06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổ chức áo đen - tổ chức tội phạm xuyên quốc gia, toàn bộ thành viên đều mặc đồ đen, lấy tên rượu làm biệt danh, kẻ chủ mưu biến mình thành học sinh tiểu học.

Xét theo lối ăn mặc thì chàng thanh niên tự xưng là "Ranpo" này hoàn toàn phù hợp với quy chuẩn đó, sắc đen nhánh u ám phủ trọn từ trên xuống dưới người anh ta hòa vào màn đêm tịch mịch, nghiêm nghị và lãnh khốc. Xét trên hành vi, khi nãy đối diện trực tiếp với nguy hiểm nhưng anh ta hoàn toàn không có một động thái bỏ chạy nào , còn hưng phấn đón nhận, thái độ tự đắc khác thường như thể đang chứng tỏ rằng ta đây còn thân thuộc bóng tối hơn ngươi, không hề để ý tới an toàn của chính mình, có chút khuynh hướng tự hủy hoại bản thân.

Nói là nói vậy thôi, chứ Conan tự biết mấy nhận định trên không thể nào tạo thành bằng chứng xác thực rằng Ranpo là thanh viên Tổ chức áo đen, chỉ dựa vào trang phục của người ta mà gom đối phương thành thành viên Tổ chức, vơ đũa cả nắm gì cũng có mức độ!

Thái độ không chút sợ hãi khi đối mặt tội phạm của Ranpo kể ra cũng không phải là không lý giải được, ít nhiều thám tử yêu thích mạo hiểm đều sẽ không khống chế được chính mình mà theo đuổi kích thích, trước khi giải được đố phá xong án, tính mạng bản thân chỉ xếp hàng thứ yếu. Riêng điểm này Conan không có quyền phê phán người ta, nếu không lẻ loi một mình bỏ đi theo dõi cuộc giao dịch của Tổ chức, chắc gì cậu đã phải mang cái thân này.

Quan trọng hơn...

Conan nhìn phía cậu thanh niên la lối om sòm đòi ăn oden với hamburger trước cửa siêu thị tiện lợi, lông mày giật giật mặt không đổi sắc tự nhủ, nếu mà thành viên Tổ chức áo đen ai ai cũng đều trẻ con như cục nợ này chắc sập tiệm từ sớm, nhìn nó với đám người chuốc thuốc mình có điểm nào tương đồng chứ?

...Nghĩ nhiều rồi.

Cậu bé lớp một lắc đầu.

"Hamburger là được sao?" Mouri Ran vẫn còn chưa quên sáng nay Ranpo vì đồ ăn mà đưa ra biết bao yêu sách, cứ tưởng riêng trong chuyện ăn uống là anh này chi li từng tí, cao lương mĩ vị mới chịu. Nào ngờ bây giờ thì thức ăn nhanh thôi, mua đâu cũng được.

Ranpo gật đầu không để tâm: "Ừ! Mấy món đơn giản rõ ràng như hamburger thực sự không tệ đâu."

Anh ta lại chọn thêm mấy món ăn nhẹ nữa, Mouri Ran cứ thế mua hết không hề cằn nhằn một câu. Nhìn thanh niên ôm một bọc đồ ăn ngồi ăn ngoan ngoãn bên đường cô đành thở dài, bày tỏ với Conan: "Ranpo-san thật sự rất giống một đứa trẻ, cần được người khác chăm sóc."

Khóe miệng Conan giật giật.

Có gì nói nấy, thiên chân vạn xác.

Nếu không phải kĩ thuật diễn xuất của cục nợ này đứng hàng thượng đẳng, thì chỉ có thể nói bản tính anh ta đúng là ngây thơ như thế. Tóm lại, nhìn thế nào cũng không ra một người đáng tin cậy, càng không biết hoàn cảnh sống ra sao mới có thể tạo nên loại tính cách độc nhất vô nhị này.

Đêm đã khuya, sương lạnh buông xuống, cậu thanh niên không hề chú ý hình tượng mà khoanh chân ngồi tại ven đường, ỉu xìu ảo não ăn suất cơm đêm Mouri Ran mới mua cho, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, nét mặt buồn ngủ mơ màng.

Mouri Ran chuẩn bị dắt Conan về, nhưng thấy Ranpo không hề có ý định rời đi liền quan tâm hỏi: "Ranpo-san, muộn thế này rồi anh còn không về nhà sao?"

"Ranpo-sama không còn nhà nào để về."

"Vậy người nhà của Ranpo-san đâu?"

Động tác cắn hamburger khựng lại, biểu cảm của thanh niên bỗng trở nên ảm đạm: "Không có người nhà, cha mẹ đều đã qua đời."

"Thật xin lỗi..."

Cô chưa nói dứt câu xin lỗi, Ranpo đã chẳng hề để ý mà mở miệng cắt ngang, tựa như cũng không muốn xoáy vào đề tài cha mẹ này thêm, cứ thế nói luôn chuyện đi làm: "Thật ra là có việc làm rồi, nhưng hiện tại cũng không hơn thất nghiệp là mấy, cho nên mới muốn làm thám tử thử xem sao!"

"Vậy tiếp theo Ranpo-san có dự kiến gì không?"

"Tiếp theo?"

Ranpo nhìn thoáng qua Conan, cậu bé thám tử tiểu học không nói gì mà nhìn lại Ranpo, ánh mắt hai người giao lưu trong tích tắc.

Không ngập ngừng lâu, Ranpo thoải mái trả lời Ran: "Ta định ở tạm nhà Kudou một thời gian, "bạn tốt" của ta ắt hẳn sẽ ra tay cưu mang chứ nhỉ?"

Hai chữ "bạn tốt" bật ra, Conan muốn méo cả miệng.

Tự làm tự chịu, khi không tự dưng tự úp rọ chính mình nên giờ cục nợ này có đòi tới nhà mình ăn bám (miễn phí) thật Conan cũng đành bó tay. Kể cả lỡ như tên này chém gió cố tình nói mình không nhà, Ran chiều hắn như vậy, biết đâu lại lôi hắn về Văn phòng thám tử luôn, thế này còn thảm họa hơn...

"Nhưng hiện tại Shinichi đang đi vắng..."

"Không sao, không sao hả! Cậu ta biết rồi." Ranpo nở nụ cười - mà Conan không nhìn đâu ra thiện chí, "Đúng không, Conan?"

"Vâng, đúng đấy ạ." Conan nhẫn nại đáp, "Chìa khóa nhà Shinichi-nii-chan gửi ở chỗ Tiến sĩ Agasa, Ranpo-nii-chan ghé qua nhà Tiến sĩ trước, sáng mai gọi điện thoại hỏi Shinichi-nii-chan cũng không sao..."

Đương nhiên đây đều là Conan viện cớ thoái thác, cậu cần làm rõ đối phương biết được thân phận mình từ đâu. Còn nữa, cậu khá hứng thú với năng lực suy luận của Ranpo. Bí ẩn có thể giải quyết ngay đêm đó chắc chắn sẽ không để dây ra tới hôm sau. Vì sao chọn lôi anh ta tới nhà Tiến sĩ Agasa? Đơn giản là để đêm khuya sòng phẳng nói chuyện với nhau một lần, không cần thiết phải đóng kịch chi nữa.

"Ran-nee-chan, lâu rồi em không sang nhà Tiến sĩ chơi, đêm nay em có thể ngủ cùng Ranpo-nii-chan được không?"

Trẻ con cầu xin tha thiết vậy người lớn nào lỡ cự tuyệt? Tuy nhiên có gì cũng có ngoại lệ của nó.

"Không được!"

Lời thoại hoàn toàn không mang tính hợp tác vang lên.

Ranpo phồng má, nhìn cực kì không vừa ý, hết sức nằm ngoài dự đoán của cả hai người... nhưng ngẫm lại cũng hợp tình lý. Anh chưa bao giờ chịu để chính mình phải nhún nhường, quen nhất là thói dương dương tự đắc, cho dù là trong tình huống ăn nhờ ở đậu.

"Còn lâu Ranpo-sama mới chịu ngủ cùng giường với thằng nhóc lớp một", Ranpo - chàng thám tử vẻ ngoài người lớn, tâm tính xếp ngang hàng với trẻ mẫu giáo ồn ào lớn tiếng.

Chàng thám tử bề ngoài là trẻ con, nhưng tư duy bên trong thực tế là của học sinh cấp 3 trưởng thành Kudo Shinichi: "......"

Quả nhiên, mình hoàn toàn không thể hòa hợp với cục nợ này!

Kết quả vẫn là ba người cùng đến nhà Tiến sĩ Agasa.

Mới đầu Conan định tiễn Ran về nhà trước, sau mới kết thân với Ranpo lôi về nhà Tiến sĩ Agasa bên kia, dù sao để nữ sinh cấp ba một thân một mình đi đêm cũng không an toàn. Đề nghị này bị Ran bác bỏ, lý do vô cùng chính đáng, ngay cả Conan cũng phải cứng họng...

"Chị không yên tâm để hai đứa trẻ đi đường một mình."

Đố mà phản bác được! Có vài chuyện không thể nhìn bề ngoài mà phán đóan, tỉ như thế nào thì Karate đai đen Mouri Ran cũng đáng tin cậy hơn hai chàng thám tử trói gà không chặt không động vũ lực này.

Bác Tiến sĩ Agasa vốn rất tốt tính, bị tiếng đập cửa giữa đêm khuya đánh thức cũng chẳng hề cáu, không hiểu gì chỉ nhìn ánh mắt ám thị của Conan mà thuận lợi tiếp đãi cậu "bạn thân của Shinichi" vào nhà. Cuối cùng, ông còn không yên tâm để Mouri Ran về một mình, thay quần áo ra tiễn cô bé.

Chờ cả Mouri Ran lẫn Tiến sĩ Agasa đều đi hết, Conan mới thu lại cái thái độ đóng kịch trẻ con, nghiêm túc lộ ra vẻ mặt phù hợp với chàng thám tử trung học nhạy bén.

"Làm sao ngươi biết ta là Kudou Shinichi?", Conan đi vào thẳng vấn đề.

Bởi vì liên quan đến Tổ chức áo đen, Kudou Shinichi bị bại lộ thân phận sẽ can hệ trực tiếp đến an nguy của những người xung quanh, đối với cậu đây là chuyện quan trọng nhất, bức thiết hơn nhiều so với việc dò la thân phận thật sự của Ranpo.

"Không phải rõ quá còn gì? Liếc mắt một cái là nhìn ra ngay." Ranpo ngồi trên ghế sô pha ngáp một cái, khóe mắt vì buồn ngủ mà đã rơm rớm nước, "Oa, Ranpo-sama mệt rồi, chuyện cỏn con đó mai tính nhé."

Mắt thấy đối phương sẽ nằm xuống ghế sô pha ngay, Conan kiên quyết kéo anh ta về: "Không được, không cho ngươi ngủ! Phải nói ngay lúc này!"

"Rồi rồi, ngươi phiền quá đi." Ranpo không vui tí nào, nhưng xét tới sự việc còn liên can tới sự tồn vong của ăn chốn ở mấy ngày sau, anh vẫn cố gắng tỉnh táo kể lại cho Conan những gì mình biết được bắt đầu từ chiều nay.

Vừa đến thế giới này, Ranpo đã không ngừng tiếp thu tin tức bên ngoài truyền tới. Anh ngây ngẩn ở mấy tụ điểm công cộng người qua kẻ lại đông vui tấp nập như khu mua sắm, nhà ga, công viên cả nửa ngày, không thể nào không ngộ ra được gì.

Nơi thu thập thông tin đơn giản nhất là sạp báo, Ranpo liếc sơ mấy lần là nhớ ngay mấy vụ đánh bom nhà ga quận Beika gần đây, tin báo tìm nữ sinh trung học mất tích, cùng với tin tức vị thám tử mới xuất hiện nửa năm gần đây, được người ta tung hô là Thám tử lừng danh "Mouri Kogoro ngủ gật".

Nói mớ mà phá được án, không phải rất kỳ quái sao?

Nếu không phải Ranpo đã gặp được chính Mouri Kogoro rồi, có khi anh còn cho rằng đây là Dị năng của ông ta. Nhìn Mouri, Ranpo chỉ phán đoán đối phương vốn là cựu cảnh sát hiện đã rời ngành, hiện tại là một người bình thường hành nghề thám tử, vậy thì cái này danh hiệu khó đỡ đó từ đâu mà ra?

Mới đầu Ranpo còn tò mò không rõ vì sao lại phát sinh ra tình huống như vậy, nhưng nhìn đến Conan thì chẳng còn gì khúc mắc nữa.

"Chân đi giày tăng lực, thắtlưng tạo bóng, nơ đeo cổ ngụy trang thành máy biến âm, đồng hồ đeo tay phóngkim gây mê, kính là máy phát tín hiệu, nút tay áo đại khái là máy nghe trộm..." Ranpo mất bình tĩnh chỉ ra hết công dụng của đám trang bị trên người Conan từng cái từng cái một, mấy thứ tiểu xảo này anh thấy nhiều rồi, tự nhiên liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra ngay.

Về thám tử trung học Kudou Shinichi, chủ sạp báo kể rằng nửa năm trước còn có báo chí đưa tin về cậu ấy, dạo này nghe đồn cậu ta đã ra nước ngoài, lâu nay không xuất hiện nữa. Thời gian xuất hiện Hai vị Siêu Thám tử tại quận Beika tiếp nối nhau, người trước đi người sau kế cận thời gian ăn khớp, chỉ điểm này thôi đã đủ để liệt vào chỗ đáng chú ý của Ranpo.

"Với lại ngươi sống cùng Mouri, vậy hoàn toàn có thể giải thích tại sao ông chú thám tử kia có thể ngủ mơ phá án."

Ranpo nói như thể tất cả đều là đương nhiên, làm Conan bắt đầu chột dạ hoài nghi chẳng lẽ trước giờ chính mình toàn sơ hở chồng chất đến vậy, cậu càng không thể tưởng tượng được hơn là: "Ngươi không cảm thấy một học sinh cấp 3 bị teo nhỏ thành trẻ con là không thể sao tin được hay sao? Người thường ai suy ra tới tình huống đó?"

Đúng là kỳ quái, nhưng tưởng tượng đến Dị năng lực muôn hình vạn trạng, thể loại biến thân nhỏ nhặt này không xem như ngoài dự đoán. Huống chi anh đây còn "đi lạc" sang hẳn dị giới, chú nói thử xem cái nào hư cấu hơn?

"Loại bỏ tất cả những gì không thể, còn lại chính là chân tướng."

Học phong cách Thám tử nhuần nhuyễn, Ranpo khẳng định rõ ràng.

Những lời này chạm tới được sự đồng điệu trong Conan (khổ, thằng bé cuồng Holmes =)) ), cậu thám tử trung học nhìn chăm chú vào người thanh niên vẻ mặt phức tạp, không kìm được truy vấn: "Còn vụ án nữ sinh cấp ba mất tích? Ngươi chỉ đọc qua báo chí đăng tin tìm người, sao mà biết đó là hung thủ?"

"Ống quần, vạt áo hắn lưu lại dấu vết, mùi thuốc thử bám trên người, da góc dán trên giày, bột cặn trong kẽ móng tay, vết thương trên ngón tay do tự hắn cắt phải..." Ranpo càng giải thích càng thêm bực bội, nâng âm lượng tới ngưỡng tức giận quạc lại, "Từ đầu hắn đã không định che giấu chuyện mình giết người, các ngươi bị đui hay sao mà không nhìn ra!?"

Ranpo không hiểu vì sao mấy cái chuyện rõ như ban ngày vầy mà người ta cứ bắt anh phải lặp lại, giống bắt Tiến sĩ viết luận văn một vạn chữ chỉ để giải thích cho người thường hiểu rút cuộc vì nguyên nhân sâu xa nào mà một cộng một lại bằng hai, nói một hồi cũng không ra cái gì!

"Ranpo-sama ngủ đây!"

Anh cuộn tròn trên ghê sô pha che lại hai tai, không thèm nói chuyện với Conan nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net