54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mafia Cảng Cán bộ cấp cao đỉnh đỉnh đại danh, cùng với hai đội trưởng đội du kích trực thuộc trực tiếp Boss, bộ ba phối hợp tuyệt hảo đứng đầu về trí lực và võ lực, hiện tại bị đẩy vào tình huống cùng quẫn chưa từng có.

...Họ không một xu dính túi.

Đương nhiên không phải do căn cơ bọn họ nghèo bền vững, ngược lại, lương đãi ngộ Cán bộ cấp cao và đội trưởng đội du kích vốn đáng liệt vào hạng nhất, bình thường ra đường thôi đã có đội tiền hô hậu ủng cung phụng. Quy mô Mafia Cảng phát triển lớn đến như vậy, chưa đến nỗi đối xử tệ hại với thành viên có công với tổ chức.

Nhưng chính vì lý do đó nên cả ba người này mới không có thói quen mang theo tiền mặt. Ngày thường chỉ có ít tiền lẻ cầm tay, tối qua đi tắm suối nước nóng thì đã đem gửi mấy đồ tùy thân đó ở chỗ khác hết rồi. (tui đây nghèo chết mà bình thường còn chẳng có được mấy tờ tiền mặt trong ví huống chi mấy là đứa này =)) )

Bất thình lình được xuyên không làm cả hai không kịp trở tay (hai thôi, chứ cái anh kia thì từ đầu đã chẳng trông cậy gì nổi rồi =)) ), chẳng ngờ có một ngày phải vắt óc tính xem đào đâu ra tiền ăn ở cho mình.

Điều đáng ăn mừng duy nhất là đêm qua Akutagawa và Nakajima Atsushi (cộng thêm một vài đứa trời đánh nữa) ngủ không lo ngủ, tập trung quẩy Rashomon với Nguyệt hạ thú đánh phá gần nát cái nhà nghỉ hết nửa đêm rồi nên đã mặc sẵn thường phục, hiện tại còn có thể duy trì trang phục chỉnh tề. Chuyện cần suy nghĩ trước mắt nhất là làm sao giúp Ranpo (trẻ ngoan ngủ ngon tới giờ) có được trang phục phù hợp, dù sao thân là Cán bộ cấp cao lại mặc áo ngủ nghênh ngang dạo phố cũng mất mặt quá thể, chưa kể Ranpo còn chẳng có giày dép gì...

Akutagawa trầm mặc một lát, vung vạt áo xoay người đi thẳng, lời ít ý nhiều lưu lại một câu: "Ta đi kiếm tiền."

"Kiếm tiền ý là..." Nakajima Atsushi cẩn thận đặt câu hỏi.

Akutagawa mặt siêu ngầu đáp: "Cướp ngân hàng."

Nakajima Atsushi: "......"

Cướp ngân hàng quả thật là một nghề kiếm ra tiền nhanh chóng...

Nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải quá đúng với phong cách làm việc của Mafia sao? Nhưng trên thực tế không giống như ấn tượng của đa số người khác, Mafia Cảng rất có tổ chức, có kỷ luật, ít ra chưa từng đi cướp cái ngân hàng nào. Xét trên vũ lực của hai người họ, cướp ra tiền ngay rất dễ dàng, quan trọng là sau đó sẽ bị cảnh sát truy nã, hơn nữa bọn họ không có thân phận gì ở thế giới này, tính đường rửa tiền cũng xem như vấn đề lớn...

"......"

Tém tém lại!

Nakajima Atsushi chớp mắt nhận ra mình vừa bắt đầu ủng hộ ý tưởng của Akutagawa, suy tính xem nên tiến hành cướp ngân hàng thế nào, phải giải quyết hậu quả ra sao.

Không được không được!

Dù thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng chưa bê tha tới nỗi phải đi cướp ngân hàng chứ?

Nakajima Atsushi lắc đầu quầy quậy.

Thấy tên này có động thái phủ định ý tưởng của mình, Akutagawa không vừa lòng mà nheo mắt uy hiếp: "Jinko, ngươi như thế này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thấy Ranpo-san phải chết đói ở ven đường sao?"

"Đương nhiên là ta không có ý đó!" Nakajima Atsushi lập tức phản bác, tiếp theo lại nhỏ giọng bổ sung, "Thời thế này, sẽ không đến mức chết đói ven đường đi chứ...?"

Akutagawa cười mỉa mai.

Cậu xuất thân từ xóm nghèo, người chết đói ven đường còn không thiếu đâu.

Ở mấy chỗ quỷ quái này, so với con người, chó hoang sống còn tự tại hơn, bởi vì chúng nó sẽ nhân lúc người ta ngủ mơ không kịp đề phòng mà cắn chết người... Akutagawa đã từng bị chó hoang cắn cổ tay rồi, cho nên cậu cực kỳ ghét chó hoang.

Sống giữa bối cảnh cá lớn nuốt cá bé, Akutagawa vẫn luôn cho rằng "cướp" là hành động của kẻ mạnh chiếm đoạt lấy từ kẻ yếu, là chọn lọc tự nhiên, là chuyện dĩ nhiên phải thế.

Mà Nakajima Atsushi từ nhỏ sống tại cô nhi viện lại thành thật, tư ti hơn.

Cậu biết "cướp" là hành vi phạm tội, không đến mức giống Akutagawa, vừa mở miệng là nhảy ngay tới đoạn cướp ngân hàng. Nhưng nghĩ tới mình vốn là thành viên Mafia Cảng, trên tay cũng đã vấy không ít máu tươi, chỉ là "mượn tạm" chút tiền để mua ít quần áo, sau này có rồi trả lại chắc cũng không đáng kể gì...?

"Được rồi, vì Ranpo-san, ngân hàng cũng cướp...!" thiếu niên hổ trắng bỗng dưng kiên định hẳn lên.

(thiệt chứ nghĩ tới cái sự ngây thơ của thằng bé tui cười muốn nội thương =)) )

"Ớ? "Vì ta" là cái quái gì hả!?" (anh tôi vô tội =)) ) Ranpo lắc lắc đầu, phủ nhận đề nghị của bọn họ, "Nếu định đi cướp ngân hàng, thật lòng khuyên mấy đứa sớm từ bỏ đi. Tuy rằng cảnh sát ở thế giới này cũng vẫn vô dụng không cải tạo nổi, nhưng lỡ chúng ta phải đeo thêm cái danh là phường trộm cướp thì chỉ khiến sự tình càng trở nên phiền toái hơn thôi."

Anh hơn ngừng lại, sau đó oán giận gào lớn một câu: "Hơn nữa chỉ vì quần áo mặc trên người mà phải đi cướp ngân hàng, biện hộ kiểu quái gì được? Bôi nhọ danh dự Siêu Thám tử!"

"Vậy......"

"Thiếu gì cách kiếm tiền, thà mấy đứa đi ra cái công trường nào đó mà phụ hồ, hay phát tờ rơi cũng tốt... Tóm lại đừng rảnh rỗi ăn không ngồi rồi trước mặt ta." Ranpo hoàn toàn không cảm thấy đội trưởng đội du kích đi làm việc vặt kiếm sống có gì không tốt.

Anh ngồi khoanh chân xếp bằng ở giữa đệm, nói với hai người đứng hai bên mình: "Từ giờ đến khi trời tối còn lại khoảng mười tiếng đồng hồ, mấy đứa đi kiếm tiền, đồng thời tra rõ tình hình trẻ con bị mất tích tại thành phố Fuyuki, nhiệm vụ điều tra cỡ này các ngươi vẫn hoàn thành nổi chứ?"

"Vâng."

"Tôi hiểu rồi!"

Lúc này, bất kể là Akutagawa hay Nakajima Atsushi, cả hai đều đồng lòng mà lý giải lời căn dặn của Ranpo thành "Đi thu thập tin tức", chứ không phải "Đi phụ hồ kiếm cơm".

"Nếu cả hai chúng em đều ra ngoài điều tra, một mình Ranpo-san ở đây, an toàn của anh..." Nakajima Atsushi vẫn không dám yên tâm.

"Chuyện đó hả, không cần lo lắng." Ranpo phất tay gạt đi.

Điên mà không lo!

Nakajima Atsushi ngoài mặt thì cười mà trong lòng thực muốn khóc.

Tương phản với năng lực suy luận xuất sắc của Ranpo-san là khả năng chiến đấu của anh ấy, nếu nói năng lực suy luận Ranpo-san nghiễm nhiên hạng nhất Mafia Cảng, thì võ lực của anh đại khái cũng là hạng nhất... đếm ngược từ dưới lên.

Ngày thường đi ra ngoài đều lo Ranpo-san bị người qua đường quệt ngã, hiện tại sao có thể nghe lời anh ấy, bỏ ảnh một mình giữa dị giới thân cô thế cô?

Tiếc thay Ranpo không thông cảm cho mối lo ngại của cậu lấy một chút, vẫn giữ nguyên ý mình: "Mấy đứa cứ đi đi không sao cả, ta mới nói rồi đây, đừng ăn không ngồi rồi rảnh rỗi lượn qua lượn lại trước mặt ta!"

"Nhưng mà..."

"Ở chỗ này, ban ngày sẽ không có nguy hiểm, chờ đến tối, màn kịch mới bắt đầu vén lên!" Ranpo cắt ngang cậu bé.

"Chỉ nguy hiểm khi trời tối sao...?" Akutagawa rũ xuống hai mắt, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, "Vừa hay, bất kể xảy ra chuyện gì, Rashomon của tôi đều sẽ là chúa tể bóng đêm."

Khác với Akutagawa không hỏi câu nào cả, Nakajima vừa không hiểu liền hỏi ngay: "Ranpo-san, tại sao lại là buổi tối?"

"Đúng là mấy đứa này cái gì cũng không hay..." Ranpo nhìn sơ qua có vẻ như không muốn giải thích cho lắm, trong ngữ điệu cũng rất bị ép buộc, nhưng anh đổi giọng rất nhanh, nói, "Đành vậy thôi, dù sao cuộc chiến này được cử hành bí mật, mấy đứa không biết cũng không đáng trách."

"Chiến gì ạ?!"

"Cuộc chiến chén thánh."

Ranpo nói ra danh từ này rõ ràng từng tiếng một.

Ban đầu là để chỉ cuộc chiến ma thuật nhàm cứu vớt các linh hồn, vì dục vọng của nhân loại, các ma thuật sư hạ cấp nó, về sau hình thành thêm hệ thống triệu hồi các anh linh, trở thành "Cuộc chiến chén thánh" hiện có.

Từ bảy Master triệu hồi ra bảy anh linh, một nhóm hai người, chiến đấu với nhau để dành quyền sở hữu cỗ máy ban phát mọi điều ước "Chén thánh", cuối cùng nhóm Master-Servant lấy được Chén thánh sẽ sử dụng Chén thánh để thực hiệu điều ước... nghe nói bất kể là ước nguyện kiểu gì đi chăng nữa cũng có thể được thực hiện ngay lập tức nhờ vào Chén thánh.

Sáu mươi năm một lần, mạch ma thuật của Thành phố Fuyuki sẽ tích lũy đến đủ cho Chén thánh giáng thế, bọn họ có mặt tại đây chính là khởi đầu của Cuộc chiến chén thánh lần thứ tư.

"Chuyện này quá nguy hiểm!" Nakajima Atsushi nghe Ranpo giải thích về Cuộc chiến chén thánh xong, lập tức thể hiện ý đồ phản đối: "Thế này chẳng khác gì bảy Dị năng lực gia dẫn theo bảy Dị năng được được nhân cách hóa của họ ra tiến hành đối chiến? Vì dành được Chén thánh có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng, chuyện gì người chơi cũng có thể làm ra được! Ôi, càng nghĩ càng không ổn, làm sao bây giờ, nên làm gì mới được bây giờ..."

Cậu bé lẩm bẩm than khóc, đi qua đi lại vô cùng bất an.

"Ê Atsushi-kun, bình tĩnh một chút..."

Vài lời trấn an khuyên bảo của Ranpo đã hoàn toàn bị Nakajima Atsushi ngó lơ.

Cậu ta lẩm bẩm đắm chìm trong thế giới của chính mình một lát, đột nhiên nghĩ tới vẫn còn phương án thực dụng nhất: "Ranpo-san, hay là chúng ta rời khỏi Thành phố Fuyuki đi anh?"

"Tuy rằng ta cũng không thích xen vào mấy chuyện phiền toái của người khác, nhưng lần này sợ là không được đâu." Ranpo đáp.

"Vì sao lại nói như thế ạ?" Akutagawa đặt câu hỏi.

Bản thân cậu ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng nghe Ranpo nói ra mấy câu đó, mơ hồ giống như anh đang bị kẻ nào đó ép buộc.

Ranpo vốn tự do tự tại, không chịu bất kỳ cái gì trói buộc, nếu không ham muốn Chén thánh, càng không muốn tham gia vào chuyện phiền phức của người khác, vậy thì sao lại không trực tiếp đi khỏi Thành phố Fuyuki?

"À, nguyên nhân rất đơn giản."

Ranpo nhấc cánh tay, xắn lên hai tay áo bông tắm rộng thùng thình để cho hai người thấy thứ nằm trên cánh tay mình...

Đó là hơn mười vệt vằn vện màu đỏ thẫm hình chim sải cánh, tạo thành hoa văn thần bí cổ xưa.

Màu đỏ kì lạ nhìn qua thật sự rất giống vết máu, từ cánh tay kéo dài đến mu bàn tay, Nakajima Atsushi hít vào một hơi thật sâu: "Ranpo-san, anh bị thương sao?"

"Không, đây là lệnh chú." Ranpo nói rồi thả tay áo thả xuống che khuất cả cánh tay, chỉ còn nhìn thấy vết đỏ mờ mờ ở trên mu bàn tay, "Đây là kết tinh ma thuật biểu hiện ra ngoài thân thể, đúng như tên gọi, có thể dùng cái này hạ mọi mệnh lệnh với anh linh."

Lệnh chú được chế tạo ra dùng để phòng ngừa khi anh linh phản kháng Master, ép buộc anh linh phải tuân theo mệnh lệnh, quyền sử dụng đương nhiên thuộc về Master có nó trên người.

Mà tự nhiên Ranpo lại có thứ này trên người anh...

"Ranpo-san được Chén thánh lựa chọn, trở thành người dự thi lần này sao?!" Nakajima Atsushi không thể tin được hỏi, "Chẳng lẽ Ranpo-san có nguyện vọng gì muốn thực hiện sao? A, nếu là muốn quần áo, hoặc là ăn đồ ăn vặt Ramune các thứ, em với Akutagawa đều có thể đi làm công!

Akutagawa hung hăng mà Atsushi liếc xéo một cái, quát mắng: "Tầm nhìn của Ranpo-san sao có thể chỉ dừng tại quần áo với đồ ăn! Jinko, ngươi ngớ ngẩn cũng có mức độ thôi, đừng phô cái kiến thức thiển cận của ngươi ra thêm nữa!"

Tiếp theo, cậu lại bảo đảm với Ranpo: "Nếu Ranpo-san có ý định cướp lấy Chén thánh, kẻ hèn này tự nguyện mở đường máu vì ngài."

"Mở đường máu cái gì..." Nakajima Atsushi cực kì bị ép buộc, "Vì sao nói cái đã lập tức chịu tham chiến rồi chứ?"

Hai đứa này lại bất đồng ý kiến...

Đúng lúc này, Ranpo đáp như không: "Ta không phải là người tham dự, hơn nữa cũng không phải Chén thánh lựa chọn ta."

Nakajima Atsushi nghe vậy ngẩn người ra.

"Ôi, thật sự khó giải thích..." Ranpo gãi đầu, "Ranpo-sama không hứng thú với Chén thánh chút nào, kiểu gì cũng sẽ không bị chọn trúng mới phải. Tuy Ranpo-sama tự biết chính mình vốn đặc biệt nhất thế gian!"

"Vậy thì còn vì gì ạ...?"

"Đồ ngốc! Một trò chơi ngoài người chơi ra đương nhiên còn phải có một nhân vật khác, nếu không sao có thể đảm bảo trò chơi được tổ chức công bằng fairplay chứ?"

"Bởi vậy nên..."

Ranpo kéo dài ngữ điệu.

"Ranpo-sama được thế giới này lựa chọn, đảm nhiệm cương vị trọng tài đó nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net