10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạo gần đây Tivi cứ chiếu tin này suốt."

"Dù sao cũng là vụ án ngân hàng cướp ngân hàng mới xảy ra tuần trước, còn chưa bắt được hung thủ. Chúng cướp được hai trăm triệu yên, lại còn sát hại một nhân viên ngân hàng, nên xem là trọng án." Haibara Ai giọng đều đều nhận xét, tay bê laptop ngồi xuống ghế sô pha tại phòng khách.

Conan chống cằm, chán nản xem thời sự với Tiến sĩ Agasa. TV phát lại đoạn video quay được từ camera giám sát vụ án cướp ngân hàng, đội thám tử nhí lao xao thử phân tích hiện trường như một thói quen.

Bọn cướp có ba người, đều trùm kín đầu không thấy mặt, chỉ có thể đại khái phân ra dáng người và cử động. Một tên lùn, một tên gầy, một tên vạm vỡ, dựa vào cách tên gầy leo lên quầy, khả năng là hắn thuận tay trái.

Nạn nhân bị giết hại là thủ quỹ ngân hàng.

Kỳ quái là nạn nhân trước khi bị bắn chết chưa làm bất kỳ hành động gì khiêu khích bọn cướp, chỉ là giơ lên tay ý bảo mình vô hại, còn nói thêm một câu đại loại như: "OK, dừng lại đi"...

Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì tới Conan, hai trăm triệu yên bị cướp đi đều mang số hiệu mới, đây là manh mối, bọn cướp sẽ sớm bị bắt thôi.

Conan ngáp một cái.

"Người nọ đâu rồi?", Haibara Ai hỏi.

"Cậu hỏi Ranpo-san hả?", nghĩ đến chàng thanh niên tùy hứng đó, nét mặt Conan tỏ ra bất đắc dĩ, cậu bé xua tay, "Vẫn thế thôi, vùi mình trong thư phòng đọc sách ăn quà vặt, giống y chang một đứa vô công rồi nghề ăn không ngồi rồi ở nhà. Tìm được thông tin gì về anh ta không?"

"Không."

"Thật à..." Conan trầm ngâm.

Vì không điều tra được thông tin gì nên người này mới càng khả nghi. Đời người nhất định phải lưu lại chút dấu vết gì đó tỉ như bằng cấp, bằng lái, thẻ ngân hàng... đều có thể chứng minh rằng người đó có tồn tại, nhưng thanh niên tên Edogawa Ranpo này thì không có một cái gì, hoàn toàn giống như hiện ra từ hư không, không điều tra ra bất kỳ chuyện gì.

Lần trước Ranpo chia sẻ với Conan thông tin về Tổ chức áo đen, còn có thái độ thể hiện rằng mình rất thân thuộc với thế giới ngầm, đủ khiến Conan cần đề cao cảnh giác.

Conan suy đoán rằng kiểu người giống như Ranpo, không phải quân sư cho tập đoàn tội phạm thì sẽ là bậc trí giả được quốc gia bảo vệ, khẳng định phải có một nhóm thế lực nào đó giúp anh ta xử lý hết thảy phiền toái do tài năng suy luận thiên phú kéo tới. Nếu chỉ đơn giản là người thường thôi thì không đến nỗi không lưu lại chút manh mối gì.

"Có người xóa dấu vết sao?"

"Không loại trừ khả năng này."

Conan ngẫm nghĩ đưa ra ý kiến: "Trang phục của anh ta thì sao, chắc là có ghi chép lại giao dịch chứ?"

"Trang phục của Ranpo-san đúng là hàng châu Âu cao cấp, vương hầu quý tộc cũng muốn được dùng, tuy nhiên đối tượng khách hàng dạng đó đều là người có mặt mũi, sẽ không dễ để lộ thông tin ra ngoài, tư liệu về đơn đặt hàng đều được bảo mặt nghiêm ngặt." Haibara Ai liếc Conan một cái, hơi ngưng lại: "Điều tra tiếp, có khi sẽ bị người nào đó để mắt."

Conan im lặng.

"Nếu hai cháu muốn biết, vì sao không trực tiếp đi hỏi Ranpo?", Tiến sĩ Agasa ngạc nhiên hỏi.

"Vấn đề này sao anh ta chịu nói thật..." Conan định phản bác, nhưng mới nói một nửa, đột nhiên khựng lại.

Cậu nhớ tới những gì mình quan sát được dạo gần đây, tuy rằng thân phận Edogawa Ranpo thần bí, hành vi oái oăm, nhưng có vẻ như anh ta thật sự thuộc loại "Nếu các ngươi thành tâm muốn biết, thì ta đây sẵn lòng trả lời =))".

Tiến sĩ Agasa chủ động mở miệng: "Bác thấy không có vấn đề gì, Ranpo từng nói với ta cha cậu ấy là cảnh sát, chính Ranpo chút xíu nữa thôi cũng trở thành cảnh sát luôn rồi..."

"Cái gì!?", hai người kinh ngạc trợn mắt nhìn Tiến sĩ. (các ngươi làm quá =)) )

Ở nhận thức của bọn họ, Ranpo với bản tính lồi lõm hoàn toàn không dính dáng gì với hai từ "cảnh sát" được. Nhưng nếu cha Ranpo là cảnh sát thật, đúng là có thể giải thích được rất nhiều chuyện.

"Bác từng hỏi Ranpo thích đọc sách vậy, chắc thành tích cũng rất tốt. Sau đó cậu ấy mới kể rằng những tưởng sẽ đi con đường của cha mình, còn nhập học tại trường cảnh sát, sau đó bị thôi học vì phanh phui mấy vụ lăng nhăng của quản lý ký túc xá..." Tiến sĩ Agasa ngưng lại, sau đó đổi giọng hơi trách cứ: "Hai đứa cứ ngồi lại tâm sự với Ranpo là biết. Ranpo không phải là đối tượng gì khả nghi, âm thầm điều tra người ta thế không tốt đâu!"

"Bác nói cũng phải." Conan thở dài một hơi.

Đi theo con đường của cha, còn từng nhập học trường cảnh sát, hẳn là Ranpo đã từng thuộc phe chính nghĩa. Bị thôi học cũng không phải do phẩm hạnh không tốt, mà đơn giản là không thể chịu nổi sự gò bó trong quân ngũ, không biết những quy tắc cơ bản cần phải nhượng bộ khi ra ngoài xã hội,nên mới bị người khác bài xích mà thôi.

Chuyện này xảy ra với Ranpo là lẽ đương nhiên, Conan không hề thấy lạ chút nào.

Về Ranpo cậu bé vẫn còn hơi hoảng hốt, mông lung như thể nhìn đến nhân vật truyền kỳ trong tiểu thuyết bước ra ngoài đời thực. Tựa như Holmes vậy, sinh ra đã dẫn trên người khác, từng bước tách rời với thế tục.

Trước mắt có thể xác nhận Ranpo không quan hệ gì với Tổ chức áo đen, ở vậy mấy ngày cũng không có chuyện phiền toái nào tìm tới cửa (toàn là phiền toái từ trong nhà ra), tạm thời có thể yên tâm vậy!

Haibara: "Không điều tra nữa sao?"

"Ừ, không tra nữa. Ranpo-san không phải là tội phạm, còn giúp chúng ta không ít chuyện, hơn nữa cậu cũng mới nói mà, tra nữa không chừng sẽ bị kẻ nào đó để ý." Conan nhìn chằm chằm vào TV, "Tóm lại, dừng chuyện này ở đây đi."

"Đây là cậu nói đấy." Haibara gập máy tính lại.

Tiến sĩ Agasa nhìn trái nhìn phải, nắm tay phải gõ vào lòng bàn tay trái vui vẻ đề nghị: "Vậy, chuyện tiếp theo là tìm việc làm giúp Ranpo!"

"Hả!?" Conan méo xệch mặt, một giọt mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, "Ê này, chúng ta còn phải giúp hắn tìm việc sao!?"

"Ừ, sáng nay Ranpo mới nhờ ta mà."

(thấy bảo mẫu chất lừ chưa =)) )

"Bác chiều tên đó quá rồi đấy Tiến sĩ à!"

"A ha ha ha!"

Tiến sĩ Agasa cười trừ, không phản bác lại.

Conan nhăn mặt bất đắc dĩ, nhưng cục nợ này là tự cậu vác về, nên đành phải bắt đầu nghiêm túc cân nhắc: "Ranpo-san làm nổi việc gì chứ? Cái tính đó của anh ta vừa ra ngoài là sẽ bị xã hội tẩy chay mất?"

"Không phải Ranpo nói muốn làm thám tử sao?" Tiến sĩ Agasa nhắc lại.

"Làm sao dễ thế được." Conan xua tay, "Làm thám tử cũng cần phải có danh tiếng, khiến cho khách hàng tự tìm đến nhờ vả mới được."

Kể cả cậu trước khi có cái danh hiệu Thám tử lừng danh Kudou Shinichi này cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mà thôi. Nếu không nhờ cha dẫn cậu theo mấy buổi tụ tập, thể hiện ở trước mặt những nhân vật lớn thì ngay cả hiện trường vụ án cũng đừng hòng được cảnh sát cho phép tiếp cận.

"Thế à...", Tiến sĩ Agasa tỏ vẻ buồn rầu, ở giới học thuật thì ông quen biết không ít ngôi sao lớn, nhưng đúng là không có mấy mối quan hệ ở phương diện điều tra.

Đúng lúc cả ba trầm ngâm suy nghĩ phương án, Conan nhận được một cuộc điện thoại.

Cậu bé bắt máy một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên liên tục gật đầu, dùng thanh âm non nớt của học sinh tiểu học ngoan ngoãn trả lời: "Dạ vâng, em sẽ nói với Ranpo-nii-chan!"

Chờ Conan cúp điện thoại, Tiến sĩ Agasa mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Cơ hội đến rồi!", Conan phấn chấn.

Lần trước cậu giúp Văn phòng Thám tử Mouri lập một trang web quảng cáo, cho phép khách hàng đặt lịch hẹn trên mạng, hôm nay đã có mối làm ăn. Nhưng khách hàng bất ngờ thay đổi địa điểm gặp mặt, yêu cầu hẹn gặp chiều nay ở quán Columbus, Mouri Ran lên kế hoạch vừa gặp khách tiện thể đi ăn ngoài luôn, còn muốn gọi cả người từng có chút giao tình với họ là Ranpo theo, nên mới có cuộc điện thoại này.

Nghe Conan giải thích xong Tiến sĩ Agasa chợt hiểu ra: "Chỉ cần để Ranpo giúp đỡ phá vụ án này, không chừng Mori-sensei sẽ để cậu ấy ở lại chỗ mình làm trợ thủ?"

"Không sai." Conan gật đầu.

Không phải là họ muốn cướp việc của văn phòng thám tử Mouri, cũng không có ý để Mouri Kogoro làm bàn đạp cho người khác nổi danh. Nếu Ranpo chịu đi xem qua, đưa ra một ít manh mối quan trọng để giải quyết vụ án, ở lại văn phòng thám tử Mouri hỗ trợ thì quá tốt rồi.

Conan lập tức phóng đi gọi Ranpo, mới vừa nhảy khỏi ghế sô pha thì phát hiện Ranpo đi xuống cầu thang.

"Chào mọi người!"

Anh ta vui vẻ chào hỏi ba người trong phòng khách.

Thanh niên tóc đen cầm tập thơ của Nakahara Chuuya trên tay, tóc đã mọc dài hơn vểnh lên lộn xộn, phải dùng mũ chặn bớt lại, trên người khoác áo choàng nâu chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài, thậm chí còn đeo một cái mắt kính...

Ủa, hình như là kính dự phòng của mình mà?

Conan suy đoán thôi chứ không xác định rõ.

"Chào Ranpo." Tiến sĩ Agasa đáp, "Ranpo, cậu thấy đống thư của ta đâu không? Nhìn hòm thư này..."

"Tôi vứt đi đó, đều là mấy tin nhảm nhí vô dụng." Ranpo trả lời, chẳng hề bận tâm.

"Không mở ra cũng biết đó là thư rác sao?"

Ranpo không trả lời, tự nhiên nói với Conan một câu "Đi thôi" như thể từ đầu đã biết cậu bé sắp kéo mình ra ngoài.

Conan hơi sửng sốt, tí nữa lại lỡ miệng hỏi ngu "Đi đâu chứ?". Mấy ngày rồi cậu cũng nên quen với cái kiểu mở miệng ra là phán kết quả của Ranpo, thậm chí nên coi là "tiên tri".

Hai người ra tới cửa rồi Tiến sĩ Agasa vẫn còn đang lầm lầm cau mày tự vấn: "Chẳng lẽ phân biệt bằng dấu bưu kiện và địa chỉ gửi sao?"

"Khả năng còn có chất liệu bao phong thư, công nghệ cắt, mùi vị và dấu vết bám vào, não của thám tử không giống người thường, đừng hoang mang." Haibara bình thản nhấp một ngụm cà phê rồi nói thêm, "Nói là nói vậy, nhưng Ranpo-san vẫn có chút khác biệt với những thám tử còn lại..."

"Ranpo-san không phải người bình thường, về lĩnh vực suy luận, anh ấy là thiên tài trong những thiên tài." Cô bé cân nhắc lựa chọn từ ngữ, "Đáng sợ nhất là bản thân anh ấy lại cho rằng những gì mình thấy được chỉ là kiến thức phổ thông, ngược lại những gì người bình thường nhìn thấy đối với anh ta chỉ là đồ bỏ đi không đáng đếm xỉa, nên khiến cho người khác càng cảm thấy bản thân anh ấy mới là kỳ dị."

Haibara mở máy tính lần nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Tiến sĩ Agasa.

"Dù Kudou nói không điều tra nữa, cháu vẫn hơi tò mò về quá khứ của Ranpo-san, sống ở đâu, làm công việc gì, đồng thời" Haibara hơi ngập ngừng, "Vì sao anh ấy lại nói ra từ "Dị năng lực", kể cả cách gọi "thế giới của các ngươi" mơ hồ này nữa."

Tiến sĩ Agasa kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu mới do dự hỏi: "Cậu ta thật sự nói thế sao?"

"Dạ." Haibara gật đầu, "Chắc chắn anh ấy phải nói gì với Tiến sĩ, chứ không Tiến sĩ cũng không tự nhiên lại quá mất cảnh giác với một người xa lạ như vậy."

"Chỉ tâm sự chút thôi, bác cảm thấy nên quan tâm tới cậu ta nhiều hơn..." Tiến sĩ Agasa ngồi xuống ghế sô pha một lần nữa, cầm chén trà nhớ lại, ông trầm tư kể cho Haibara nghe, "Ranpo nói với ta là cậu ấy làm việc tại một công ty lớn ở Yokohama, trên đường đi công tác không cẩn thận nên lạc đường, bị thả ở nhà ga không biết nên đi đâu, gặp được Shinichi mới cùng theo thằng bé về, sẽ ở đây đến khi người quen tới đón."

"Lạc đường??", Haibara nghe sao mà thấy hoang đường quá!

Liên hệ với những gì cô quan sát được, chẳng lẽ Edogawa Ranpo lại còn có thể từ một thế giới khác "lạc đường" đến thế giới này?

Cô chưa kịp nghĩ thêm Tiến sĩ Agasa đã nói tiếp: "Liên quan tới chuyện này, ta có thể hiểu vì sao Ranpo lại nói như vậy. Ranpo từng nói với ta, cha mẹ cậu ấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net