02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mouri Ran nghe cha mình kể lại toàn bộ sự việc.

Mấy vụ đánh bom nhà ga gần đây đều là kế hoạch được thực hiện bởi cùng một tên nhân viên bảo vệ, lấy tư tưởng chống đối xã hội làm động cơ, giờ hắn đã bị tóm gọn rồi.

Hắn còn cầm theo phương án đảm bảo thứ ba – điều khiển kích nổ từ xa, dù đội đặc nhiệm có phá bom thành công thì hắn cũng có thể tự tay kích hoạt quả bom mà không cần tiếp cận hiện trường.

Hiện tượng đồng hồ đếm giờ đột ngột đình chỉ vừa nãy đúng là do cảnh sát bắt được nghi phạm và cướp lấy điều khiển từ xa của hắn, nên mới trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chặn đứng thảm họa lần này.

Còn nguyên nhân vì sao kíp nổ thủy ngân đột ngột mất đi tác dụng, Mouri Kogoro chỉ giải thích rằng: "Theo kết quả điều tra, kíp nổ là do thủ phạm tự chế, về cơ bản hắn vốn không thể chế tạo ra nổi thiết bị tinh xảo đến như vậy, nhìn bề ngoài tuy không khác mấy hàng thật, nhưng theo bản vẽ cảnh sát tìm thấy tại xưởng chế tạo của hắn thì cấu trúc đã sai ngay từ đầu."

Tuy rằng nghe cha kể vậy, Mouri Ran vẫn không thể tin vào những gì vừa diễn ra.

Cô nhớ mang máng hình như cậu thanh niên tóc đen đó đã động tay động chân, thêm vào quả bom cái gì đấy, động tác anh ta làm khi ấy phức tạp quá, Ran lại hoàn toàn không biết tí gì về lĩnh vực này nên không thể nào giải thích nổi rốt cuộc chàng trai kia đã táy máy cái gì, chỉ đành lặng im chấp nhận câu chuyện của cha mình.

"Dù vậy thì bố cũng không thể một mình xông lên như thế, lỡ mà bom phát nổ thật thì làm sao bây giờ? Bố biết lúc ấy nguy hiểm thế nào không?" Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, Mouri Ran không khỏi sợ run người.

"Nguy hiểm bằng một góc của con à!?" Mouri Kogoro trách cứ con gái mình, tức đến sôi máu, "Đã biết không phải thứ gì tốt lành còn thản nhiên nhận nó về chỗ mình, nếu không có tên nhóc kia lấy điện thoại con báo cho cảnh sát mấu chốt của vụ án..."

"Chắc chắn là Ranpo-san!"

"Cái gì mà Ranpo-san? Ai cơ!?"

Mouri Kogoro gãi đầu mờ mịt.

Từ trước tới nay mỗi khi gặp phải tình huống nguy cấp thì miệng con gái mình chỉ biết gọi mỗi tên thằng nhóc thám tử Kudou Shinichi kia, hôm nay trời sập tự nhiên thay đổi sang tên một thằng con trai khác?

"Bố, cho con mượn di động một lát!"

"???" Thấy con gái nghiêm túc vậy, Mouri Kogoro luống cuống móc ra điện thoại trong túi đưa cho cô.

"Con định gọi cho tên nhóc đó..." Ông chợt ý thức được người ta dù sao cũng xem như ân nhân cứu mạng của con gái mình, nhanh chóng đổi cách xưng hô, "Con định gọi cho cái cậu tên Ranpo đó sao?"

"Vâng, khi nãy con hứa sẽ mua đồ ăn vặt cho anh ấy."

"Hả? Đồ ăn vặt làm sao?"

Anh ta đang cầm theo điện thoại di động của Ran, bây giờ chỉ có thể dùng cách này mới liên lạc được với cậu thanh niên bí ẩn đó. Ran quay số của chính mình, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Trễ quá đi, làm gì mà tốn nhiều thời gian như vậy, hiệu suất làm việc của mấy người thấp tệ hại!" Cậu thanh niên mơ hồ biết người gọi đến là ai, lược qua mấy màn hỏi thăm vòng vo, cứ thế liến thoáng xả hết bất mãn ra một hồi, "Để cậu mũ điệu ra tay thì tên đó đã bị quẳng vào giữa đường ray từ đời nào rồi!"

...Cậu mũ điệu là thể loại gì nữa?

Mouri Ran đơ ra một khắc, rồi bừng tỉnh nhận ra đây chưa phải vấn đề mình cần quan tâm, cô nhanh chóng bỏ qua mấy lời vô nghĩa đằng sau của anh chàng, tìm một góc yên tĩnh che lại di động hỏi: "Ranpo-san, có thể cho tôi biết hiện tại anh đang ở đâu không? Nếu được tôi xin phép mời anh một bữa cơm?"

"Được thôi, nếu cô bé đã thành tâm thành ý muốn mời Ranpo-sama ăn cơm..." Thanh niên hình như có chút không vừa ý mà lẩm bẩm một tràng gì đó nhưng cuối cùng cũng chịu nhận lời, đồng thời còn nhấn mạnh rằng: "Quan trọng là không thể thiếu đồ ăn vặt, Ranpo-sama muốn ăn bánh kẹo Nhật."

...Bản tính người này, trẻ con tới bất ngờ.

Mouri Ran cảm thấy dần dần đã nắm được trọng tâm nội dung cuộc điện thoại, lựa lời thuận theo tính tình cậu trai: "Vậy thì tốt rồi, xin hỏi bây giờ Ranpo-san đang ở tại..."

Thanh âm từ đầu dây bên kia hơi ngừng lại, cậu thanh niên trả lời, ngữ điệu mơ hồ không chắc chắn: "Lối ra nhà ga."

"Lối ra nào ạ?" Mouri Ran kiên nhẫn hỏi lại.

"Không biết, mấy chuyện nhỏ này cô em tự thân vận động đi."

Mouri Ran: "......"

Không cho người ta chút thông tin nào, bắt tìm kiểu gì?

May mắn Ran còn nhớ khi nãy anh ta rời nhà ga hướng nào.

Dựa vào trực giác, mất khoảng chừng mười phút, Mouri Ran rốt cuộc tìm thấy chàng trai tóc đen nọ bên vệ đường.

Anh ta chống cằm híp mắt ngồi xem người qua kẻ lại, xem chừng là sắp chết dí vì chán rồi. Vạt áo khoác đen xịn xò một lần nữa lại làm giẻ lau nhà, mờ mờ in một nửa dấu chân bụi đất mà khả năng là do anh ta tự dẫm lên, đáng nói thay chủ nhân hoàn toàn không ý thức được điều đó.

"Xin lỗi anh, tôi tới muộn." Mouri Ran thành khẩn xin lỗi trước khi đối phương kịp mở miệng oán trách, "Với lại Ranpo-san, áo anh bẩn rồi kìa."

"Hử..?"

Cậu thanh niên đứng dậy, liếc qua quần áo mình mà không hề có một động tác phủi phủi vỗ vỗ vạt áo còn đầy bụi đất nào, chắc đối với anh ta vẻ ngoài chỉ là chuyện vặt cỏn con.

"Nãy giờ chưa kịp tự giới thiệu, em là Mouri Ran, vừa nãy anh đã giúp đỡ em rất nhiều." Mouri Ran cúi người cảm ơn, "Lúc nãy Ranpo-san đã nhìn ra chân tướng vụ đánh bom này mà em lại không hiểu chỉ thị của anh, thật vô cùng xin lỗi"

Về nguyên tắc thông thường, vừa được cảm ơn lại còn được xin lỗi, người ngạo mạn ra sao cũng sẽ nói vài câu khiêm tốn xã giao, phù hợp nhân tình thế thái, bao gồm cả cái cậu Thám tử trung học Kudou Shinichi đó, nhưng hiển nhiên không thể xem cái con người trước mặt Ran lúc này là "người bình thường".

Anh ta tiếp nhận lòng biết ơn của đối phương như một lẽ dĩ nhiên, chỉ gật đầu qua loa có lệ rồi chỉ vào biển quảng cáo đồ ăn trước cửa nhà ga, mặt vênh váo hất cằm tư thế sẵn sàng sai bảo cô: "Ranpo-sama đói bụng rồi, ta muốn ăn cái này!"

Mouri Ran không khỏi nhớ tới mỗi lần cô dắt đám bạn Conan đi ăn, chưa kể "đứa trẻ" rõ ràng tuổi không nhỏ hơn cô chút nào này còn không thèm khách sáo nghĩ cho người lớn một xíu, hoàn toàn tự tung tự tác làm theo ý mình.

***

Mouri Ran trầm ngâm nhìn về cậu thanh niên ăn no bụng rồi ngồi đập vỡ chai Ramune cô mua cho, hào hứng ngắm nghía viên bi thủy tinh trong suốt màu lam trong đó.

Chỉ cần lôi tới đây, đáp ứng mọi yêu cầu về đồ ăn của anh ta là anh ta sẽ ngoan ngoãn yên ổn tự chơi một mình cả buổi sáng còn được.

...Một đứa trẻ thông minh quá mức, đồng thời cũng vô cùng quái gở.

Vẫn biết chẳng ai dùng từ trẻ con để nói về một thanh niên đã hơn hai mươi tuổi, nhưng tính tình chàng trai tên "Ranpo" này vô cùng oái oăm, nhìn thế nào cũng không giống một người trưởng thành bình thường, tuy nhiên nếu nói đây là một đứa trẻ thôi, tự dưng tất cả trở nên hợp lý bất ngờ.

Mouri Ran bất giác nhớ tới cậu bạn thanh mai trúc mã Kudou Shinichi của mình, từ nhỏ cậu đã biểu hiện mình vô cùng thông minh. Một số người cho rằng cậu Thám tử trung học này đang tỏ ra kiêu ngạo quá mức mà Ran thì đã quen tiếp xúc với cậu ấy từ bé, nên gặp được Ranpo, người ít nhiều cũng có chút "thuộc tính" tương tự như Shinichi, Ran càng kiên nhẫn khác thường.

"Ranpo-san còn muốn ăn gì nữa không?" Mouri Ran cầm thực đơn hỏi.

"Ưm, ăn no rồi." Thanh niên thuận miệng trả lời.

Ngầm ý là cái vụ giao dịch như trò đùa kia tới đây là chấm dứt.

Mouri Ran nghĩ thầm, hơi ngạc nhiên.

Lúc nãy cô đã dặn bố mua trước hai túi đồ ăn vặt to đùng, hiện tại toanh hoành trước mặt cậu thanh niên, ngồi bên cạnh là ông Mouri Kogoro, vẻ mặt khó chịu vì bị sai bảo tới lui nãy giờ.

Ví tiền của người đàn ông trụ cột trong nhà bị dốc cạn không còn một xu, Mouri không kìm được cằn nhằn than: "Tên nhóc này ngươi không biết thế nào là khách sáo phải không? Cứ cái gì đắt nhất thì nã, giỏi hưởng thụ quá đấy!"

"Bố à!" Mouri Ran nhỏ giọng ngăn lại cha mình.

Cậu thanh niên thì hoàn toàn không để tâm, như thể không nghe thấy mấy lời xỉa xói của Mouri Kogoro, chỉ chăm chú soi viên bi lên mắt, ngắm nhìn khung cảnh thành phố bị phóng to bóp méo qua thấu kính, từ đầu đến cuối cứ thế chìm đắm trong thế giới của mình.

Thái độ này càng khiến Mouri Kogoro thêm khó chịu, nhưng cũng chả có cách nào nặng lời với ân nhân cứu mạng của con gái, bất đắc dĩ quay đầu khó chịu hừ một tiếng.

So ra Mouri Ran còn biết nghĩ nhiều hơn cha mình.

Một bộ trang phục của Ranpo rõ ràng không phải kẻ đầu đường xó chợ lưu lạc không nhà cửa có được, thậm chí còn giống cậu ấm cô chiêu xảy nhà ra thất nghiệp, không rành rẽ sự đời đối nhân xử thế, nếu không muốn nói là hoàn toàn lạc lõng với người thường.

Anh ta không cầm theo di động, cũng chưa một lần bày tỏ ý đồ liên hệ người nhà vân vân, cứ một mình ôm bụng đói ngồi vạ vật tại nhà ga là vì đâu?

"Này ông chú, ông là Thám tử tư phải không?" thanh niên đột nhiên mở miệng.

"À ờ!" Mouri Kogoro không ngờ tới đối phương sẽ bắt chuyện với mình, mất một giây sửng sốt mới phản ứng.

Nhắc tới nghề nghiệp của mình cùng với báo đài đưa tin, chắc chắn tên nhóc này đã kinh ngạc lắm đây. Không ngờ tên nhóc không biết chút lễ phép này cũng nghe nói qua đại danh của mình, Mouri không khỏi đắc ý dào dạt, vênh váo tự đắc: "Không sai, ta chính là vị thám tử mới đây phá được không ít vụ án lớn, Siêu Thám tử Mouri Kogoro lừng danh"

"Ờ...~" thanh niên mở đôi mắt xanh nhìn nhìn ông chú, mất hứng kéo dài thanh âm lê thê đáp tỏ vẻ đã nghe, kèm theo tiếng thở dài.

Nhìn thấy đối phương không thể hiện ra chút biểu hiện ngưỡng mộ mình nào, Mouri Kogoro hơi bất mãn mà đập bàn "Ê này, thái độ kiểu gì thế!?"

"Văn phòng Thám tử à" thanh niên tiếp tục cho Mouri ăn bơ lần thứ n, soi mắt vào viên bi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mori-sensei từng nói trong mọi chuyện đều phải chú ý trao đổi đồng giá, có làm thì mới có ăn, chắc cũng không tới nỗi nào? Trước đây mà đòi Ranpo ta đây lao động là không có ngon ăn vậy đâu, mệt thì mệt thật, nhưng rơi vào tình thế này rồi, đành chịu bó tay."

"Cái gì cơ?" Mouri Kogoro không nghe rõ Ranpo lẩm bẩm gì.

"Được rồi, ta quyết định." Ranpo chắp tay vỗ nhẹ một cái, "Ông chú, Văn phòng Thám tử của ông còn thiếu người không? Không cần tiền lương, chỉ cần cho ta đúng giờ có cơm ăn là được."

"....Hả!?"

Có điên mà đồng ý.

Sau khi há hốc miệng kinh ngạc vì ý tưởng của đối phương, Mouri Kogoro mặc kệ ánh mắt không tán thành của con gái, quyết đoán từ chối.

Mouri Kogoro cảm thấy dù mình có thẳng thắn cự tuyệt Ranpo cũng không có gì đáng để day dứt, dù gì người trưởng thành hai mươi mấy tuổi đầu, phải tự tính đường mà sống chứ? Làm nhân viên thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, giao báo, thậm chí phụ hồ, cứ ra đời lăn lộn thì đời nó sẽ dạy cho, biết cúi đầu trong cuộc sống.

Công việc của Văn phòng Thám tử vốn chẳng bận bịu gì, không cần thêm một thiếu gia cả ngày chỉ biết ăn không biết làm. Định lấy ơn gọi một cuộc điện thoại báo tin để đổi lấy cơ hội ăn ở miễn phí tại văn phòng, khôn nó vừa vừa thôi.

"Thật sự không được sao?" Thanh niên lại hỏi một lần nữa.

"Ta đây không thiếu trợ thủ." Mouri Kogoro xua tay, "Nếu tên nhóc nhà ngươi muốn tìm việc có thể đi chỗ khác, hình như quán cà phê dưới lầu mới đăng thông báo tuyển nhân viên rửa chén đĩa hay sao ấy, ngươi xin thử xem biết đâu lại làm được."

Cậu thanh niên ảo não thấy rõ: "Cái đó thì khỏi cần."

"Nhìn là biết ngươi chưa nếm mùi đời." Mouri Kogoro phát ra bực tức, "Nhóc con coi trời bằng vung, cho ngươi đói hai ngày là ngộ ra được rửa bát cho người ta là còn may thôi."

Thanh niên phản bác Mouri: "Rửa bát cũng sớm bị đuổi đi mà thôi, không phải công việc phù hợp với ta."

"Ngươi còn muốn làm việc gì nữa!?" Mouri Kogoro cảm tính cho rằng người này là dạng không ra gì, ban ơn cho người khác một cái là lên mặt đòi hỏi, hơi lớn tiếng quát.

Cậu thanh niên im lặng không nói.

Một lát sau, anh cầm theo áo khoác đứng dậy, không cầm theo đồ ăn vặt Mouri mua cho, bỏ ra ngoài như thể dỗi người ta, rồi biến mất phía góc đường nhanh chóng hòa vào dòng người, mặc cho Mouri Ran nôn nóng gọi với theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net