11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tồn tại của Edogawa Ranpo là minh chứng hùng hồn nhất cho câu nói: "Giáo dục của gia đình góp phần quan trọng tới sự hình thành và phát triển nhân cách trẻ nhỏ".

Người trong giới cảnh sát không ai không biết đến cha của Ranpo, một vị thanh tra huyền thoại đã lôi biết bao nhiêu chân tướng của những vụ án chấn động cả nước ra ngoài ánh sáng. Mang năng lực quan sát và suy luận thần kỳ, ông đã chỉ ra hung thủ vô cùng chính xác, được người đời ca tụng và kính trọng với danh hiệu "Thiên Lý nhãn".

Nhưng mà đối với Ranpo, vị thanh tra tiếng tăm lừng lẫy này cũng không đến mức lợi hại như người đời tung hô, chơi giải đố hay suy luận ở nhà chưa từng thắng nổi vợ mình lần nào, mà mẹ Ranpo chỉ là một bà nội trợ bình thường không danh không tiếng.

Nhà Edogawa ẩn cư tại một vùng quê nông thôn, hiếm khi có khách khứa hay người thân ghé thăm. Ranpo lại là con một trong nhà không anh chị em, người duy nhất đứa trẻ có thể nhìn vào để tham khảo chỉ có cha mẹ mình.

Có thể tưởng tượng ra sinh hoạt hàng ngày của Ranpo sẽ như thế nào.

Ranpo kế thừa tài năng của cả cha lẫn mẹ, điều đó khiến cho dưới con mắt người thường, mọi hành vi của anh đều trở thành lập dị, mà cha mẹ Ranpo chắc chắn sẽ phải tìm cách để con mình có thể hòa nhập với thế giới bên ngoài.

Thế giới này có mặt tươi sáng ấm áp, thì cũng có mặt tối tăm lạnh lẽo. Trước khi đứa trẻ có đủ năng lực phân rõ thị phi, tài năng nhìn thấu tất cả này biết đâu sẽ làm nó thất vọng với thế giới bên ngoài, có khi còn sinh ra tư tưởng phản xã hội.

Vì thế bậc làm cha mẹ quyết định che giấu sự thật với đứa trẻ, làm cho Ranpo tưởng rằng thế giới này căn bản không hề khác những gì bé nhận thức được, dặn dò đứa trẻ phải biết khiêm tốn mà kiệm lời lại, xem nhiều nói ít, tuyệt đối đừng để những gì mình thấy được làm tổn thương người khác.

Họ dựng lên bức tường cao ngất dựng để bảo vệ đứa trẻ khỏi thế gian hiểm độc, chờ ngày ấu trùng có thể tự mình phá bỏ cái kén.

Đáng tiếc thay...

Cả hai đột ngột phải ra đi, trước khi ngày ấy kịp tới.

Chỉ để lại Ranpo cùng với bức tường ngăn cách bản thân cậu với thế giới, một bên là cả thế giới rộng lớn, còn bên này chỉ có một mình Ranpo.

***

"Kudou, ta mỏi chân rồi."

"Ngươi mới đi có năm phút thôi đấy!"

"Không cần biết! Đi đường phiền chết, cõng ta."

"Ngươi nghĩ ta cõng nổi ngươi à?!", Conan nhìn xuống thân thể tiểu học bé tẹo của mình, lại nhìn nhìn chàng thanh niên đã lớn tướng, cảm thấy chính mình vừa bị quăng cho một trọng trách nặng nề không có cách nào hoàn thành.

"Dáng người thấp bé không phải là vấn đề!" Ranpo hét lên.

"Trước hết "đi đường phiền chết nên bắt học sinh tiểu học cõng mình" không phải là yêu cầu người bình thường có thể đưa ra!"

"Nhưng rất nhiều người cõng ta rồi, ai cũng tự nguyện."

"Bọn họ có phải học sinh tiểu học không?"

"Cậu mũ điệu chắc là chưa từng học qua tiểu học! Tính tuổi ra thì..." Ranpo lẩm bẩm mấy câu gì đó, tiếp theo lại cao giọng chỉ trích Conan, "Mà chính ngươi cũng có phải học sinh tiểu học đâu, rõ ràng là người lớn còn giả làm bộ dáng trẻ con đi gạt người khác."

Conan muốn phản bác rồi lại thôi.

Mỗi lần Ranpo đưa ra yêu cầu vô lý, cậu bé chỉ đành ôm đầu vô phương cứu chữa, kẻ nào đứng trước Ranpo một hồi rồi cũng thành vô nghĩa, ông nói gà bà nói vịt, có hai lựa chọn đơn giản là "đánh hắn" và "nhượng bộ".

Conan thuộc phe "nhượng bộ".

(ai cũng thuộc phe này thôi người ơi~)

"Nói chung là ngươi chịu khó một chút, sắp tới nơi rồi."

Conan quay lại kéo tay áo Ranpo, mặc dù cực kì khó chịu nhưng Ranpo vẫn phải để Conan kéo mình tới tận nơi, liên tục kêu gào nếu không phải đường quay trở lại khó đi quá thì nhất định phải nhờ Tiến sĩ Agasa lái xe chở qua.

Sau mười phút, cuối cùng bọn họ cũng tới được quán Columbus.

So với Conan – người đang bị các vấn đề như "Tại sao máy bay biết bay?", "Tại sao món đồ ngọt kia mới đổi chủ tiệm cái là dở tệ hại" tra tấn đến tinh thần thể xác đều kiệt quệ thì hiển nhiên tâm tình Ranpo khá hơn nhiều.

Tuy rằng cả quãng đường người nào đó luôn miệng than mệt, nhưng đương nhiên là đi bộ một đoạn không đáng gì với một nam thanh niên trưởng thành.

Ranpo mới bước vào cửa hàng đã nhìn thấy gia đình Mouri, anh phấn khởi đi qua, hoạt bát ríu rít như chim non bảo người ta "Làm phiền chút" rồi thuận tay đẩy ra một người lạ, cứ thế tự nhiên ngồi xuống gần Mouri Ran.

"Ranpo-san", Mouri Ran lên tiếng chào anh.

"Chào, này Mouri, bữa sáng nhà cô em là sandwich nhỉ?", Ranpo vui vẻ mở ra thực đơn, "Trưa nay định ăn gì?"

"Lại là tên nhóc này...", đã nghe con gái báo Ranpo cũng theo cùng nên Mouri Kogoro cũng không tỏ ý muốn đuổi Ranpo đi, chỉ cau mày xem Ranpo ngồi liệt kê thực đơn. Trải qua hai vụ án, dù sao giữa bọn họ cũng đã phát sinh chút quan hệ, Mouri Kogoro bâng quơ hỏi vài câu về tình hình gần đây của Ranpo, "Sao rồi? Tìm được việc chưa?"

"Sớm muộn rồi sẽ có." Ranpo trả lời cho có lệ.

Mouri Kogoro cảm thấy nó cứ như vậy là không nên, chính ông cũng không biết sao mình phải nhọc tâm làm gì mà cứ thế lắm miệng thêm một câu: "Quán cà phê ở tầng trệt Văn phòng thám tử vẫn còn tuyển người, thật sự cùng đường thì chịu khó an tâm làm nhân viên phục vụ đi!"

Ranpo còn chưa đáp thì cái người thanh niên tóc vàng vừa nãy bị anh đẩy ra đã nở nụ cười, hiền lành trả lời: "Đúng thật là còn thiếu người, chủ tiệm cũng đang rầu rĩ, nếu có thể tuyển được người mới thì không còn gì tốt hơn."

"Đây là anh Amuro Tooru, đang làm tại quán cà phê ở phía dưới văn phòng thám tử." Mouri Ran nói nhỏ giới thiệu cho Ranpo.

Amuro Tooru nghe thấy được, gật đầu đồng tình: "Vâng, tôi đến vì Mouri-sensei, ở vụ án lần trước tình cờ nghe được suy luận của ngài khiến tôi vô cùng xúc cảm động, nên cố gắng bám trụ tại đây để được ngài nhận làm đệ tử."

(ngươi chém gió mấy cũng vô dụng, toàn bắt ta dịch mấy câu vô nghĩa!)

"Muốn thành đệ tử của ta, còn phải học hỏi thêm rất nhiều!" Mouri Kogoro cười ha hả không hề phản đối, có thể thấy ông cực kì khoái chí khi được Amuro Tooru tung hô thế nào.

Amuro Tooru vươn tay với Ranpo, thân thiện mà nói: "Cậu chắc là vị ân nhân cô Mouri thường hay nhắc tới phải không? Tôi là Amuro Tooru, rất mong được giúp đỡ, nếu muốn tìm việc có thể liên hệ với tôi."

Ranpo liếc mắt xem sơ qua Amuro Tooru, người đang vươn bàn tay về phía mình, hoàn toàn không có ý định nhấc tay phối hợp, cũng không giới thiệu tên mình, chỉ bĩu môi nói một câu nghe chừng như vô nghĩa: "Người lớn thật đúng là ưa lừa gạt người khác."

Không chờ những người khác hỏi ai anh ta cái gì, Ranpo lấy chai Ramune nhân viên phục vụ bưng lên uống một ngụm, tiếp tục lớn tiếng: "Thêm một chai nữa!"

(Ta nói rồi mà, làm anh nhà ta giận rồi kìa!)

Không được Ranpo chào mừng, Amuro Tooru hơi xấu hổ mà cười trừ hai tiếng, nhanh chóng rút tay về.

Conan chứng kiến tất cả, nhăn mặt không nói.

Làm sao hơn được, tính cách Ranpo chính là vậy, không vâng theo kịch bản xã giao của người bình thường cũng là rất bình thường thôi, thương là thương cho anh Amuro chưa từng tiếp xúc qua loại người này...

Ủa khoan, từ từ, hình như có gì đó sai sai!

Conan phát hiện ra điều gì đó, không kìm được mà liếc sang Amuro Tooru một cái.

Bọn họ vô tình quen biết anh chàng này trong một vụ án, miệng bảo vì bị thám tử Mouri Kogoro thuyết phục, chọn làm công ở gần văn phòng để được đi theo ngài Thám tử. Có thể thấy Amuro Tooru rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lợi dụng đúng bản tính ưa phổng mũi của Mouri Kogoro, bị Ranpo làm lơ mà mặt vẫn tươi cười chào mừng như cũ, người xung quanh không ai không thích anh ta.

Vậy mà vừa rồi vì sao Ranpo lại nói ra câu kia?

Dựa trên hiểu biết của Conan về Ranpo, nếu anh ta đã hắn nói là "gạt người" thì chắc chắn trong màn giới thiệu của Amuro Tooru phải bao gồm phần nào dối trá, không thiếu khả năng anh ta đang che giấu một sự thật nào đó. Xét từ góc độ này, cái người tên Amuro Tooru này tuyệt đối không chỉ đơn giản như bề ngoài, về mục đích anh ta tiếp cận nhà Mouri... đáng để suy nghĩ sâu xa.

Hiện tại không phải lúc thuận tiện để tra xét kĩ chi tiết, Conan quyết định đợi chút nữa sẽ lén hỏi cho rõ ràng, bởi vậy ngoài mặt càng cẩn thận quan tâm phục vụ Ranpo.

Mouri Ran thì vẫn luôn chăm sóc cho Ranpo, Mouri Kogoro cũng không nói gì, chỉ cảm thấy tên nhóc này thật sự chẳng ra sao, chống cằm ngồi uống hết ly cà phê này đến ly cà phê khác. Mà Amuro Tooru thì quả thật rất biết nhìn sắc mặt người khác, kỹ thuật nói chuyện phiếm ảo diệu hạng nhất, đề tài nào cũng gãi đúng chỗ ngứa, tới mức anh ta không lên tiếng cả đám sẽ nhìn nhau câm luôn.

Ăn xong bữa cơm, bầu không khí vẫn còn đủ tươi sáng.

Vấn đề là khách hàng qua giờ hẹn rồi vẫn còn chưa tới, Mouri Kogoro chờ đến mất bình tĩnh mà bắt đầu một tay gõ bàn, chốc lát lại lấy di động ra xem giờ.

"Không phải là hắn cho ta leo cây chứ?", Mouri Kogoro khó chịu rủa thầm.

"Hay gọi điện thử cho họ xem?", Mouri Ran đề nghị.

"Thật là! Muốn người khác hỗ trợ cũng phải bày tỏ chút thành ý chứ? Loại khách hàng này thật không ra gì..." Mouri Kogoro vừa tra danh bạ vừa trút giận vài câu: "Số điện thoại liên hệ hôm qua còn khác hôm nay, giờ kẻ lắm tiền đều dùng hai cái điện thoại sao?"

Mouri vừa định quay số thì đúng lúc đối phương nhắn tin tới, đại ý là có việc đột xuất, không thể tới quán Columbus như đã hẹn, hiện đang chờ tại trước cửa Văn phòng Thám tử Mouri.

"Đành vậy, chúng ta về nhà thôi." Mouri Ran đứng lên, không quên hỏi ý kiến Ranpo, "Ranpo-san, anh thì sao?"

Conan nhanh nhảu giơ tay lên: "Conan cũng muốn đi, Ranpo-nii-chan sẽ đi cùng với em!"

Ranpo không phản đối, ngồi liếm kem còn dính lại trên thìa tỏ ra không vấn đề gì. Căn bản anh vì vụ án thú vị mới chịu bước ra khỏi cửa, không đạt được mục đích đã quay về rồi, chẳng phải uổng công đi một đoạn đường sao?

"Thật tốt quá, vừa hay trong nhà còn hồng trà chiêu đãi..." Mouri Ran vô cùng phấn khởi, cô đã định mời Ranpo về nhà mình làm khách từ lâu. (u mê nặng quá rồi =)) )

"Còn uống trà nữa? Uống cà phê cả buổi tới vỡ bụng rồi, về mau." Mouri Kogoro bất mãn với vị khách không biết giữ lời, thái độ không khỏi tỏ ra tức giận.

"Bố à, lát nữa gặp người ta không thể trưng ra cái bản mặt cau có này đâu, còn không có khách, tháng này nhà ta lại khó khăn lắm." Mouri Ran nhìn sổ nợ thở dài, "Lần trước cái CD siêu đắt tiền bố lén mua về..."

(khó khăn mà vẫn đòi bao nuôi Ranpo-kun là một nước đi sai lầm đó Ran =.=)

"Là CD của Yoko-san!" nhắc tới thần tượng, Mouri Kogoro lập tức bừng bừng khí thế, "CD đó là hàng limited, mua về tuyệt đối không đáng tiếc!"

"Bỏ đi, lần sau trước khi tiêu tiền làm ơn nói với con một tiếng. Hôm nay nhớ nể mặt Fukuzawa Yukichi mà tỏ ra thân thiện với khách hàng một chút..."

Vừa nãy còn đang tỏ ra không quan tâm, nghe tới câu này Ranpo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, biểu tình có chút tò mò. Anh ngậm cái thìa bánh mới ăn xong trong miệng, léo nhéo vài tiếng không rõ ràng: "Fukuzawa Yukichi là cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net