17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn lại ba phút...

Nakahara Chuuya dắt xe lại đây, thì thấy Ranpo đang khom lưng mò mò gì đó ở đằng sau ghế phụ. Nhanh chóng, anh lấy từ dưới chỗ ngồi ra một quyển sách, vỗ vỗ đi bụi đất vốn không lưu lại trên mặt bìa sách, vui vẻ ôm nó vào lòng mình.

Lúc này Nakahara Chuuya còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu sải một bước chân đã leo lên xe, hất cằm về phía sau ý bảo Ranpo, "Lên đi."

"Ứ về." Ranpo nói.

Nakahara Chuuya xíu nữa đổ xe: "Không phải anh nói là muốn về sao?"

"Không về! Ranpo-sama đã bảo là không về thì sẽ không về!" Ranpo phồng má, hai tay ôm sách ngồi bệt xuống mặt đường, như là đứa trẻ trước giờ công viên giải trí đóng ăn vạ không chịu về, thiếu điều chưa lăn lộn trên mặt đất thôi.

Nakahara Chuuya xem bộ dáng cứng đầu quyết không thay đổi ý định này mà máu dồn lên não.

Phải hiểu là ngay cả trong Mafia Cảng cũng không có mấy người có tư cách dạy dỗ Ranpo, một khi đã không nói lý lẽ lên rồi thì chỉ có Boss mới có thể khiến anh đổi ý, phần lớn những người khác cuối cùng đều phải nhượng bộ Ranpo.

"Đừng vô lý Ranpo-san, Dazai nói sắp hết thời gian rồi!" Nakahara Chuuya dũng cảm kiên định với lập trường của mình, nhẹ nhàng khuyên bảo Ranpo.

"Vừa nghe đã thấy xạo ke, Dazai chỉ không muốn phải đứng đó chờ lâu mà thôi, Cậu mũ điệu dễ mắc lừa quá!" Ranpo ngẩng đầu lên xa xả như vũ bão với Nakahara Chuuya, "Dazai mở miệng ra mười câu thì chém gió mất chín, thế mà lần nào cũng tin nó được, cậu mũ điệu là đồ cả tin, ngốc nghếch!"

Cùng lúc Nakahara Chuuya bị Ranpo mắng là đồ ngốc, thì tai nghe cũng vang lên tiếng cười cực kỳ trào phúng.

Nakahara Chuuya: "......"

Nếu mà được, cậu cũng không muốn tin mấy chuyện quỷ quái Dazai đưa ra.

Chưa hết...

"Ngươi cười cái gì!? Muốn chết không!?" Nakahara Chuuya ấn tai nghe, đùng đùng nổi giận lăng mạ cộng sự nhiều năm của chính mình, "Dám lừa ta nói hết mười lăm phút thì vĩnh viễn sẽ không trở về được, về tới ta giết chết ngươi!"

Dazai bị uy hiếp tính mạng, vẫn vô tội mà chối bỏ trách nhiệm của mình: "Làm gì có, đều là tự Chuuya đoán lung tung, từ đầu tới cuối ta đã mở miệng câu nào tương tự vậy chưa? Làm sao ta có gan bỏ Ranpo-san ở một thế giới xa lạ không quan tâm, dám nảy sinh suy nghĩ đó, Chuuya mới đúng là đồ tâm địa thật ác độc."

Nakahara Chuuya sau khi nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy: "......"

Quả thật hắn ta chưa hề nói gì, từ đầu tới cuối toàn một mình cậu tự biên tự diễn, quả đúng là phong cách độc địa của Dazai Osamu.

"Đưa tai nghe cho tôi." Ranpo vươn tay về phía cậu.

Nakahara Chuuya nuốt đi cục tức lấy tai nghe xuống đưa cho Ranpo, chỉ thấy cậu thanh niên tóc đen che lại tai nghe ồn ào nửa buổi, dùng thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến xa xả vào đó mấy câu, lại nghe thêm lúc nữa thì thấy anh ta vứt tai nghe lại xem như đã hết hứng thú, cực kỳ không muốn nhưng cuối cùng cũng đã đồng ý chịu về cho.

"Quả nhiên thiếu đi cột trụ Ranpo-sama này trấn giữ, mấy người các ngươi chuyện gì cũng không làm xong. Thật bó tay các ngươi mà, ta đây đành về xả thân cho mấy đứa vậy!" Ranpo vươn tay lớn tiếng tuyên bố.

Nakahara Chuuya vô cùng tò mò không biết tên khốn Dazai kia đã nói gì mà khiến cho Ranpo-san chịu xoay chuyển tâm ý...?

Giống như thể nhìn ra suy nghĩ của cậu, Ranpo kéo cánh tay Chuuya mượn lực đứng lên, còn quay đầu lẩm bẩm bất mãn: "Ranpo-sama chịu nhượng bộ tới độ này, đều là vì Cậu mũ điệu không đó!"

"Gì?"

"Tại Cậu mũ điệu làm sai hết đó, lúc này chạy nhanh còn kịp, ta không mong bị mấy tên phiền toái kia quấn thân, lại mất công giải thích nửa ngày!" Ranpo chủ động leo lên sau xe, bám dính lấy Chuuya giống như koala bám vào khúc cây xong, nhìn liếc qua hai người đang chạy như bay về phía này, Ranpo vỗ vai Nakahara Chuuya thúc giục, "Được rồi, mau đi thôi!"

"Anh xem tôi như ngựa cho anh cưỡi sao!?" không quên oán thán một câu, Nakahara Chuuya nổ máy.

"Đừng đi!"

"Đứng lại!"

Đương nhiên Nakahara Chuuya không thèm để ý đến mấy câu vô dụng nhất hệ mặt trời đó.

Cậu đã nhận ra hai người một lớn một nhỏ, có thể chính là kẻ bị Ranpo ám chỉ là "phiền toái" đang tiến lại đây, không phải dạng yêu tinh như Dazai thì hẳn cũng là kẻ có thân phận bất phàm trong thế giới này. Nếu Ranpo không nói cần phải giải quyết bọn họ, thì cơ bản là không có vấn đề gì.

Nakahara Chuuya nghĩ vậy, hoàn toàn ngó lơ Amuro Tooru và Conan, rồ ga một cái rồi quay đầu xe phóng đi, như thể là cắt ngang qua hai người.

Cách làm đó của Chuuya kiêu ngạo quá thể, cực kỳ giống như bọn đua xe cố tình ở lạng lách đánh võng biểu diễn trước mặt cảnh sát, cho người ta hít khói đủ rồi thì nghênh ngang bỏ đi.

"Tức thật!"

Động thái đầu tiên của Amuro Tooru là kiểm tra tình trạng trên xe của Urakawa. Conan dứt khoát hơn, cậu ấn nút trên thắt lưng tạo ra một trái bóng dùng làm vũ khí, ngồi xổm xuống mở công tắc giày tăng cường sức lực, dùng cách hiệu quả nhất mà cậu bé có thể làm được ngăn cản hai người vừa rời khỏi.

Mở hết giới hạn giày tăng lực, điện năng với lực điện từ có tác dụng khích thích, đẩy sức mạnh bàn chân cậu bé lên tới cực hạn.

Conan đã thử qua, với lực này, kể cả gốc đây lớn cũng có thể bị đá tới gãy đôi, bình thường số tội phạm bị cậu bé sút bóng khống chế cũng không phải là ít, chừng đó lực thôi đủ khiến người ta mê man.

Conan vẫn rất tin tưởng trang bị Tiến sĩ Agasa chế tạo, có điều lần này cậu tính sai rồi.

Qủa bóng đá bay thẳng tới lốp xe máy, mục đích là để ngăn cản hai người rời đi. Kỳ lạ thay, trái bóng bay được tới mục tiêu rồi lập tức bị bắn ngược trở lại, như là đá trúng xà ngang cột dọc vô hình nào đó, "păng" một tiếng bật lại, thậm chí còn văng vào làm vỡ luôn tủ kính bên đường.

Conan: "......"

Mọi ngày Conan chỉ đành tặc lưỡi rằng cú đá của mình hơi thiếu chút chuẩn xác ngoài ý muốn, nhưng hiện tại cậu bé chẳng có cách nào dùng tiêu chuẩn khoa học để vỗ về an ủi chính mình.

Xe tung mình trên không trung treo chín mươi độ vuông góc với mặt tường điên cuồng phóng đi như thể chửi vào mặt định luật Newton, còn có bốn bánh xe ô tô nát nhừ, mấy chuyện này đều đã vượt qua phạm trù vật lý thông thường mà cậu bé tiếp thu được.

Hơn nữa, cậu còn chú ý tới một chỗ...

Cậu thanh niên mặc đồ đen kia hay Ranpo, cả hai bọn họ đều đội mũ trên đầu. Vậy mà cả quá trình ngồi xe, hai bọn họ đều không có động tác giữ mũ khỏi bay mất. Trừ khi dùng keo gắn chặt mũ vào đầu chứ không với cái tốc độ xé không khí đó mũ lại chẳng văng tít mù tắp đi rồi, nhưng không, ngay cả tà áo hai người cũng không hề bị gió tung bay lật phật chút xíu nào.

(điểm tui chú ý ở đây là Nakahara chuyên nghiệp quá :v dùng Dị năng lên cả Ranpo luôn =)) )

Lúc Conan còn mông lung giữa đất trời, Amuro Tooru đã kiểm tra tình trạng trên xe, nghiêm mặt đỡ Urakawa ra khỏi ghế lái.

"Người cuối cùng cũng chết rồi." Câu đầu tiên anh nói là như vậy.

Conan ảm đạm xác nhận lại: "Thật chứ?"

Sắc mặt Urakawa tái nhợt, nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh: "Các người đã biết hết rồi sao?"

"Chúng tôi phát hiện kế hoạch phạm tội trong căn hộ đó, cảnh sát sẽ mau chóng ập tới." Amuro Tooru nói.

"Qủa nhiên Ranpo-san không hề sai." Urakawa cười nhẹ tênh.

Conan bất chấp Amuro Tooru còn ở bên cạnh, liên tiếp chất vấn: "Rút cuộc Ranpo đã nói gì? Người thanh niên vừa nãy là ai? Chị đã biết những gì?"

Urakawa không trả lời câu hỏi của đứa trẻ, chỉ quay đầu lại nhìn qua người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau thật lâu, kính vỡ quyện chung với vết máu loang, đầu bị viên đạn đập nát một nửa, trên nửa gương mặt còn lại vẫn còn lưu lại hận ý khôn nguôi.

Amuro Tooru nhìn theo, cẩn thận hỏi một câu, "Là nghi phạm lớn nhất cũng đồng thời là người đầu tiên chứng kiến vụ án này, cô có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Vừa nãy bọn họ đến sau nên không biết rõ tình hình, không có cách nào khôi phục lại hiện trường. Rõ ràng là chỉ có một tiếng nổ súng, đạn lại đục lỗ trên cả hai mặt cửa kính ô tô, kỳ lạ nhất là cuối cùng lại thành ra người cầm súng kia tự bán chính mình, chắc không có chuyện bị đe dọa đến độ sợ tội tự sát luôn chứ?

Urakawa ảm đạm lắc đầu.

Vừa nãy cô hơi hoảng loạn, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô từng cướp đi hai mạng người, ngay cả người thứ ba khi nãy cũng đã chết trước mặt cô.

Hối hận ư?

Không.

Bao xong mối thù lớn, Urakawa trở về là cô gái dịu dàng nhu nhược thường ngày, khẽ vén lên tóc mai. Nhìn từ bề ngoài không thể nào biết được cô là một tội phạm giết người, vì bạn trai đã mất mà dùng đủ mọi thủ đoạn âm thầm điều tra, lập kế hoạch giết hại giết hại hai gã cướp ngân hàng cực kì hung hãn.

"Tôi không biết gì về Ranpo-san, anh ta chỉ là chàng thám tử vô tội bị tôi bắt cóc mà thôi." Urakawa chỉ vào xác Tenobu Kawari nằm ở ghế sau, "Người phụ nữ này sợ tội nên mới tự sát, tự bà ta nổ súng. Tôi không phủ nhận những hành vi phạm tội trước đó của mình, nhưng tôi có quyền chờ cảnh sát tới rồi mới thuật lại chân tướng."

Tiếp đó Urakawa ngậm hẳn miệng, không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.

Cô ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm.

Bầu trời đêm đen thẳm như mực không một vì sao, kể cả ánh đèn đường cũng không thể chiếu rọi lên chút ánh sáng nào.

Cô thất thần nhìn chăm chú vào màn đêm, trên mặt phảng phất lưu lại ánh cười nhạt nhẽo đầy quỷ mị.

Conan đứng bên quan sát cô gái, mặt tốt sầm mặt cau mày lại.

Trước giờ cậu luôn coi Ranpo giống như Holmes, tự tiện làm theo ý mình lạc lõng ra khỏi nhân thế, hiện tại cậu mới ý thức được sự tồn tại dị biệt như vậy không chỉ có Holmes, còn có Moriarty cũng thông minh tuyệt đỉnh, xứng đáng xếp ngang tầm với Holmes.

Hành động lần này của Ranpo đương nhiên sẽ thiên về người phía sau hơn cả, bản thân mình không liên lụy chút xíu nào, ngược lại thúc đẩy những người khác, kéo họ chìm vào bóng tối.

Nhìn xem, biểu cảm này của Urakawa cậu đã chứng kiến nhiều rồi.

Cô đã bước một bước buông mình xuống đáy vực tội lỗi, trở thành tín đồ trung thành của Moriarty, về mặt tinh thần đã không còn cách nào có thể cứu chữa. Dù chịu hình phạt giam cầm trong lao ngục cũng không bao giờ phản tỉnh được về những hành vi phạm pháp của mình, chỉ có ngày càng lún sâu xuống, đến khi tự hủy diệt bản thân.

Tức thật!

Nếu cậu tới sớm hơn một chút, có thể còn có cơ hội cứu vãn tất cả, ít nhất sẽ không khiến Urakawa có ý định tự sát sau khi mọi sự đã rồi.

Conan vô cùng tự trách chính mình.

Ngay lúc đó, tai nghe cậu bé dùng để liên lạc với Tiến sĩ Agasa truyền đến âm thanh, Conan ủ rũ ấn xuống tai nghe, giọng Tiến sĩ Agasa vang lên từ đầu dây bên kia: "Alô? Shinichi phải không? Bác thấy Ranpo này."

"Cái gì!?" Conan hồn siêu phách lạc.

Giờ cậu bé mới nhớ ra, khi nãy nhờ Tiến sĩ Agasa kiểm tra tín hiệu phát ra từ mắt kính Ranpo, không ngờ được là Tiến sĩ Agasa lại trực tiếp xách xe theo tới, bọn họ còn đụng mặt nhau! (bác Tiến sĩ u mê nặng lắm rồi ấy! =)) )

"Bên cạnh hắn có thanh niên mặc đồ đen tóc cam đội mũ nào không? Mau tránh xa bọn họ, nguy hiểm!" Conan vội vã nhắc nhở.

Nhớ đến ánh mắt sắc như dao của thanh niên tóc cam đội mũ liếc qua bọn họ trước khi bỏ đi, Conan sởn hết cả tóc gáy. Nguyên tắc vật lý thông thường vô dụng trên người hắn, thậm chí cậu còn nghi ngờ người phụ nữ chết trong xe nọ là do năng lực kỳ lạ của thanh niên đội mũ gây ra.

"Tên đó không phải người tốt, mau..."

"Ủa?" Tiến sĩ Agasa lên giọng ngạc nhiên, tỉnh bơ mà đáp, "À cháu nói Nakahara-kun đó hả? Không sao hết, Nakahara-kun không phải người xấu, là một chàng trai rất biết lễ phép, cậu ta cảm ơn chúng ta rất nhiều, còn nói là chăm sóc Ranpo lâu như vậy, thật là phiền cho bác quá vân vân...."

Conan: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net