09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự xuất hiện của Edogawa Ranpo ít nhiều cũng gây xáo trộn tới thế giới của Conan. Cậu bé bàn với Tiến sĩ Agasa tìm viện cớ giải thích với Ran, xin phép Ran cho mình tạm thời sang nhà Tiến sĩ Agasa sống một thời gian, hòng quan sát và giám thị Ranpo, chủ yếu vì sợ người nọ không biết giữ miệng, quay qua quay lại lại phán ra câu gì đó kinh thiên động địa. Dù sao anh ta cũng thuộc dạng không hiểu cái gì thì nên nói cái gì không nên nói.

Quả nhiên...

"Ngươi với Haibara đều đang bị Tổ chức nọ truy bắt?"

Ngày hôm sau, Edogawa Ranpo – người mới vừa đến đây ăn nhờ ở đậu hai hôm đã "nhắc nhẹ" tới bí mật mà bọn họ luôn cố gắng cẩn thận che giấu. Conan thầm nghĩ đúng là chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng ngày này cũng tới.

Tuy rằng bọn họ đã luôn trong trạng thái chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng đối diện với thời khắc bị cục nợ nọ bóc trần thân phận, nhưng khi Ranpo thật sự nói bí mật này ra khỏi miệng, dù thế nào vẫn nghe như sét đánh ngang tai. Đều là chuyện của nửa năm về trước, manh mối lưu lại trên người bọn họ theo thời gian đã sớm phai dấu mất đi tác dụng. Chỉ dựa vào suy luận mà có thể nói ra hiện trạng của hai người, sao anh ta có thể làm ra nổi?

"Ngươi nhìn ra rồi à?" Conan thử dò hỏi.

"Thì mấy người phô hết ra mà?", cái chính là lần này Ranpo chủ động khơi mào đề tài, nên anh cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ ngồi bên uống Ramune, "Tuy cơ bản ta đã xác nhận được gần hết, nhưng trước khi giải thích, ta muốn hỏi câu này..."

Conan và Haibara nín thở lắng nghe.

"Các ngươi có biết về Dị năng lực không?"

"...Hả?"

Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Conan và Haibara, hai con người chỉ tôn thờ khoa học không màng thần phật, vẻ mặt ngây ra không hiểu gì cả.

Ranpo chú ý tới phản ứng đó, gật đầu khẳng định: "Xem ra các ngươi không biết thật, chứng minh suy luận của ta không sai!"

"Từ từ! Giữa cái đó với chuyện này có quan hệ gì sao?", Conan vội lôi Ranpo lại trước khi anh kịp cắt ngang cuộc hội thoại.

Mọi việc đều có nguyên nhân kết quả, bộ não quá mức thông tuệ của Ranpo làm anh có thể chớp mắt lược bỏ đi phần nguyên nhân và diễn biến , trôi chảy trực tiếp nói ra đáp án, điều này khiến người thường thường không theo kịp những gì anh nói.

Mấy hôm nay Conan đã bắt đầu nhận ra điểm này. Cậu sùng bái Holmes một phần do nhân vật ấy vì quá trí tuệ mà tính cách thành ra lập dị bất thường. Người đời không thể nào lý giải nổi thiên tài, Conan cố gắng cũng có thể theo kịp một phần suy nghĩ nào đó trong bọn họ, nhưng với hai đề tài hoàn toàn không liên quan đến nhau là "Dị năng lực" và "Tổ chức áo đen", cậu vốn không biết gì về Dị năng lực cả nên thực sự không tìm được giữa chúng có mối liên quan nào.

Đối với Ranpo, việc xác nhận thế giới này có tồn tại Dị năng lực hay không là quan trọng nhất, thiên biến đi một yếu tố như Dị năng thì mỗi sự kiện sẽ sản sinh ra thêm vô vàn khả năng, anh phải nắm vững bối cảnh mới có thể phán đoán ra đáp án đúng.

Ban đầu, Ranpo cho rằng Kudou với Haibara bị teo nhỏ là do tác dụng của một Dị năng lực nào đó, nhưng khi anh xem tới kệ sách trong thư phòng, vị trí được lấy ra thường xuyên nhất đa số đều là sách y học và tài liệu nghiên cứu liên quan đến dược phẩm, còn có tập tin được bảo mật trong máy tính nữa, ít nhiều có thể đoán ra chân tướng.

Nói cách khác, cơ thể Kudou và Haibara gặp phải vấn đề lớn tới mức cần che giấu thân phận, không thể nào chỉ đơn giản là vì muốn tự mình bào chế ra loại thuốc cảm mới mà làm ra chuyện này chứ?

Cha mẹ Kudou đều là người nổi tiếng, bản thân cậu trước đây cũng đã thiết lập không ít các mối quan hệ tốt đẹp với lực lượng cảnh sát, nhưng lúc này lại lựa chọn tạm nương thân tại Văn phòng Thám tử Mouri. Rõ ràng không thiếu nhân lực tài lực có thể hỗ trợ mình mà vẫn cố tình ẩn thân lén lút, chắc hẳn là sợ bị tổ chức nọ phát hiện giết người diệt khẩu, liên lụy đến người vô tội.

Bởi vậy có thể suy đoán rằng tổ chức kia có thế lực rất lớn, một nhóm cảnh sát bình thường không thể giải quyết vấn đề.

Bằng chứng trực quan nhất là thành viên FBI tên Subaru hiện đang ở nhờ tại nhà Kudou kia, mỗi ngày đều bê một nồi đồ ăn sang nhà Tiến sĩ, nhìn từ thái độ khác thường của Haibara với người nọ, kịch bản hẳn là cả hai trước kia có cùng xuất thân, một người là gián điệp nằm vùng một người thì bỏ trốn phản bội tổ chức.

"Các ngươi muốn ta phải bắt đầu nói từ đoạn nào đây?"

Chuyện Ranpo cảm thấy phiền toái vô cùng cũng là giai đoạn người thường coi như giản đơn nhất. Trước đây cấp dưới chưa bao giờ nhiều chuyện chạy tới hỏi anh vì sao lại thế, chỉ cần làm đúng như anh nói thì tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót, mà hiện tại anh phải ngồi nắm tay chỉ cho đám "thiểu năng trí tuệ" giải đề bài từng bước từng bước một, chẳng lẽ còn không phiền chết?

Conan vừa định mở miệng nói thì bị Haibara kéo về.

Cô bé lắc nhẹ đầu ra dấu với Conan, ánh mắt là không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Haibara đề nghị với Ranpo: "Nếu đã không biết nên bắt đầu từ đâu, vậy thì cứ bắt đầu từ chuyện của tổ chức. Ranpo-san, xin anh hãy nói cho chúng tôi tất cả những tin tức anh biết. Thay cho lời cảm tạ, tôi biết được gần đây có một tiệm bánh mới khai trương..."

Cô bé dùng đến cả kính ngữ, thái độ vô cùng cung kính.

Tình huống này Ranpo đã tập nhiều thành quen, từ trước đến nay mỗi khi người khác gặp chuyện đến cầu xin anh giúp đỡ trông đều giống thế này, nên cũng vô cùng vừa ý với biểu hiện của Haibara.

"Nếu ngươi đã nói đến như vậy, thì thật sự không còn cách nào khác!" Ranpo nở nụ cười, tùy tiện quyết định, "Coi như đây là công việc đầu tiên của Thám tử đại tài đệ nhất thế giới Ranpo-sama đi!"

Danh hiệu tự phong "Thám tử đại tài đệ nhất thế giới" Ranpo lần này vang lên không ai dám cười nhạo nữa, Haibara và Conan đều cho rằng anh ta thật sự có tài năng làm tới được, cả hai kiên nhẫn chờ Ranpo triển khai suy luận của mình.

Ba mươi phút tiếp theo Ranpo lẩm bẩm tự thuật, gần như là kể lại toàn bộ những gì Conan từng gặp phải.

Vì tò mò cộng với máu ưa thám tử ưa mạo hiểm nổi lên mà một thân một mình đi theo bọn áo đen khả nghi, chứng kiến giao dịch của chúng rồi bị nốc cho thứ thuốc độc còn đang trong quá trình thử nghiệm gì đó. Bởi vì tác dụng phụ của thuốc mà Kudou Shinichi không chết, chỉ bị teo nhỏ thành học sinh tiểu học, lực chọn che giấu thân phận đến tận bây giờ.

Sau đó, Ranpo lại chuyển sang nói về lai lịch của Haibara, chuẩn xác chỉ ra Haibara từng thành viên nghiên cứu thuốc của tổ chức, cuối cùng phản bội tổ chức trốn đi, đến giờ vẫn bị tổ chức truy nã.

Conan thật muốn từ bỏ ý định dò hỏi Ranpo làm sao mà biết đi cho rồi.

Nghe Ranpo kể lại, sẽ cảm thấy giống như anh ta có thiên lý nhãn nhìn thấu hết thảy, thần kỳ đến không thể tưởng tượng. Nhưng một khi hỏi đến quá trình suy luận anh ta, sẽ chỉ ngộ nhận: "Thì ra là thế, có gì khó đâu?" đồng thời cũng sẽ hoài nghi chính mình: "Chẳng lẽ mình ngu vậy sao, sao rõ ràng vậy mà còn nhìn không ra?"...

Không chỉ là thấy rõ hết thảy sự vật xung quanh, cần hơn nữa là sức tưởng tượng phong phú cấu thành sự vật sự việc.

Qua khoảng thời gian sống chung ngay cả Conan cũng không thể phủ nhận, tư duy của Edogawa Ranpo tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có thể sánh kịp, năng lực suy luận của anh ta chắc chắn hơn hẳn cậu.

Tuy rằng giữa nhưng người thông minh ở gần nhau đều dễ nảy sinh chút ý định cạnh tranh, nhưng đối đầu với Edogawa Ranpo, Conan hoàn toàn không thể tìm thấy thứ cảm xúc đó. Không phải cậu không có lòng tự cao của một Siêu Thám tử, chỉ là bất kỳ kẻ nào đứng ở trước mặt Edogawa Ranpo đều sẽ bị cái bóng quá lớn này che khuất, cảm giác chính mình thật nhỏ bé.

Đến khi Ranpo bắt đầu phân tích tới một loạt các yếu tố vô cùng cơ mật như cơ cấu của Tổ chức áo đen, cương lĩnh hành động, phạm vi hoạt động...., Conan rút cuộc vẫn không kìm được mà cắt ngang người ta: "Làm sao ngươi biết rõ vậy?"

"Hử? Ta không biết." Ranpo đáp rất hợp lý, đây chính là thứ mà anh không biết, "Tất cả đều là do ta suy luận ra, suy luận của Ranpo-sama chưa bao giờ sai!"

Quy mô Mafia Cảng xét ra tương xứng được với Tổ chức áo đen, thậm chí chỉ hơn chứ không hề thua kém, không chỉ có bành trước cực hạn tại Yokohama, toàn bộ Kanto Mafia Cảng đều có quyền lực cực đại về tư pháp, giao thông, ngân hàng, xây dựng đô thị... không mặt nào là không có dấu chân đi qua, binh lực thậm chí có thể so với cơ quan nhà nước.

Mafia Cảng có thể phát triển thành quái vật khổng lồ khiến các bộ trưởng cũng phải đau đầu như bây giờ không thể không tính đến công lao của Ranpo, mang thân phận Cán bộ cấp cao Mafia Cảng khống chế một phương, đương nhiên anh sẽ mẫn cảm với mùi vị của "đồng loại".

"Tuy là tổ chức tội phạm quốc tế, nhưng vừa thấy đã biết là không nắm được trong tay thế lực của quốc gia nào, chắc một nửa thành viên tổ chức là do chỗ khác cài vào nằm vùng quá. Boss hẳn là người có tiền có thế mới không để cho cái thể loại tố chức vô dụng phế vật không có khả năng kinh doanh này đến giờ còn chưa phá sản." Ranpo nói không chút kiêng dè.

Conan cảm thấy ngữ điệu của Ranpo có gì đó tỏ ra khinh thường châm biếm, không giống như đang phê phán tổ chức tội phạm, chỉ là "con gà tức nhau tiếng gáy", người cùng ngành nhìn nhau không thuận mắt, cố tình xem nhẹ đối phương.

Không, nhất định là ảo giác thôi.

Conan thầm nghĩ, tâm tư bối rối.

Nếu Conan biết đến một mặt khác của thế giới nằm ngoài thế giới này, đương nhiên sẽ hiểu cho tâm tình lúc này của Ranpo.

Con đường phát triển của Mafia Cảng bất đồng với cái Tổ chức áo đen bị các quốc gia chính phủ liên hợp truy nã, ai nấy cũng muốn đánh hội đồng!

Mafia Cảng được Khoa Đặc vụ Dị năng phát hành giấy phép đặc biệt, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn là "Công ty cổ phần Mori" hợp pháp, dù chính phủ biết rõ đây là tổ chức Mafia Vũ trang, bọn họ lại cứ đúng thời hạn nộp đủ thuế, đóng góp một lượng không nhỏ cho sự phát triển của nền kinh tế, cũng chỉ có thể nhắm mắt mà nhận.

Bằng không còn có thể làm gì?

Không phải chưa từng nghĩ tới ám sát, nhưng đối phương bên võ có Nakahara Chuuya dẫn đầu, bên dưới còn có một đống nhân vật khó chơi như "Chó săn Mafia Cảng" Akutagawa Ryunosuke, "Bạch Tử Thần" Nakajima Atsushi, chưa tính tới chiến lực của "Thần lằn đen"... Lính đánh thuê nhận ủy thác ám sát thành viên Mafia Cảng chỉ có đi mà không có về, đến cuối cùng ở chợ đen treo giá cao mấy cũng không ai dám rớ tới nhiệm vụ đó.

Đấu võ không nổi thì đấu trí?

Cái này mới gọi là ngu này!

Boss Mafia Cảng Mori Ougai xảo quyệt cáo già, cử Cán bộ cấp cao Dazai Osamu mỗi ngày ra mặt đàm phán với chính phủ thôi đã đều khiến bọn họ bứt hết tóc, càng đừng nhắc tới nhân vật chính của chúng ta Edogawa Ranpo, có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu chân tướng. Đôi khi chính phủ còn phải chủ động rải tiền mời ngài Edogawa Ranpo ra mặt, cố vấn giải quyết một số vấn đề mà chính phủ làm không xong.

Mỗi khi đến mời Edogawa Ranpo hỗ trợ, chính phủ chỉ có nước vừa rải tiền vừa oán thay vì cái gì mà trước đây cái trường cảnh sát phế vật nào đó dám đuổi cổ Edogawa Ranpo. Nếu Ranpo chịu theo con đường cảnh sát của cha, có khi Mafia Cảng cũng không thể kiêu ngạo được tới thế.

Nhưng mọi người đều biết, không tồn tại cái "nếu" ấy.

Lúc này, Cán bộ cấp cao Mafia Cảng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa đang nói rõ cách nghĩ của mình với cậu thám tử trung học ở thế giới khác: "Muốn bắt được Boss, ta đề nghị nên tiếp cận từ hai yếu tố thuốc độc và tiền tài, đầu tư cho Mafia chế thuốc, hẳn là một lão già có tuổi rồi mà còn không muốn chết."

Nói tới đây, Ranpo chợt nhớ tới Boss đời trước của Mafia Cảng. Lão điên cuồng vì quyền thế, luyến tiếc ôm tất cả theo vào quan tài. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ Boss đời trước thần trí mơ hồ nằm ở trên giường, lải nhải nhắc mãi muốn Mori-sensei giết hắn, trước khi chết vẫn cố chấp định kéo theo quân sư của Mafia Cảng chôn cùng.

Thật sự quá đáng ghét!

Ai muốn toi mạng cùng một lão già chứ!

Nhớ tới khung cảnh khó chịu đó, Ranpo bĩu môi chán ghét, thái độ cũng bắt đầu không kiên nhẫn nữa: "Ta không biết chuyện nơi này của các ngươi, chừng đó tin tức là đủ rồi chứ!?"

Conan với Haibara liếc nhau, quyết định một vừa hai phải, không dò hỏi thêm quá nhiều.

Trên thực tế, những gì Ranpo nói vốn đã đủ nhiều rồi.

Nếu không phải vì Ranpo không thân thuộc với thế giới này, chẳng quen mặt một người nổi danh uy tín nào, không thì ngay từ đầu anh đã trực tiếp đọc luôn ra tên Boss của Tổ chức áo đen.

Mặc dù thông tin mơ hồ như vậy nhưng từ góc nhìn của người ngoài cuộc đã đủ thần kỳ vô cùng. Dù sao hai ngày này Ranpo chỉ toàn phởn phơ trong thư phòng hoàn toàn không bước ra khỏi cửa, không đọc tiểu thuyết thì là ăn quà vặt (hoặc cả hai), mà có thể suy luận ra đại khái tình trạng của Tổ chức áo đen, chính xác hay không thì đó là chuyện sau này.

Đúng lúc hai người định ra khỏi thư phòng thì Ranpo lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Nói ta nghe, tại sao chỗ này không có sách của Nakahara Chuuya?"

"Nakahara Chuuya?"

"Tiểu thuyết của Akutagawa Ryunosuke, Mori Ougai, Dazai Osamu ta đọc hết rồi." Ranpo vỗ chồng sách dày cộp bên phải mình kêu bồm bộp, nét mặt hoang mang hiếm thấy, "Sao ta không tìm thấy sách của Nakahara Chuuya? Những người khác đều xuất bản tiểu thuyết, hẳn là Nakahara Chuuya cũng phải có tác phẩm mới đúng, cậu ta ở thế giới này không viết sách sao?"

Chứ vì cái gì văn hào khác có tác phẩm thì Nakahara-sensei cũng nhất định phải có tác phẩm hả? Nói ta nghe, sao cục nợ nhà ngươi lại hứng thú với tác phẩm văn học? Nhìn ngươi không giống người sẽ ngoan ngoãn ngồi đọc tiểu thuyết chút nào!

Conan nhại lại lời Ranpo thầm mắng trong bụng, nhưng vẫn rà soát lại kiến thức văn học của mình, làm ra vẻ bác học đáp: "Nakahara Chuuya chỉ làm thơ."

"Oa! Thảo nào..." nhìn Ranpo có vẻ suy tư.

"Nếu muốn đọc tập thơ của Nakahara-sensei, mai ta sẽ mua về một quyển."

"Đồng ý luôn!"

(tui có thể coi đây là một loại cưng chiều luôn hông~~ ^^ ?)

Chốc lát, không biết Ranpo thả hồn đi đâu, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười.

"Cậu mũ điệu thật sự rất đáng yêu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net