chính cô cũng gặp phải tình huống xấu nhất rồi.

Cô bé này chỉ là bị thủ phạm điều khiển từ xa mà thôi, nếu cô không nhận, nói không chừng sự việc còn tiến triển tệ hại thêm.

Mouri Ran bình tĩnh vươn tay, thật cẩn thận tiếp nhận túi chống nước.

"Tích tắc."

Trong nháy mắt, cô nghe thấy được tiếng máy chạy.

Đếm ngược, bắt đầu tính từ thời khắc này.

Cô bé đưa túi xong liền lập tức đội kín mũ áo tai thỏ chạy biến, lẩn vào dòng người không thấy đâu nữa.

Mouri Ran tay ôm bọc ni lông đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chuyến tàu Ran định lên vào ga trong chốc lát, rồi nhanh chóng rời đi theo thời gian biểu định sẵn.

Sợ, đương nhiên cô thấy sợ, nhưng Ran biết mình tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.

Bình tĩnh lại!

Trong những trường hợp này, bừa bãi kêu cứu người qua đường rất dễ dàng tạo thành hỗn loạn, mà loại bom trên tay cô, sơ ý một chút là sẽ phát nổ. Hiển nhiên người Ran có thể xin giúp đỡ lúc này, muốn hay không cũng chỉ phải chọn cái anh lay lắt trên ghế kia, bởi dù sao anh ta cũng đã chứng kiến toàn bộ những gì vừa diễn ra, chỉ cần mở miệng xin anh ta giúp.

"Anh gì đó ơi." Ran cố gắng không để chuyển động khi cô phát ra thanh âm ảnh hưởng đến món đồ trong tay, nhỏ giọng gọi người kia, "Anh ơi, xin hãy nghe tôi..."

Cái đầu ngửa dài trên ghế của cậu thanh niên hơi giật giật.

Một lần nữa Mouri Ran lên tiếng tìm kiếm sự trợ giúp: "Vị này, nhờ anh giúp tôi, báo cho quản lý nhà ga rằng nơi này đang có nguy hiểm."

Cái đầu ngật ngưỡng của cậu thanh niên chuyển hướng về phía cô, mắt vẫn dính chặt vào nhau, biết rõ chính mình đang đụng phải tình huống nguy hiểm thế nào, thế mà thái độ anh ta cứ trước sau như một, như thể đây là chuyện không liên quan đến mình.

"Cô em đang cầu xin Ranpo-sama ta đó hả?"

Ngữ điệu lê thê, chán chường hỏi lại Ran.

Cảm giác rờn rợn lại dâng lên.

Nếu không phải thanh niên này hoàn toàn không có động thái chạy trốn khỏi hiện trường, Mouri Ran thậm chí còn nghi ngờ người này chính là kẻ thủ ác, cô từng nghe cha phân tích, thủ phạm của mấy vụ án gần đây đều trốn rất kĩ, chưa từng xuất hiện ở hiện trường vụ nổ.

Nhưng đây cũng là điểm kỳ quái nhất, người bình thường đụng phải khủng bố mà không thấy biểu hiện ra chút kinh hoảng nào!

Nhất thời, Mouri Ran hơi do dự không biết có nên cầu cứu người này hay không?

Nhưng đúng thật là Ran không có gì đảm bảo sẽ an toàn cầm được thứ này tới chỗ quản lý trực ban, khả năng chờ người khác nhìn ra bất thường rồi chủ động tới hỗ trợ lại càng thấp hơn. Qua một lúc nữa, hai tay này sẽ mỏi nhừ run rẩy, đừng nói tới công tắc chỉ chờ đếm ngược đúng giờ là phát nổ.

"Oa, phiền toái thật, thật sự không muốn động tay~!"

Thanh niên gãi gãi đầu tỏ vẻ chán nản, tóc tai rối bù vểnh hết cả lên. Anh ta co chân ngồi xếp bằng trên ghế, đung đưa thân người qua lại tinh nghịch như đứa trẻ, như thể vì bị bắt phải làm chuyện "phiền vật vờ" mà ngồi yên cũng chẳng xong.

"Nhưng mà... thây kệ đi~"

Như là trẻ con tùy hứng đột nhiên thay đổi ý định, thanh niên tung tăng hạ cánh xuống từ trên ghế, tiếng giày da chạm nền gạch kêu "lạch cạch". Tư thế di chuyển có chút uể oải biếng nhác, nhưng không hề do dự mà một mạch đi thẳng tới chỗ nguy hiểm.

"Nếu cô em chịu mua đồ ăn vặt cho Ranpo-sama, Ranpo-sama sẽ ra tay trợ giúp cô một lần." Ngón tay thanh niên chỉ thẳng mặt cô nữ sinh cấp ba hai tay còn ôm bom, đôi mắt đường chỉ hé mở, lộ ra sắc ngọc biếc xanh trong sáng, loang loáng lãnh khí.

"Ranpo-sama đang đói bụng, nên khuyến mãi đặc biệt một lần." Cậu thanh niên dùng miệng lưỡi "chân thật đáng tin" trơn tru thương lượng, "Thế nào? Giao dịch này hời quá chứ hả?"

Gọi điện báo tin để đổi lấy đồ ăn vặt.

Đây là thể loại giao dịch gì vậy?

Điều kiện vớ vẩn quá mức khiến Mouri Ran không khỏi hoài nghi đối phương cố tình xỏ xiên cô, tuy nhiên trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cũng không còn gì để mà tính toán chi li.

"Tôi đồng ý, nhờ anh tìm cảnh sát tới giúp tôi."

Thanh niên nghe vậy thì cầm lấy di động bấm bấm vài cái, nhanh chóng quay số khẩn cấp của cảnh sát, rõ ràng mạnh lạc ngắn gọn khai báo nội dung, địa điểm vụ việc với đầu dây bên kia.

Mouri Ran giật mình trừng mắt thật to.

Đó là di động của mình mà!? Không biết anh ta lấy nó lúc nào, hơn nữa cô có cài mật mã điện thoại bằng hình ảnh, mở kiểu gì vậy!?

Thanh niên không hề giải thích gì về chuỗi hành động trên, anh ta cúp điện thoại, hợp tình hợp lý cất di động của Ran... vào túi mình.

"Tiếp theo là..."

Anh ta mở túi chống nước ra.

Hệ số nhị phân đếm ngược đỏ rực nhảy đều trên màn hình điện tử, bên ngoài có một ống thủy ngân nhỏ trong suốt, chỉ cần động đậy nhẹ, hai người bọn họ lập tức tan tành xác pháo.

"Anh biết phá bom ạ?" – giọng Ran run run.

"Biết chút nào chết liền ấy, phá bom không phải công việc của ta." Đôi mắt cậu trai lại híp vào, vô tri vô giác nhưng toàn nói ra mấy lời khiến người ta rợn tóc gáy: "Nhưng mà, mấy thứ này chỉ cần liếc qua một chút là..."

Anh ta không nói tiếp, chỉ giống như mấy đứa nhóc tò mò, càng cấm càng khoái nghịch ngợm mấy thứ đồ nguy hiểm, Mouri Ran không dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng đờ mà đứng bất động tại chỗ, tùy ý để người nọ vọc vạch linh tinh.

Mười phút sau, nhà ga chỉ còn hai người bọn họ.

Bên ngoài cảnh sát đã chăng mấy cái vạch Keep out, sơ tán người trong nhà ga. Không bao lâu liền có cảnh sát đặc nhiệm trang bị đầy đủ đồ bảo hộ vào trong, họ cẩn thận quan sát tình hình trong chốc lát, đầu tiên là không hiểu vì sao còn có một "dân thường" đứng đây chưa di tản.

"Mấy người này, muộn quá rồi đó." Thanh niên tóc đen chẳng biết mình đang bị đặt trong tình huống nào cứ thế buông lời trách cứ, "Có người đi bắt tên nhân viên bảo vệ kia chưa? Lỡ như mà phá bom thất bại, Ranpo-sama sẽ nổi giận thật đấy!

"Cái gì?" đội phá bom mấy mặt nhìn nhau.

"Nhất định phải đi đi đấy." Người nọ lại lẩm bẩm, cuối cùng cười tươi rói với Mouri Ran, "Ranpo-sama đã nói là sẽ tuyệt đối không bao giờ sai, giao dịch hoàn tất, cô em nhớ thực hiện lời hứa của mình đó."

Nói xong anh ta cầm lấy áo khoác đen của mình, thảnh thơi vòng qua đội phá bom ra ngoài. Những người khác cũng không có lý do gì ngăn anh ta lại, chỉ có thể nhìn theo thanh niên rời khỏi nhà ga.

Phá bom không phải việc đơn giản.

Đặc biệt với loại bom thủy ngân này, hơi nghiêng một chút thủy ngân trong ống chạm vào kíp sẽ lập tức kích nổ, song song với đó còn thêm giới hạn thời gian phiền toái, mỗi phút mỗi giây đếm ngược trên màn hình đều liên tục nhắc nhở thời khắc tử vong tới gần.

Nhân viên phụ trách biểu cảm nghiêm trọng, mồ hôi vã ra ướt nhẹp cả lớp đồ bảo hộ.

Ông không khỏi phục cô nữ sinh cấp 3 này, vẫn luôn duy trì một tư thế không hề động đậy qua chừng ấy thời gian, đây không chỉ là vấn đề tiêu hao thể lực, còn là đấu tranh tâm lý vững vàng.

Không được, sẽ không kịp thời gian.

Ông Tanaka, người có kinh nghiệm phá bom mười năm âm thầm đưa ra phán đoán đầy lý tính.

Còn nửa phút sau cùng, ông nhìn lên cô nữ sinh trung học.

Cô gái xem như đã hiểu, từ trong ánh mắt không chất chứa nỗi oán hận ông, chỉ đầy nước mắt, cô lắc nhẹ đầu, không nói điều gì.

Tanaka im lặng.

Ông buông dụng cụ trên tay, chậm rãi lui ra sau.

Mười giây đếm ngược.

Tất cả mọi người đều không tin rằng cô nữ sinh trung học ấy còn cơ hội sống sót.

Một khoảng tĩnh lặng.

Chờ đợi thời khắc vang lên tiếng pháo mừng dâng hiến cho tử thần.

Vậy mà...

Mười giây đồng hồ trôi qua.

Chẳng hề xảy ra bất kì chuyện gì.

Đồng hồ đếm ngược tự động ngưng tại 00:00:01.

Không đợi bọn họ kịp náo động về những gì mới xảy ra, bên ngoài đã xôn xao cả lên.

"Ran!!!"

Một người đàn ông với hai hàng ria mép trạc tuổi trung niên nôn nóng lao bổ vào cửa nhà ga, mặc kệ đội đặc nhiệm ngăn ông ta lại, thậm chí còn thuận tay ném đi một cảnh sát đang giữ chặt bản thân, trực tiếp phóng về phía cô gái.

"Bố?"

Mouri Kogoro phóng ba bước đã tới trước mặt Ran, không suy nghĩ cướp lấy quả bom trong tay con gái.

"A!" Mouri Ran kinh hãi hét lên.

Tuy đồng hồ đếm ngược đã dừng lại, nhưng người ta vẫn chưa gỡ được kíp thủy ngân, công sức nửa giờ duy trì tư thế cân bằng của Ran bị sổ toẹt trong nháy mắt.

"Mau nằm xuống" không biết là tiếng ai hét lớn.

Đội đặc nhiệm nằm sấp xuống mặt đất theo phản xạ, tư thế vô cùng tiêu chuẩn.

Tĩnh lặng như thảy chết hết rồi vậy.

Vẻ mặt Mouri Kogoro đầy phẫn nộ, một tay ném cái túi kia đi thật xa, hoàn toàn không để tâm tới chuyện nó rốt cuộc có thể phát nổ hay không. Hiện thực chứng minh đúng là nó không hề nổ, ống thủy ngân vốn từ kíp nổ hóa thành phế vật tự bao giờ.

Mouri Ran tạm thời còn đơ ra chưa thể phản ứng, cứ ngây người tại đó.

"Không sao rồi ư?"

"Thủ phạm đã bị bắt, bom cũng sẽ không phát nổ, không phải lo lắng gì nữa." Mouri Kogoro thầm đay nghiến tên nhân viên bảo vệ đáng chết kia mấy lần, ôm lấy con gái cưng vào lòng vỗ về an ủi, "Đừng sợ, chúng ta có thể về nhà rồi."

"...Ơ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net