05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trước đến nay chưa bao giờ là loại người Ranpo biết nhìn sắc mặt người khác làm việc.

Trong Ngũ đại Cán bộ cấp cao của Mafia Cảng, anh ấy gần như là vị thủ lĩnh duy nhất chỉ cần đến chỗ làm đọc báo ngủ lăn lóc ăn quà vặt thôi cũng đã được cấp dưới dốc lòng sùng bái từ trong gan ruột. Kể cả Boss cũng không yêu cầu Ranpo làm việc, trừ khi gặp phải vấn đề nan giải quá, ngài mới phái người nhỏ nhẹ mời anh sang dò hỏi nội tình chi tiết.

Kẻ nào dám dị nghị đằng sau, khi không trêu vào vị cấp trên mà buồn buồn liếc mắt một cái cũng có thể nói toạc ra hôm nay pantsu của mày màu gì này? Còn gì mà bí với chả mật!

Từ cái lần một ngày như bao ngày bình thường khác Ranpo vô công rồi nghề ngồi gác chân ăn quà vặt trong văn phòng, quơ tay bừa phát liền chỉ ra nhân viên chạy vặt bưng trà rót nước là gián điệp nằm vùng. Sau đó qua thẩm vấn xác nhận tên ấy đúng là người của tổ chức đối địch cài vào thật thì phần lớn thành viên Mafia Cảng đều không khỏi vừa kính phục vừa hãi hùng cái vị Cán bộ cấp cao tính tình mẫu giáo này, làm gì có chuyện dám chơi ngu trước mặt anh.

Tuy rằng mọi người đều biết vị cấp trên này sẽ không rảnh hơi tới mức thường nhật vô sự nhìn chằm chằm người khác phán ra mấy câu kinh thiên động địa, nhưng như con nít thích cợt nhả người lớn, anh ta quả thật có thể làm ra mấy chuyện... kiểu như bất thình lình mở miệng đánh úp người khác.

Như lúc này đây.

Ranpo chỉ thẳng mặt cậu bé tiểu học mới gặp lần đầu tiên, hùng hồn lên giọng cùng một ngữ điệu buộc tội hung thủ vừa nãy, không thèm quan tâm đối phương đang bị đặt vào tình thế nào, không cần biết xung quanh đây còn có mặt những ai, khẳng định chắc nịch:

"Nhóc là Kudou Shinichi nhỉ?"

Conan: "......"

Mouri Ran: "Shinichi?"

Một khắc hiện trường hỗn loạn cực độ.

Thanh niên tóc đen trên cao dương dương tự tắc + cậu bé không kịp đề phòng độp một cái bị bóc trần thân phận "ta là ai đây là đâu" khựng lại đương trường + nữ sinh trung học hoang mang lạc lối, cuối cùng là hung thủ giết người nằm như đống rác bên lề đường, tất cả vẽ nên khung cảnh vi diệu vô cùng hiếm có ở tại công viên.

Trước nguy cơ bại lộ ngàn cân treo sợi tóc, Conan không còn tâm tư rảnh rỗi chất vấn đối phương vì sao thế nào lại biết thân phận thật sự của mình. Cậu bé động não đối phó, nhanh chóng viện cớ chữa cháy: "Ý anh ấy muốn nói em là họ hàng nhà Shinichi-nii-chan đó mà!"

"Rút cuộc chuyện này là sao?"

Mouri Ran vẫn còn hoang mang, tự nhiên cái người mình mới vừa quen hôm nay lại nhằm Conan phán ra tên "bạn trai" mình, thật là kỳ quặc.

Trong nhận thức của cô, khả năng người lớn biến được thành con nít gần như không có, nên cho dù Ranpo nói toạc ra thế, Ran cũng không phản ứng nổi. Cô liên tưởng đến Conan là họ hàng của Shinichi nên cho rằng giữa mấy người bọn họ có chút ít liên hệ, theo phản xạ tin tưởng lời giải thích của Conan.

"Ranpo-san có quen Shinichi ạ?"

"Anh ấy là bạn tốt với Shinichi-nii-chan đó nha, bọn họ từng gặp nhau rồi, lần đó, chính là cái lần đó đó!"

"Thật vậy ư?"

Thấy sắc mặt Mouri Ran ngày càng u ám, Conan nhanh chân chạy lên kéo cổ tay thanh niên, vội vàng hồi đáp lời khẳng định vừa nãy của người nọ. Không có gì đau đầu hơn chuyện bại lộ thân phận, hiện tại Conan chỉ có thể trông mong đối phương thật sự không mang ác ý, mà nếu không phải cố tình vạch trần chính mình thì tên này nhất định sẽ hiểu được mình muốn ám chỉ cái gì, nương theo tình hình giúp mình che mắt Ran.

Qủa thực Ranpo đã lý giải được ý của Conan, chính xác hơn là từ phản ứng của Mouri Ran nhìn thấu hậu quả.

Trên thực tế, Ranpo cũng không phải chỉ vì muốn thể hiện "ta đây thông tuệ hơn người" mà cố tình nói toạc ra thân phận Conan trước mặt Mouri Ran.

Liếc mắt qua đã nhìn thấu chân tướng, anh tưởng lầm rằng chắc ai nấy đều hay cái sự thật rõ ràng như ban ngày này, nói ra miệng cũng chẳng ảnh hưởng tới bố con nhà nào nên mới nhận định chuyện: "Cậu bé tiểu học trước mặt anh này chính là Thám tử trung học Kudou Shinichi" này mình được phép nói.

Nhưng hiện thực chứng minh, ít nhất có cô bé tên Mouri Ran này không biết.

Ranpo khom người theo lực kéo của Conan, thì thầm với cậu bé: "Hóa ra Mouri còn chưa biết à?"

"Dù không biết nhà ngươi làm sao biết được thân phận của ta, nhưng trong tình huống này trước hết vẫn hợp lực che giấu giúp ta, lát nữa từ từ nói chuyện" một tay che miệng, Conan ghé lại gần nhỏ giọng thì thầm.

Mouri Ran: "Hai ngươi to nhỏ chuyện gì đó?"

"Không, không có gì hết!" Conan lập tức tách ra xa khỏi Ranpo, xua tay xấu hổ, "Em chỉ hỏi anh ấy vài chuyện, dù sao lâu ngày cũng không gặp Shinichi-nii-chan!"

"Shinichi đi nước ngoài mà? Đừng làm phiền cậu ấy làm việc." Mouri Ran không nghi ngờ mấy câu chống chế của Conan, đơn thuần cho rằng cậu nhóc thần tượng anh trai Siêu Thám tử nhà mình mà thôi. Cô bỗng nhiên nhớ tới hành động dị thường tại nhà ga của Ranpo hồi chiều, không khỏi suy đoán, "Vậy ra... Ranpo-san cũng là thám tử sao ạ?"

"Ta sao?" Ranpo chỉ chỉ chính mình, "Thám tử?"

"? Không phải ạ?" Mouri Ran hơi bất ngờ.

Vừa nãy đuổi theo hung thủ tới hiện trường, Ran chỉ kịp nghe mấy lời buộc tội cuối cùng của Ranpo, phản ứng của nghi phạm đã chứng minh những gì Ranpo đã khẳng định hoàn toàn xác đáng, bởi chỉ có kẻ bị nói trúng tim đen mới bật tường nổi điên lên như vậy. Tất cả những việc đó điều cho cô thấy khả năng siêu việt hơn người của Ranpo, nếu không muốn nói là vô cùng kì diệu.

Có điều cậu thanh niên nọ lại phủ nhận: "Ta không phải thám tử, chỉ là hứng thú với chuyện giải đáp bí ẩn thôi."

Nếu không phải thám tử, thân phận anh ta còn có thể là gì...?

Mouri Ran mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ đến tác phong mẫu giáo của chàng thanh niên, cô thầm phủ định những gì mình mường tượng ra.

Nếu cô nghe được hoàn chỉnh cuộc đối thoại của Ranpo với hung thủ, hẳn sẽ hiểu được rút cuộc không đúng ở đâu.

Sau cùng, người giỏi nhất trong số các Thám tử mà Ran quen biết – Kudou Shinichi – cũng không thể nào đạt tới cảnh giới của Ranpo. Chỉ cần xem xét một chút là có thể đọc ra toàn bộ đường đi nước bước của hung thủ, ngẫm lại khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy ớn lạnh. Nếu không có bản thân hung thủ trực tiếp xác nhận, còn ai có thể chỉ dựa vào suy luận mà kể ra mọi thứ tỉ mỉ chẳng kém gì hắn trực tiếp động tay vậy đâu?

"Chẳng lẽ Ranpo-sama giống thám tử lắm sao?" Ranpo chỉ vào chính mình nghi hoặc.

Mori-sensei cũng từng nói, nếu mình không làm Mafia, có khi sẽ thực sự trở thành một vị Thám tử lừng danh.

Ranpo không hề để tâm đến mấy lời này, nếu nói làm thám tử có thể tiếp xúc với đủ loại vụ án muôn hình vạn trạng, thì mắc gì làm Mafia lại không thể chứ? Xét trên phương châm sống "Ta ổn, mọi chuyện đều ổn" của anh mà tính thì chung quy chỉ cần mỗi ngày anh có thể nghịch vui vẻ, còn lại hắc đạo hay bạch đạo, dưới con mắt anh cũng không có gì khác biệt.

Trong tình huống bất đắc dĩ hiện tại, chờ tới khi đến cậu mũ điệu tới đón về, ít nhất anh cần một cái nghề nghiệp chiêu bài có thể nuôi sống bản thân. Hai từ Thám tử này, xướng lên kể ra cũng không tệ đó chứ?

Không đợi Mouri Ran trả lời, Ranpo tự quyết định luôn: "Thám tử đại tài đệ nhất thế giới Ranpo-sama, danh xưng này coi bộ không tồi! Được lắm, Ranpo-sama làm việc gì cũng xuất sắc cả!"

Ranpo đột nhiên đứng chống nạnh cười lớn vài tiếng: "Ha ha ha, quyết định rồi! Cứ thế làm Thám tử ở thế giới này vậy đi!"

Chàng trai đứng đó quơ chân múa tay tự biên tự diễn biểu cảm kỳ quái khiến Mouri Ran không thốt nên lời, Conan đứng bên càng thêm cạn lời, mồ hôi lạnh túa ra.

Trời đất ơi, thằng cha này nghiêm túc hả bây?

Cứ thế đùng đùng quyết định nghề nghiệp của bản thân, còn tự xưng là Thám tử lừng danh đệ nhất thế giới, có khác gì đám nhóc Genta tự phong chính mình thành "Đội Thám tử nhí"? Bảo con nít chơi đóng vai còn hợp, nhưng dù sao cục nợ này bề ngoài trông cũng đã hai mươi mấy cái xuân xanh, sao còn không hơn trẻ tiểu học vậy được?

Mà khoan, đầu giờ toàn nghe hắn xưng tên mình "Ranpo", đây không phải bịa ra đó chứ?

Conan tự nhủ trong lòng.

Conan hoàn toàn không tin "Ranpo" là tên thật, dù sao thì chính Conan cũng gán theo cái họ Edogawa, lấy từ họ của "Edogawa Ranpo", tên bẻ ra từ "Conan Doyle", hợp thành tên giả "Edogawa Conan".

Đây là lúc bị Ran ép mới nói bừa ra một cái tên, cũng chỉ lừa nổi người không hứng thú với tiểu thuyết trinh thám như Ran, sau lại gặp phải người khác nghi ngờ cái tên ảo diệu này, Conan cũng chỉ đành chống chế rằng cha mẹ cùng là fan cuồng trinh thám, nên mới đặt cho mình cái tên kỳ lạ thế thôi.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ ngợi ba cái chuyện này, nếu người ta chịu bao che giúp mình, chứng minh hắn còn có thể thông đồng với ta, từ từ tìm cơ hội hàn huyên giao lưu một phen cũng tốt.

Cảnh sát nhanh chóng ập tới hiện trường, vị thanh tra dẫn đầu dáng người bệ vệ, quen biết Mouri Ran, thân mật với chào hỏi: "Là Ran-chan a, Mori-kun không có mặt sao?"

"Dạ?" Ran hơi sửng sốt.

Cô lo cho Conan nên mới chạy theo thằng bé, lúc ra ngoài cha còn say bét nhè tại văn phòng, vì sao mà Thanh tra Megure lại hỏi vậy?

Conan – người dùng máy biến âm lấy thân phận Mouri báo cho cảnh sát không khỏi chột dạ cố ý đánh trống lảng, làm bộ phát hiện ra điều gì đó, cao giọng ngạc nhiên thốt lên: "Hình như chú ấy sắp tỉnh, con thấy ngón tay ổng giật giật!"

Lời cảnh báo của thằng bé làm bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, mặc kệ không cần biết lão ta có tỉnh hay không thì cảnh sát cũng nhanh chóng còng tay hắn vào, xách một cục tống lên xe réo còi đưa đi.

"Tên này cực kì hung ác, tuyệt đối không thể tới gần!" Thanh tra Megure nghiêm túc cảnh cáo nói, mà không giải thích cụ thể trước mặt mọi người hắn rút cuộc đã gây ra tội gì.

"Không phải mấy vụ bắt cóc bình thường thôi sao?"

Từ góc nhìn của Mouri Ran, cô chỉ biết đuổi theo Conan, trùng hợp bắt gặp ân nhân hồi sáng Ranpo-san của mình bị tên trời ơi đất hỡi nào đó dí dao áp bức, ra đường thấy việc nghĩa chẳng đừng thôi. Quan sát thái bộ bác Megure, xem ra mọi chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng.

"Ừ, Ran-chan biết vậy là được rồi, bỏ chuyện này sang một bên..." Megure nhanh chóng chuyển đề tài, tươi cười với Ran, "Vụ này ta cũng đã có ý nhờ Mouri-kun hỗ trợ điều tra, hồ sơ vụ án đến trưa mới đưa qua, không ngờ cậu ấy nhanh như vậy, chập tối đã bắt được thủ phạm."

"À, thì ra là vậy..." Mouri Ran hoang mang không hiểu thế nào, lúc trưa chẳng phải hai cha họ con bị tên đánh bom nhà ga quay như chong chóng đó sao? Bố ở với mình suốt buổi, đâu ra thời gian xử lý vụ án giúp Thanh tra Megure?

"Thật không hổ danh Mouri Kogoro ngủ gật, cảnh sát lại phải mang ơn cậu ta rồi, lần này Conan-kun cũng lập được công lớn", Thanh tra Megure nhìn thoáng qua Conan, biểu lộ sự tán dương.

"Conan...?" Mouri Ran càng nghe càng mờ mịt.

"A ha ha" Conan - kẻ mượn danh Mouri Kogoro phá án vừa cười vừa nhăn xấu hổ muốn trốn đi đâu cho xong, cậu bé lui lại phía sau mấy bước kéo dãn khoảng cách, như thể muốn thoát ra khỏi nguy cơ bị bại lộ thân phận.

Bắt được hung thủ rồi thì cảnh sát cũng không cần ở lại thêm, mau chóng áp tải phạm nhân về đồn lấy lời khai.

Mouri Ran nhìn xung quanh: "Quên mất, Ranpo-san cũng xem như người bị hại, sao vừa rồi Thanh tra Megure có vẻ hoàn toàn không chú ý tới anh ấy?"

Rõ ràng mới quen người ta hôm nay thôi, thậm chí người ta còn chưa từng một lần chính thức giới thiệu họ tên với mình, nhưng không hiểu sao Ran cứ vô thức để tâm tới thanh niên này, cảm giác không yên tâm khi thả anh ta một thân một mình ra ngoài đường. Chiều nay lúc Ranpo bỏ đi Ran đã muốn đuổi theo rồi mà tại cha cô đồng ý, ông cho rằng xảy ra nổi chuyện gì với một người lớn thế rồi? Cuối cùng vừa mới tối đã nên chuyện...!

"Conan, Ranpo-san đâu em?"

"Ranpo-nii-chan ở..."

Conan quay đầu lại tìm, vừa phát hiện chàng trai tự xưng là "Ranpo" đó không biết tách khỏi đám người bọn họ từ khi nào. Anh ta dựa tường đứng một bên, khoác trên vai cái áo quý giá đã hấp dẫn tới cả ánh mắt tội phạm, khuôn mặt một nửa khuất trong bóng đèn âm u, biểu tình trầm ngâm hư ảo.

...Khoan đã!

Người con trai này... trang phục của anh ta, toàn bộ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net