Chương 29. Sự khởi đầu (Đêm 3: Thứ Ba) (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
toàn bộ cơ thể Jirou trước khi vỡ ra thành những hạt nhỏ, tan dần.

Khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, Midoriya ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trên cơ thể Jirou. Đầu tiên là lỗ hổng trên dạ dày của cô. Vết đạn đã khỏi không để lại sẹo. Và điều thứ hai đáng chú ý hơn là làn da của Jirou đã khỏe mạnh. Cô không còn nhợt nhạt nữa, và đôi môi tím tái của cô cũng đã đỏ trở lại!

"Gì...!" Shouji gần như nghẹt thở khi Jirou di chuyển. Họ nhìn Jirou rên rỉ, lông mi rung lên vài lần trước khi mí mắt cô bắt đầu mở ra, để lộ tròng đen.

"Jirou-chan!" Mọi người có thể nghe thấy tiếng khóc trong giọng nói của Hagakure. Cô gái vô hình nhảy lên người Jirou, khiến Shouji loạng choạng lùi lại, nhưng bằng cách nào đó vẫn giữ được thăng bằng.

"H-Hagakure ?!" Jirou gần như nhảy dựng lên vì bất ngờ bị vồ. Sau đó, cô nhìn xung quanh, nhận thấy khu vực xa lạ mà họ đang ở.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Vừa nói, cô vừa hít vào một hơi thật mạnh khi những ký ức trước khi cô bất tỉnh vụt qua. Bàn tay của cô ngay lập tức di chuyển đến bụng, nhưng cô không cảm thấy vết thương được cho là ở đó.

"Jirou-san, cậu ổn chứ?" Shouji nhìn Jiro tự vỗ vào bụng mình, sự bối rối trên khuôn mặt cô chuyển thành ngạc nhiên.

"Jirou-san, cậu có cảm thấy đau ở đâu không?" Midoriya nói thêm.

"Không..." Jirou từ từ lắc đầu khi nhìn vào bụng mình. "Không đau ... tớ không phải bị bắn sao?"

"Cậu có đó!" Hagakure vừa khóc vừa lay Jirou qua lại. "Chúng tớ đã rất lo lắng! Tớ đã nghĩ rằng cậu sẽ chết!"

"Vậy thì, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi, phải không, Elise-chan?"

"Hở?" Midoriya nhanh chóng quay lại thì thấy bác sĩ đang chìa tay ra cho con gái mình cầm lấy. "Vui lòng chờ đã ạ!"

Cậu vội vã chạy đến chỗ bác sĩ, nhưng chỉ dừng lại cách đó vài bước, giữ khoảng cách giữa họ.

"Ngài là ... một phần của Mafia Cảng?"

Mori không trả lời câu hỏi của cậu. Thay vào đó, người đàn ông thò tay vào túi và hất một thứ gì đó về phía cậu thiếu niên. Bản năng đầu tiên của cậu là né tránh, nhưng khi cậu nhìn thấy nó là gì, cậu đã vươn tay và bắt được một cái thẻ nhỏ màu trắng.

"Đưa cái đó cho Toshinori Yagi-san cho ta, được không?"

"Toshinori?"

"Ai vậy?

Shouji, Hagakure và Jirou nhìn nhau, không ai trong số họ quen thuộc với cái tên đó.

"Đúng vậy, mấy đứa biết anh ta nhiều hơn với cái tên All Might , phải không?"

"Hở?! Ngài biết All Might ạ!? " Hagakure ngạc nhiên thốt lên.

Mori chỉ cười với cô. Cùng với Elise, họ bước đi, thản nhiên tản bộ trên con phố yên tĩnh từng tràn ngập bạo lực và đổ máu.

"Đi thôi," Fukuzawa nói với họ khi ông cũng quay đi. Ông quay lại chiếc xe hơi màu bạc và leo lên ghế phụ.

Bốn đứa trẻ theo sau và ngồi chật chội ở phía sau trong khi Yosano cầm lái.

"Hãy thắt dây an toàn ngay," cô nói với họ với một nụ cười. Đó là lời cảnh báo duy nhất mà họ nhận được trước khi cô đạp mạnh vào chân ga— .

Họ không thể không hét lên một tiếng kinh hoàng với cách chiếc xe lao xuống đường quá nhanh đến nỗi bánh xe đang nhấc khỏi mặt đất.

"Chúng ta sẽ bị đâm mất!!" Hagakure hét lên khi cô nhìn thấy chiếc xe đang đi về phía một tòa nhà.

Yosano không giảm tốc độ. Nếu có gì, cô còn tăng tốc hơn nữa và với một cú bẻ lái, chiếc xe gần như lật nhào khi rẽ ngoặt.

Fukuzawa bình thản ngồi đó khoanh tay và nhắm mắt, có vẻ như đang ngủ trong khi tiếng hét chói tai liên tục vang lên từ phía sau.

Shouji, Jirou và Hagakure thực tế đã bị ném sang một bên vì lực của cú xoay người trong khi Midoriya bám chặt vào cánh cửa bên cạnh vì cái mạng yêu quý của mình. Cũng chính lúc đó, cậu nhìn ra ngoài cửa kính xe để thấy bầu trời đêm vốn đã quang mây.

Đôi mắt cậu gần như ngay lập tức bị thu hút vào vầng trăng tròn lớn đằng sau thứ trông giống như một tháp đồng hồ. Trên tháp đồng hồ đó, Midoriya nhìn thấy hai bóng đen đang đứng trên mái nhà. Cậu không thể xác định chính xác hình dạng của chúng vì mặt trăng đã phủ một hình bóng đen lên, nhưng Midoriya có thể nhìn thấy hai đôi mắt vàng và bạc đang quay lại nhìn mình.

Trước khi cậu có thể nhìn rõ hơn, chiếc xe đã lao xuống và Midoriya đập cằm vào cửa xe. Khi cậu thu mình lại và nhìn ra ngoài, tháp đồng hồ đã bị chặn bởi các dãy nhà.

Chiếc xe phóng nhanh trên phố, đi thẳng xuống đường cho đến khi họ lao ra khỏi khu phố mà bốn thiếu niên đã bị mắc kẹt trong đó quá lâu. Họ đã thoát ra dễ dàng đến mức gần như không thể tin được.

Chỉ khi họ bắt đầu nhìn thấy những chiếc xe và người khác, chiếc xe mới giảm tốc độ, lái với tốc độ hoàn toàn bình thường để hòa vào những chiếc xe khác.

Không ai nói chuyện trong suốt chuyến xe trở về Công ty Thám tử Vũ trang. Họ chỉ nhìn chằm chằm vào ánh sáng rực rỡ xung quanh đường phố và những người vui vẻ đi bộ xung quanh. Gần như họ đã đến một thế giới hoàn toàn khác.

Midoriya nhìn thấy một gia đình ba người bước ra từ cửa hàng đồ chơi với một cậu bé đang ôm một món đồ chơi robot. Nhìn cậu bé làm cậu nhớ đến Kyuusaku. Cậu tự hỏi đứa trẻ đang ở đâu vào lúc này, và liệu nó có an toàn hay không.

---------------------------------------------------------------------------

Các bạn có thể hỏi là tại sao Mori lại nói ông ta và Elise là cha con nhưng xưng hô hoàn toàn khác mà nhóm Midoriya không để ý. Đơn giản là cách xưng hô của bản raw chỉ có 'I-You'  nên không biết là đúng rồi =)) Thực ra ban đầu mình cũng khá rối nhưng mà cứ để Mori với Elise xưng hô như nguyên tác, chứ để hai người họ xưng cha-con nghe nó ... vl :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net