19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được mệnh lệnh của Ranpo, người đàn ông tóc đỏ ngồi trước ghế điều khiển không hề do dự xoay hết bánh lái về phía bên trái đạp mạnh chân ga, lốp xe ma sát trên mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, cả cái ô tô cứ thế quay đầu xông thẳng ra ngoài.

Tăng tốc trong nháy mắt khiến cả người Ranpo bị văng hẳn lên ghế sau, xoay đầu một cái thì đụng phải cửa xe, Ranpo kêu "á" một tiếng ngã xuống gầm ghế.

Oda Sakunosuke bình tĩnh mà nhìn qua kính chiếu hậu, rõ ràng là có chút lo lắng, nhưng ngữ điệu vẫn không hề dao động hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Anh xem bộ dạng tôi không sao ở đâu hả?!" Ranpo ôm đầu nói.

"Ồ." Oda Sakunosuke lên giọng, lại hỏi, "Có sao chỗ nào?"

"Đầu Ranpo-sama đau điếng, tai ù ù nghe không rõ, bụng thì cực kì đói, lại còn buồn ngủ nữa" Ranpo vươn tay dựa vào ghế trước, ló đầu ra áp sát bên tai Oda Sakunosuke xả hết oán niệm, từ đầu đến cuối câu nào cũng chứa đầy bất mãn, như thể từ khi mới về đến giờ không có chuyện gì vừa ý anh cả, "Ngày mai còn cần dậy sớm đi báo cáo với Mori-sensei, hẳn là lại ngồi nghe mắng!"

Từ đầu đến cuối, Oda Sakunosuke vẫn duy trì biểu cảm lù lù bất động, nhìn thoáng qua có vẻ người này cực kỳ kiên nhẫn chịu đựng rất giỏi, thực tế đầu anh ta hoàn toàn trống rỗng chẳng hề nghĩ ngợi gì, chỉ phụ trách làm một cái thùng rác câm lặng, cho Ranpo trút hết oán giận vào trong.

Nếu có người nào khác ở chỗ này, chắc chắn sẽ nói vài lời ngon ngọt với vị cấp trên tùy hứng này, vừa nịnh bợ vừa an ủi một tràng. Nhưng Oda Sakunosuke không giống những người đó cho lắm, anh ta không biết phải lấy lòng cấp trên của mình ra sao, nói chuyện với người ta cũng cứ thẳng ruột ngựa thế, chất phác không biết khéo miệng đẩy đưa.

Đến nay vẫn có người xì xào sau lưng Oda Sakunosuke, ngưỡng mộ lại ghen tị vận may của tên ranh con này, bằng cách thức "không kiêu ngạo không siểm nịch" lại "chất phác ngay thẳng" mà lọt vào mắt xanh người khó tính nhất trong năm Cán bộ cấp cao là Dazai-sama, sao đó có được đề cử lên tới Ranpo-sama, thuận lợi đạt phỏng vấn của anh, thăng chức thành Trợ lý sinh hoạt của Cán bộ cấp cao!

Đối với Oda Sakunosuke, từ một Mafia dưới đáy chuyên xử lí mấy cái chuyện vặt như vợ chồng đánh cãi chửi nhau thì một ngày đẹp trời đột nhiên hóa thân thành Trợ lý sinh hoạt của Cán bộ cấp cao, chính xác có thể xem như một bước lên mây.

Bản thân anh ta không ham hố chức vị hay quyền lợi gì đó mà người người theo đuổi, trở thành Trợ lý sinh hoạt cho Ranpo, điểm lợi lớn nhất cho anh ta là...lương cao lắm ạ!

Tiền sinh ra vốn là để xài, nên Oda Sakunosuke mới nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi, mấy năm qua, ngày càng đông trẻ con được anh cưu mang. Đám nhóc hơn mười tuổi xúm lại làm quật phá lên có thể lật tung trời đất, Dazai toàn gọi tụi nó là quân dự bị, không chừng một này đẹp trời mai sau còn dắt cả đội đi đánh sập ngân hàng liên hợp quốc.

Có được cuộc sống như vậy ít nhiều đều nhờ vào cấp trên của anh ta. Mọi người đều nói hầu hạ Edogawa Ranpo không dễ dàng gì, nhưng đặt vào tình trạn của Oda Sakunosuke thì sống với Ranpo còn dễ thở hơn vạn lần so với sống cùng cái đám nhốn nháo nhà mình.

Có điều gặp phải khi Ranpo oán giận, Oda Sakunosuke không nói nổi câu nào ra hồn có thể xem là trấn an người ta.

Chờ Ranpo nói đến mệt thì thôi, anh mới thật thà mở miệng: "Muốn ăn cơm cà ri không?"

Ranpo bĩu môi: "Tự anh muốn ăn thì có!"

Oda Sakunosuke thản nhiên gật đầu, không hề có ý phủ nhận: "Đúng vậy, chưa kịp ăn tối đã phải chạy ra đây, vẫn luôn chờ tới tận bây giờ... Mà quên, chúng ta không về tổng bộ cũng không có vấn đề gì chứ?"

Anh ta lúc này mới nửa nhớ nửa quên rằng nhiệm vụ của mình là hộ tống Ranpo trở về an toàn, một tay buông tay lái gãi đầu, không biết nên chạy đường nào mới đúng.

"Dazai không gọi điện chứng tỏ không có việc gì lớn rồi, dù sao về cũng phải ôm bụng đói mà ngủ, thà thế thì đi ăn cơm cà ri đi!" Ranpo nói.

Oda Sakunosuke cho rằng cậu ấy nói rất có lý.

Tiệm cơm anh ta thường hay lui tới đã sớm đóng cửa, nhưng may mắn chủ tiệm còn chưa ngủ, thấy Oda Sakunosuke dẫn bạn bè theo, ông chủ hơn năm mươi tuổi thật thà lương thiện đành mở cửa cho họ, lại mặc vào chiếc tạp đề vàng, một lần nữa nhóm bếp làm cho bọn họ mấy dĩa thức an khuya.

"Mấy đứa nhỏ sao rồi?" Oda Sakunosuke hỏi.

"Giống mọi khi thôi, chúng đi ngủ rồi."

Ông chủ chưa nói hết câu thì một thiếu niên còn mặc nguyên áo ngủ hấp tấp chạy từ trên lầu xuống.

"Kousuke?!"

Cậu bé này là đứa lớn tuổi nhất trong mấy đứa Oda Sakunosuke nhận nuôi, mới choai choai một tí đã bắt đầu không chịu nghe lời, mơ ước này là được gia nhập Mafia Cảng, giờ mới hơn lớn chút xíu đã bắt đầu thực hiện giấc mơ.

Tuy Oda Sakunosuke cảm thấy mơ ước của nó không thể thành thực hiện, dù sao Mafia không phải nghề nghiệp gì hay ho, cũng từng khuyên nó "Nguy hiểm lắm, nhóc không sống sót nổi ba ngày" vân vân, nhưng Kousuke vẫn không lời anh, tự mình tìm đến xin gia nhập. Tuổi dậy thì khó bảo, Oda Sakunosuke không có cách nào quản thúc thằng bé, cuối cùng chỉ có thể xin Ranpo sắp xếp cho Kousuke một chân sai vặt.

"Ranpo-san!" thiếu niên kích động chạy tới trước mặt Ranpo.

Ranpo đang ngây người nhìn chằm chằm đĩa cơm cà ri trước mặt mình, bị Kousuke gọi giật một câu thì hết cả hồn, nhìn qua đứa bé: "A, là nhóc hả?"

"Vâng ạ!" Kousuke tư thế nghiêm trang như mới bắt gặp lãnh đạo đi tuần, cúi đầu khom lưng với Ranpo, "Ranpo-san đã về rồi"

"Ừ."

"Muộn thế này rồi mà Ranpo-san còn chưa ăn cơm ạ?"

"Đang ăn đây."

"Không hổ danh là Ranpo-san!"

...Ngồi ăn cơm bình thường thì có chỗ nào lợi hại!?

Oda Sakunosuke hoang mang sang nhìn hai đứa nhóc.

Trong hầu hết mọi trường hợp, Oda Sakunosuke cảm thấy mọi người cứ đội Ranpo lên đầu tới mức đặc thù, tung hô Ranpo bất cần biết tình huống ra sao.

Anh ta nghi ngờ, nếu một ngày đẹp trời nào đó Ranpo một thân một mình tự tay cầm tiền lẻ đón xe, chắc chắn sẽ được một đám vây quanh nói mấy câu nhảm nhí: "Quá tuyệt vời, Ranpo-sama tự mình đi xe được rồi kìa!" vân vân vũ vũ.

Nếu đổi chủ thể thành bất kỳ một ai khác thì những câu này chắc chắn sẽ mang hàm ý trào phúng khinh miệt, hai mươi sau tuổi đầu còn không biết tự bắt xe, nói thẳng ra là thiểu năng trí tuệ.

Nhưng nếu đối phương là Edogawa Ranpo, thì tập tức chẳng làm sao cả, không ai thần kinh mà nghi ngờ chỉ số thông minh của anh.

Oda Sakunosuke chỉ cảm thấy Ranpo được nịnh bợ quá mức, vừa ra khỏi cửa là quơ ngay một đám, chúng còn hận thể không quỳ gối lết lết bò tới ôm chân Ranpo cọ cọ. Mỗi khi gặp phải tình huống ấy, Oda Sakunosuke sẽ giống như gà mẹ che chở cho đàn con, giang tay lấy thân mình ngăn cản che trước cho Ranpo. Mà Ranpo thì cứ tươi rói chẳng thèm để tâm, thích gì làm nấy theo ý mình.

Mặc kệ Ranpo làm ra chuyện gì cũng không ai quản lý, tất cả mọi người đều chỉ biết làm việc theo ý anh, dùng mấy câu tung hô sáo rỗng ca ngợi hết lời...

Thế là không được.

Đã bao lần Oda Sakunosuke tự nhủ vậy.

Dạo nọ trong lúc tụ tập tại quán bar, anh từng nói ý kiến của mình với Dazai.

Dazai còn tròn mắt không thể tin vào tai mình, chẳng ngờ anh ta sẽ nói thế, căn bản từ trước đây nay chưa ai đặt vấn đề giáo dục Cán bộ cấp cao khác trước mặt Dazai.

"Chắc chỉ Odasaku mới có suy nghĩ này."

"Ranpo chỉ là đứa trẻ con, càng kiêu căng sẽ càng hư hỏng." Tuy rằng biết rõ Ranpo nhỏ hơn mình có một tuổi, Oda Sakunosuke vẫn dùng từ "trẻ con" này để chỉ anh.

Dazai không kiến nghị gì với những gì Odasaku nói ra, thứ khiến cậu ta tò mò hơn chính là tâm lý bảo mẫu của Odasaku: "Hóa ra Odasaku thích quan tâm người khác tới vậy sao? Anh kỳ quặc thật, Mafia mà không giết người, đi nhận nuôi năm đứa trẻ, giờ còn muốn chăm sóc cho Mafia đầu não."

"Thế à?" Oda Sakunosuke nhấc chén rượu, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Nếu ngày nào đó Ranpo-san làm chuyện gì sai, đành nhờ Odasaku mắng anh ấy mấy câu nhé."

Oda Sakunosuke trầm ngâm một lát, cuối cùng trả lời như sau: "Tôi chỉ là một trợ lý mà thôi, không có khả năng ý kiến tới việc của Cán bộ cấp cao."

"Ranpo-san vốn không thèm để ý chức danh." Dazai nói, cười tủm tỉm, "Biết đâu một ngày nào đó Mori-sensei sẽ hạ lệnh cho Odasaku, phụng mệnh lệnh Boss đi dạy dỗ Cán bộ cấp cao không biết vâng lời Edogawa Ranpo.... Ha ha, càng nghĩ càng có khả năng!"

Oda Sakunosuke xem mấy lời này chỉ là Dazai đùa cợt cho vui, anh ta không ngờ rằng, ngay sau hôm khi Ranpo được rước về, anh ta thật sự được Boss trao quyền phải quản thúc Ranpo chặt chẽ.

"Tôi có thể hỏi lý do được không?" Odasaku cực kỳ khó hiểu.

Người đàn ông đứng đầu toàn bộ Mafia Cảng không trả lời, chắp tay sau lưng đứng ở cửa sổ nhìn ra toàn cảnh xa xăm.

"Ngươi cứ đi làm là được."

"Vâng."

(người ta cho thím danh phận mama chính thức luôn rồi đó, nai lưng ra cống hiến đi nha =)) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net