12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fukuzawa Yukichi là ai?

Ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể trả lời câu hỏi này, Fukuzawa Yukichi là nhà tư tưởng lỗi lạc của Nhật Bản cận đại, nhà giáo dục kiệt xuất thời Minh Trị, là người sáng lập ra Đại học tư thục Keio danh tiếng.

Quan trọng nhất là...

Chân dung Fukuzawa Yukichi được in trên tờ mười ngàn yên, tờ tiền mệnh giá lớn nhất Nhật Bản.

Bởi vậy, Fukuzawa Yukichi cũng thường được dùng để ám chỉ, thay cho tiền.

Đây là thường thức mọi người đều biết, mà Ranpo lại hoàn toàn không hiểu, còn hỏi thêm mấy câu ngây ngô tỉ như: "Fukuzawa Yukichi cũng viết tiểu thuyết à?" vân vân.

Conan một lần nữa thấm thía Ranpo thiếu kiến thức phổ thông tới mức nào, vừa định giải thích cho anh thì Amuro Tooru ngồi bên cạnh đã chủ động lấy ra ví tiền, rút từ trong ra một tờ mười ngàn yên, trực tiếp cho Ranpo xem hình Fukuzawa Yukichi được in trên đó.

"Chính là người đàn ông này." Amuro Tooru nói.

"Ồ..." Ranpo cảm thán, mở mắt ra nhìn, "Rồi sao nữa?"

"Tờ năm ngàn yên in hình Higuchi Ichiyou, một ngàn yên là Natsume Souseki..." Amuro Tooru giới thiệu thêm, Ranpo, người mới đầu không hứng thú làm thân với Amuro, giờ lại đồng ý nghe anh ta nói chuyện.

Thanh niên tóc đen ấy rất ít khi để lộ ra thần sắc nghiêm túc như vậy, thường ngày hai mắt đều tít lại trông có vẻ lười biếng, lúc này khi quan sát mấy tờ tiền giấy bình thường lại nghiêm nghị đến thế, đôi con ngươi màu phỉ thúy xanh biếc nhìn chằm chằm mấy tờ tiền giấy không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Điều này khiến Conan hơi tò mò, chẳng lẽ mấy danh nhân được in trên tiền này có ẩn chứa huyền cơ gì sao...?

"Chẳng lẽ nhà ngươi xuất thân từ vùng nông thôi nghèo đói nào sao? Fukuzawa Yukichi cũng không biết." Mouri Kogoro thuận miệng hỏi.

Nghe thắc mắc của Mouri Kogoro, Conan hơi cau mày lại.

Không sai, người bình thường nghe thấy một người lạ không biết về danh nhân được in trên tiền giấy, sẽ theo bản năng cho rằng người đó cả tờ tiền cũng chưa từng được thấy qua, mà không phải phản ứng giống như Amuro Tooru, lập tức lấy tiền mình có ra giới thiệu toàn bộ tên họ trên đó cho đối phương nghe một lần.

Anh ta ngay lập tức chấp nhận ngay sự thật là Ranpo không biết về những người được in trên đó, nên mới kỹ càng tỉ mỉ giải thích hết một lần, hoặc nói theo cách khác, anh ta đang cố tình thử Ranpo, từ tiền giấy thu thập một vài tin tức.

Phân tích một vòng như vậy, nếu không phải Amuro Tooru đã ở quán cà phê dưới Văn phòng làm việc trước khi Ranpo đến, nói không chừng Conan còn nghi ngờ mục đích Amuro Tooru tiếp cận nhà Mouri là vì Ranpo. Ánh mắt Conan nhìn về phía Amuro Tooru bỗng nhiên cảnh giác hẳn lên.

(ủa khoan, Conan-kun cũng vào team "bảo mẫu" luôn rồi sao???)

Ngược lại, bản thân Ranpo hình như không hề nhận ra nguy cơ này, anh còn đang mải cãi nhau với Mouri Kogoro, hoàn toàn để ý sai trọng điểm: "Ta đương nhiên biết Fukuzawa Yukichi, chuyện này đâu có liên quan gì tới chuyện có phải người nhà quê hay không?!"

Trong hiểu biết của Ranpo, anh quả thật từng nghe nói tới Fukuzawa Yukichi, qua miệng Mori-sensei.

Fukuzawa Yukichi, sát thủ "Sói bạc" từng làm việc dưới trướng chính phủ, sau khi giải nghệ xem như một vệ sĩ bình thường. Người nọ võ nghệ siêu quần, bất kỳ trong tình huống nào cũng luôn luôn bình tĩnh bảo vệ thân chủ, tóm lại là cực kì đáng tin cậy, lại cao ngạo độc lai độc vãng không kết giao với bất kỳ ai, tính ra thì Fukuzawa Yukichi khá có tiếng tăm ở Yokohama.

Lúc Mori Ougai mới vừa bước vị trí Boss, Mafia Cảng lâm vào tình thế nhập nhằng mới cũ, nội tình vô cùng hỗn loạn.

Ranpo nghe Mori-sensei kể rằng ông định thuê Fukuzawa Yukichi làm vệ sĩ (anh chắc không nghe lầm là bảo mẫu chứ? =)) ) cho Ranpo một thời gian, đề phòng Ranpo – không có Dị năng phòng thân cũng chẳng biết tí võ nghệ nào bị kẻ khác ám hại, nhưng cuối cùng mưu sự không thành, đối tượng ra vẻ cao ngạo, không chịu tiếp nhận công việc này.

Người đưa thư kể lại, vừa nghe nói là Boss Mafia Cảng Mori Ougai nhờ vả, ngay cả nội dung thiếp mời ông ta cũng không thèm xem, lấy cớ "Mori Ougai không cần ai hộ tống", lạnh lùng cứng rắn mà thẳng thắn từ chối.

Cho nên, những gì Ranpo biết về Fukuzawa Yukichi chỉ giới hạn trong mấy lời tường thuật này, chứ chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người nọ, nhưng chỉ mấy câu có đó thôi cũng đủ khiến Ranpo có ấn tượng không hay về người đàn ông này.

Ranpo rất yêu thích Mafia Cảng.

Mọi người đều biết, Mafia Cảng là một tổ chức trọng sĩ diện, không xem mặt mũi Mori-sensei ra gì tức là không coi Mafia Cảng ra cái thá gì, huống chi đối tượng cần bảo vệ lần này là Ranpo, Fukuzawa Yukichi từ chối cũng là từ chối chính bản thân Ranpo, vô ý hạ thấp anh, nên đã sớm được Ranpo cho vào phạm vi sách đen.

Không ngờ lạc vào dị giới, Ranpo lại phát hiện Fukuzawa Yukichi ra nổi tiếng đến mức được in hình lên cả tiền, được chân dung lên cùng ông còn có Higuchi Ichiyou và Natsume Souseki.

Tạm không bàn tới Higuchi, rõ ràng Mori-sensei và Fukuzawa Yukichi đều là đệ tử của Natsume Souseki, vì sao có mỗi Mori-sensei là không được in hình lên chứ? Chân dung Mori-sensei phải được in ở tờ tiền mệnh giá lớn nhất mười ngàn yên, lưu hành toàn Nhật Bản mới đúng!

Ranpo vô cùng tôn sùng Mori Ougai nên có chút không phục.

Đương nhiên, dù anh có nói ra ý nghĩ này, những khác ở thế giới này cũng không thể nào hiểu được. Thậm chí nếu Mori Ougai may mắn biết được suy nghĩ này của Ranpo, chắc chắn Boss Mafia Cảng lại phải ôm đầu bứt tóc vì vấn đề giáo dục trẻ nhỏ một phen.

Trên đường về Văn phòng Thám tử, Conan kéo góc áo Mouri Ran, lợi dụng bộ dạng trẻ con tranh thủ thu thập một vài tin tức.

"Ran-nee-chan, công việc lần này là gì vậy ạ?" cậu bé tò mò đặt câu hỏi.

Không nghĩ quá sâu xa, Mouri Ran cứ thế nói hết ra những gì mình biết: "Là muốn tìm ra tủ giữ đồ ứng với chìa khóa mà khách hàng đang giữ. Anh trai của vị khách đó đột ngột qua đời, chỉ để lại một chiếc chìa khóa, nhưng cô ấy không biết anh mình cất đồ ở đâu, nên muốn nhờ thám tử tư điều tra một chút, lấy lại di vật."

"Mới đầu người đó hẹn gặp ở văn phòng, đến trưa thì nhận được tin nhắn nói đổi ý muốn gặp tại quán Columbus, hiện tại lại nói đã chờ chú Mouri ở văn phòng... Đúng không ạ?" Conan vắn tắt xác nhận lại diễn biến kế tiếp.

"Đúng rồi." Mouri Ran gật đầu.

"Hơn nữa, số điện thoại hẹn gặp trên mạng khác với số liên lạc gần đây?"

"Thật là không hiểu vị khách này nghĩ cái gì."

Mouri Kogoro đi tới tầng dưới Văn phòng Thám tử, nhìn thoáng qua cầu thang lên lầu phía bên cạnh, từ nơi này đi lên lầu hai chính là cửa vào Văn phòng Thám tử, trước cửa không có một bóng người.

"Hắn cố tình chơi xỏ ta chắc!? Làm gì có ai!"

Mouri đang định bước lên lầu thị bị cậu thanh niên tóc đen đẩy ra một mình đi trước, nhảy ba bước qua cầu thang đã lên tới nơi. Mouri Kogoro chưa kịp xổ ra mấy câu mắng chửi, Conan lại chạy vội lên theo sau Ranpo, giống như viên đạn mới bóp cò phóng vụt đi.

Ranpo mới vừa đứng yên trước cửa, Conan đã bám sát phía sau.

"Có phát hiện gì sao?" Conan hỏi.

"Ừ", Ranpo nâng gọng kính đen trên mũi một chút, "Không phải rất rõ ràng sao? Bộ dạng này."

Nói rồi Ranpo duỗi tay chạm nhẹ nắm cửa, cánh cửa đáng lẽ vốn được khóa kín, bị anh kéo ra nhẹ nhàng.

Mouri Ran không khỏi thắc mắc.

Kỳ lạ, cô đã khóa cửa trước khi ra khỏi nhà rồi mà?

Ranpo không để ý tới chủ nhà còn ở bên ngoài, cứ thế bước thẳng vào văn phòng, hào hứng nhìn qua nhìn lại thích thú reo lên: "Oa, hóa ra Văn phòng Thám tử trông như thế này!"

"Cái tên nhóc không biết phép tắc này!" Mouri Kogoro theo vào trong, thấy Ranpo như học sinh tiểu học tò mò đụng chạm lung tung mọi chỗ, kéo ra cả ngăn tủ nên mới mắng một câu.

"Đây là số CD phiên bản giới hạn ông chú sưu tập của Yoko-san sao?"

"Ê, đừng động vào Yoko-san của ta!"

"Hứ, keo kiệt dữ!"

Hai người nhốn nháo thật ồn ào, Conan thì không có tâm tình nào xem bọn họ chơi đùa, nghiêm túc quan sát mọi chỗ.

Vừa nãy cậu bé đã chú ý tới vết xước trên ổ khóa, chắc chắn là có người cố ý lẻn vào đây, chỉ là không rõ người nọ có mục đích gì, còn núp đâu đó trong phòng hay không.

Chàng Thám tử trung học Kudou Shinichi thật sự có thiên phú, cậu đã nhiều lần giúp đỡ cảnh sát phá án, được giới truyền thông hết lời ca tụng, kể cả khi bị biến thành học sinh tiểu học thì bộ não Shinichi cũng vẫn linh hoạt như cũ. Cậu nhanh chóng phát hiện ra vệt nước chưa khô trên sàn nhà, như là thứ gì đó bị kéo lê, vết kéo trải dài từ phòng khách đến tận cửa nhà vệ sinh.

Conan nhìn thoáng qua Ranpo theo phản xạ.

Thanh niên tóc đen làm như chưa hề phát hiện gì cả, ngồi đại xuống đâu đó, cầm điều khiển từ xa mở TV. TV đang phát chương trình đua ngựa, con ngựa số 4 chạy rất nhanh, gương mẫu về nhất, tới thời khắc quyết định, bình luận viên còn không kìm chế được mà cao giọng kích động.

"Nhanh lên nhanh lên! Ôi trời! Lại thua rồi...!" Mouri Kogoro cuộn tờ báo lại ném vào thùng rác, sau khi biết được kết quả trận này, ông quyết định chọn đi giải quyết vấn đề cấp thiết của con người trước.

"Cháu cũng muốn đi vệ sinh!", Conan vội vã theo cùng.

Bọn họ chưa kịp đến cửa nhà vệ sinh thì trong đó đột nhiên phát ra một tiếng súng nổ, át đi lên cả tiếng TV.

Sắc mặt mọi người nhanh chóng biến đổi.

Mouri Kogoro phát hiện ra cửa bị khóa trái, ông dùng vai phá cửa, đến lúc thấy rõ tình huống bên trong thì sắc mặt hơi trầm xuống. Mouri Ran ở sau nhìn lướt qua đầu vai cha nhìn thấy tình hình bên trong, hét lên một tiếng chói tai kinh hãi.

Ở đó có một cô gái bị trói chặt tay chân, che miệng bằng băng dính, bên cạnh là một người đàn ông ngồi trên bồn cầu ngậm súng tự sát.

Trong tay nạn nhân cầm súng ngắn, đầu ngửa ra sau bởi lực tác dụng của viên đạn, máu phun lên bắn đầy nửa bên tường. Phòng vệ sinh tràn ngập mùi máu tươi cùng với mùi thuốc súng nồng nặc chưa tan.

"Mau gọi điện báo cảnh sát." Mouri Kogoro nói.

Không cần ông nhắc, Amuro Tooru đã lấy ra di động. Mouri Kogoro cẩn thận quan sát một chút, cố gắng đỡ cô gái ra ngoài mà không làm xáo trộn hiện trường.

Conan muốn đi vào tra xét kĩ càng thì bị người lớn cản lại. May sao lúc nãy cậu bé đứng cũng gần nên xem như được chứng kiến đầy đủ, đã kịp ghi nhớ hết cảnh tượng khi mới vừa mở cửa vào trí óc. Vụ án giết người xảy ra trong nhà vệ sinh Văn phòng Thám tử Mori này có quá nhiều điểm nghi vấn, Conan muốn tìm ai đó có thể trao đổi, theo bản năng nhìn phía Ranpo đang ngồi ở trên ghế dài.

Thanh niên tóc đen chống cằm ấn điều khiển TV đổi đài liên tục, ra bộ chán muốn chết, không hề liếc mắt sang bên này một lần.

Rõ ràng là ở cùng một phòng, người thường thấy người chết thì hoảng loạn bối rối, còn anh ta nhàn nhã thư thái, như thể vốn không để tâm tới vụ án sát nhân mới xảy ra ngay bên cạnh mình.

"Ranpo-san không thấy sợ sao?" Amuro Tooru hỏi.

"Hử? Chỉ là chết người thôi mà." Ranpo bình thản đáp.

Chỉ đến lúc này, Conan mới ý thức được con người tên Edogawa Ranpo này tuyệt đối dị biệt với bọn họ đến thế nào, dù trên lý thuyết Conan có thể hiểu cho một thiên tài như anh ta, nhưng cũng không thể nào đồng điệu.

Cảm giác ơn ớn tràn ra từ tâm khảm, chạy suốt từ lòng bàn chân theo sống lưng lên đến da đầu lạnh toát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net