Chap 38 : Con dâu nhà họ Kim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì số nhân vật phụ của bộ này tương đối nhiều, câu chuyện riêng của họ cũng không thể cho toàn bộ vào mạch truyện chính được, nên tui sẽ đẩy vào phần ngoại truyện sau khi kết thúc phần truyện chính nha. 

____________________________________________________________

Kim Tae Hyung từ sáng đã lái xe đưa tôi trở về nhà chính của Kim gia, hắn nói hôm nay là sinh nhật bác gái, đương nhiên hắn và tôi nên về nhà sớm một chút, cùng mọi người chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Nói là chuẩn bị, nhưng thực tế mọi chuyện đã được quản gia cho người sắp xếp ổn thỏa, vừa sang trọng, lịch sự lại không kém phần quyền quý.  

Tôi nhìn mọi thứ, khẽ kéo nhẹ tay hắn, thì thầm "Sinh nhật mọi năm của bác gái đều tổ chức hoành tráng thế này ạ ?"

Kim Tae Hyung nhìn danh sách khách mời một lượt, gật đầu tỏ ý hài lòng, đưa lại cho quản gia, sau đó mới nghiêng đầu nhìn tôi cười "Đâu có, vốn là đơn giản ăn một bữa cơm gia đình, chỉ là năm nay, bà Kim đặc biệt dặn dò phải làm thật lớn."

Ngơ ngác nhìn nụ cười kỳ quái của hắn, tôi thắc mắc "Tại sao, có gì khác ạ ?"

Hắn nhéo nhéo má tôi, thần thần bí bí đáp "Cái này tối nay em sẽ được biết !" 

Ăn trưa xong, Kim Tae Hyung ôm tôi cưỡng chế về phòng hắn, bắt tôi ngủ một giấc. Vốn là có chút khẩn trương, nhưng bởi vì đêm qua để thực hiện nguyện vọng sinh một đứa nhỏ xinh đẹp của hắn, mà tôi bị dày vò đến tận gần sáng, nên hiện giờ tôi cũng có phần mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ quên trong vòng tay ấm áp của hắn. 

Lúc lờ mờ tỉnh giấc, nghiêng đầu nhìn cái đồng hồ trên tủ đầu giường, tôi vội vàng ngồi dậy, tôi cư nhiên ngủ hơn bốn tiếng, hơi ấm bên cạnh vẫn còn vương lại một mảng. 

"Phu nhân nhỏ, tỉnh rồi sao ?" Nghe thấy tiếng nói, tôi ngẩng đầu nhìn, cũng không biết chị Han Jin ở đây bao lâu, chỉ là nghe chị gọi thế, ngại ngùng gãi gãi đầu "Chị đến đây khi nào thế ?" 

Thư ký Han bước đến bên giường, đương nhiên là trong phạm vi trong phép của sếp tổng, mỉm cười nhìn người còn đang ngồi ngơ ngác trên giường "Sếp có chút việc cần giải quyết, kêu chị gọi em dậy, sau đó đưa em đi chuẩn bị". 

Tôi gật đầu, theo chị Han Jin đến một căn phòng khác, phỏng chừng so với phòng ngủ của Kim Tae Hyung còn lớn hơn, vừa mở cửa đã thấy Julee đang thử váy.

Sau khi trang điểm và làm tóc, tôi nhìn hàng loạt những bộ váy sang trọng, đẹp đến lóa mắt được treo trước mặt mình, cũng không biết chọn cái này "Chị biết là em toàn quần jean giày thể thao mà, mấy bộ lễ phục kiểu này em không biết lựa đâu." 

Thư ký Han cười cười đáp "Quả nhiên là sếp tổng sáng suốt, anh ấy nói, em sẽ không biết chọn bộ nào, cho nên anh ấy đã tự mình chọn cho em rồi.". Sau đó, từ tay một người giúp việc lấy ra một cái hộp lớn, đặt vào lòng tôi "Mau mặc thử đi".

Đứng trước gương, nhìn bản thân mình trong đó, tôi có chút không thốt lên lời. Bộ váy này thực sự rất đẹp. Chiếc váy hắn chọn cho tôi là màu trắng, thiết kế vừa tinh tế, thanh khiết lại khéo léo khoe được bờ vai trắng ngần mà không quá gợi cảm. Quả thực, những bộ váy ngoài kia không thể nào sánh được. Vừa đẩy cửa bước ra ngoài, mọi người trong phòng đều nhìn tôi mà cảm thán.  

"Oa, chị dâu à, chị đẹp quá đi !" Julee đứng bên bật ngón tay cái.

Lần đầu được mặc một chiếc váy kiểu nữ thần thế này, tôi có chút không quen, ngại ngùng cúi cúi đầu "Thật....thật sao ? Chị cảm thấy cứ kỳ kỳ thế nào ấy....."

"Bảo bối....." Kim Tae Hyung bước vào phòng là một thân âu phục màu đen, trên gương mặt tuấn tú bất ngờ lộ ra chút biểu tình sững sờ, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng nhìn vào tôi. 

Khẽ hắng giọng một cái, Julee tiến đến chỗ anh trai, vỗ nhẹ vai hắn, cười cười "Anh trai, bình tĩnh một chút !". 

Mọi người trong phòng cũng biết ý mà tủm tỉm cười, kéo nhau ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người chúng tôi.     

Cắn cắn môi, tôi đỏ mặt đáp "Anh đừng nhìn em nữa mà". Tôi cảm giác ánh mắt của mắt sắp xuyên thủng người mình rồi. 

Bàn tay hắn đặt lên eo tôi, kéo tôi lại gần hắn, ý cười càng lúc càng hiện rõ, hắn hơi cúi đầu hôn nhẹ lên má tôi "Anh thật không muốn cho em mặc bộ váy này......"

Không đẹp sao ? Tôi hơi thất vọng, ngước mắt nhìn hắn "Anh không thích ? Em....em". Tôi định nói nếu hắn không thích, tôi sẽ thay bộ khác. 

Nào ngờ, ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt nhẹ sống mũi của tôi, hắn lưu luyến nhìn tôi, giọng nói thâm trầm vang lên "Anh sợ người khác thấy được, sẽ mang bảo bối xinh đẹp của anh đi mất !"

Tôi ngượng quá hóa giận, đánh nhẹ lên ngực hắn "Anh nói gì vậy chứ ?"

Kim Tae Hyung bắt nhanh lấy tay tôi, đưa lên gần miệng mình, nâng niu hôn một cái "Bảo bối, thực sự muốn giấu em đi mà !" 

Mặc dù trong lòng rất vui, nhưng ngoài miệng vẫn nhỏ giọng đáp "Em cũng đâu phải đồ vật, giấu cái gì......" 

Hắn buông tôi ra, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, là dây chuyền cổ sao ? Tôi ngoan ngoãn để hắn đeo cho mình, sợi dây khá thanh mảnh, mặt dây là hình một chú mèo nhỏ. 

Hài lòng gật đầu, hắn mỉm cười "Quà đáp lễ cho chiếc khăn quàng cổ, thế nào ? Có thích không ?". Sợi dây này đều là do hắn tự tay thiết kế, đặt thợ làm riêng cho bảo bối. Sợi dây là duy nhất, cũng giống như trái tim hắn vậy, mãi mãi cũng chỉ có duy nhất một cô gái nhỏ. 

Ngắm ngắm mặt dây chuyền, tôi cười ngọt ngào "Đẹp lắm, cảm ơn anh, Tae Hyung !" 

Kim Tae Hyung nắm tay tôi đặt lên tay hắn, nghiêng đầu nhìn tôi "Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi".

Không gian của bữa tiệc tuy rằng không quá lớn, nhưng cũng rất hoành tráng, lúc cùng hắn sánh bước xuống cầu thang, ánh mắt của mọi quan khách đều đổ dồn vào cô gái nhỏ bên cạnh hắn là tôi. Biết tôi khẩn trương, hắn vỗ nhẹ tay tôi, ý muốn trấn an. 

Quan khách ở đây đều là những người nổi tiếng, giàu có trong giới, nếu không phải là bạn bè của bác trai bác gái, thì cũng là đối tác làm ăn với công ty, cho nên tôi cũng tuyệt đối không dám làm gì khiến cho nhà họ Kim mất mặt. 

Sau khi chào hỏi vài vị khách, chân tôi có chút đau, đôi giày cao gót này thực sự làm tôi không thoải mái. Phát hiện ra vấn đề, Kim Tae Hyung khéo léo kết thúc câu chuyện, rồi kéo tôi lại chỗ ghế, để tôi ngồi xuống, hắn ngồi xổm xuống quan sát chân tôi "Khó chịu ? Anh đổi giày cho em, được không ?" 

Thấy vài ánh mắt đang nhìn ra phía mình, tôi lắc đầu "Không sao đâu. Họ đang chờ kìa, anh ra tiếp họ đi, em ngồi đây nghỉ một lát là ổn mà". 

"Được, nếu khó chịu nhất định phải nói với anh" Hắn mặc kệ chỗ này có đông người hay không, rướn người hôn nhẹ lên má tôi, sau đó mới đi tiếp khách. 

Lúc này, có một cô gái tiến đến chỗ tôi, khuôn mặt xinh đẹp liếc nhìn tôi, cười khểnh một cái "Đôi giày này rất đẹp đúng không ?"  

Tôi có chút không hiểu nhìn cô ấy "Cô là....."

"A" Cô gái kia kêu một tiếng, mỉm cười tự tin đáp "Xin chào, tôi là Park Se Won, bạn học của Tae Hyungie".

Bạn học ? Thân thiết đến mức gọi tên hắn, tôi khẽ nhíu mày, nhanh chóng đứng lên, dù sao cũng là khách của hắn, không thể thất lễ được "Chào chị, tôi là Han Yeon Woo, bạn gái của Tae Hyung."

Park Se Won đột nhiên nhìn xuống đôi giày cao gót màu trắng tôi đang đeo, không đầu không đuôi nói "Đôi giày rất đẹp, rất đắt tiền, còn vô cùng lộng lẫy, nhưng không phải ai cũng có thể đeo được, đặc biệt là những người chỉ quen với loại giày rẻ tiền. Không những không biến mình trở nên sang trọng, mà càng làm lộ ra bản chất quê mùa thôi." 

"Ý chị là...." Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy. 

"Cô không hiểu, hay cố tình không hiểu ?". Park Se Won đặt ly rượu vang xuống bàn. 

"Xứng đáng hay không ? Không đến phiên cô định đoạt !". Kim Tae Hyung bước đến bên cạnh tôi, nét mặt trầm xuống, mang theo vẻ lạnh lẽo, chán ghét nhìn cô gái trước mặt.

"Tae Hyung.....em....." Cô ta có chút bối rối nhìn hắn. 

Kim Tae Hyung thân thiết ôm eo tôi, cánh tay không bởi vì có người đang nhìn mà nới lỏng, ngược lại vô cùng tự nhiên, hắn dịu dàng hỏi tôi "Không sao chứ ?".

Người phụ nữ trước mặt cười nhạt, mang theo chế giễu nói "Anh nghĩ em sẽ làm gì cô ta ?"

"Tôi đương nhiên biết cô không có cái gan ấy !" Hắn lạnh giọng đáp. 

Jeon Jung Kook đi cùng Jung Hyun, tiến đến chỗ chúng tôi đang đứng "Ai thế này ? Không phải là đại tiểu thư nhà họ Park sao ?"

Jung Hyun nhìn tôi mỉm cười, xem như chào hỏi. 

Phó tổng Jeon ngược lại đối với Park Se Won không có lạnh nhạt giống như Kim Tae Hyung, mà là ý cười mang theo phần chế giễu "Tae Hyung cậu cũng thật là, dù sao đại tiểu thư nhà họ Park cũng từng rất ngưỡng mộ cậu, hà tất cậu phải lạnh lùng như vậy ?"

Ngưỡng mộ ? Tôi nheo mắt không vui trừng hắn. Cô ta thích hắn ? Từ Lee So Yeon, đến Park Se Won, Kim Tae Hyung quả nhiên có mị lực to lớn mà.

Kim tổng vẫn như cũ, rất phũ phàng "Đối với người tôi chán ghét, ngay cả nhìn một cái cũng khiến tôi ghê tởm".

Julee Kim vốn đang chán với thể loại tiệc thế này, thấy có kịch vui, làm sao qua nổi mắt cô nhóc chứ. Cười nhếch mép một cái, cô nhóc tiện tay cầm ly rượu vang đỏ trên bàn tiệc, vô tình mà cố tình hất lên người Park Se Won "Ôi, xin lỗi chị, tôi trượt tay !".

Chiếc váy màu xanh trên người vì rượu vang đỏ mà loang ra, lại bị mấy người châm chọc, Park Se Won tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì tiểu thư nhà họ Kim không thể đụng vào, đành quay đầu bỏ đi.

"Em dâu, đừng để ý mấy lời cô ta nói." Jeon Jung Kook quay về vẻ thân thiện thường ngày, mỉm cười nhìn tôi "Vị đại tiểu thư kênh kiệu này, trước đây khi đi học, từng gây sự không ít, sau đó bị Julee dở vài trò tinh quái, liền sợ đến không dám làm phiền Tae Hyung nữa."

Kim tổng trừng em gái "Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của mẹ, làm to chuyện không tốt !"

Julee khoanh tay trước ngực, đanh đá đáp "Cô ta dám ?". Sau đó hướng tôi cười "Chị dâu, lần sau cô ta còn đến gây sự, chị cứ gọi em, em sẽ đánh cho cô ta bay màu luôn."

Phó tổng Jeon bật cười "Đúng đấy, những cô gái trước đây từng tỏ tình với anh trai nhóc, cũng là một tay nhóc bày trò dọa khiến người ta chạy mất dạng còn gì !"   

Tôi đột nhiên có chút rùng mình, nhớ lại lần đầu gặp con bé, hình như mấy lời của phó tổng Jeon đều là thật nha. 

Sau khi kết thúc bữa tiệc, bởi vì khá muộn nên chúng tôi đều ở lại nhà chính, sáng mai đi làm luôn. Tắm rửa sạch sẽ, tôi mệt mỏi bò lên giường, nhìn đôi chân đáng thương hơi sưng đỏ, nghĩ lại mấy lời Park Se Won nói, hình như những gì cô ta nói, đều là sự thật. 

Đang mải suy nghĩ vẩn vơ nên không biết Kim Tae Hyung đứng trước mặt từ lúc nào, tôi giật mình nhìn chân bị hắn đặt vào chậu nước ấm "Anh làm gì thế ?" 

Hắn giữ chân tôi lại, nhẹ nhàng ở trong nước mát xa lòng bàn chân cho tôi "Ngồi yên đi, nếu không ngày mai chân em sẽ sưng lên đấy".

Chăm chú quan sát từng động tác của hắn, cẩn thận, nâng niu từng chút, tôi ngẩn người, ngọt ngào cùng ấm áp ở trong ngực tràn ra. Kim Tae Hyung thì thế nào ? Không phù hợp với một người tầm thường như tôi ? Đều là vớ vẩn ! Cái tôi yêu không phải là vẻ ngoài hào nhoáng, giàu có của hắn, mà là con người hắn, là trái tim của hắn. Nếu chỉ vì những lời đả kích ngoài kia mà rời bỏ một người đàn ông như hắn, tôi không làm được. 

"Nghĩ gì mà ngẩn ra vậy ?" Kim Tae Hyung dùng khăn bông lau chân cho tôi, cười cười hỏi.

Tôi cười đến vui vẻ "Nghĩ đến người đàn ông đầu tiên em yêu đó !" 

Mặt hắn lập tức trầm xuống "Han Yeon Woo !" 

Tinh nghịch nhìn bộ dáng ghen tuông của hắn, tôi bật cười "Kim tổng đang ghen sao ?" 

Hắn nheo mắt liếc tôi một cái, bê chậu nước vào trong phòng tắm, vài phút sau mới đi ra ngoài "Còn thời gian nhớ đến người khác ? Em được lắm !" 

Sao càng ngày tôi càng nhận ra Kim tổng rất đáng yêu nhỉ ? A, cưng quá đi ! Tôi chồm người ôm cổ hắn, thần thần bí bí nói "Hôm nay tâm trạng trẫm rất tốt, nói cho hoàng hậu nàng nghe một bí mật, thế nào ?"

"Thật là vinh hạnh to lớn cho thần thiếp !" Hắn cũng rất chịu khó hùa theo tôi.

Tôi nghiêng đầu, thì thầm bên tai hắn "Thực ra......người đầu tiên trẫm cho phép thị tẩm cũng chính là người đầu tiên trẫm yêu đó."

Hắn kinh ngạc cùng bất ngờ nhìn tôi, chỉ vài giây sau lập tức siết chặt lấy tôi, hôn lên môi tôi. Nụ hôn mang theo cuồng dã, nồng nhiệt, lại triền miên xâm chiếm, giống như muốn rút hết linh hồn của tôi vậy.

Dù không phải lần đầu hôn môi, nhưng tôi vẫn không thể theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể ngây ngô mặc kệ hắn dày vò cánh môi đáng thương của mình.

Lưu luyến buông ra, ý cười trong mắt hắn càng lúc càng đậm "Hoàng thượng, để thiếp hầu hạ người, được không ?"

"Trẫm long thể bất an, hôm nay không muốn thị tẩm !" Tôi khẩn trương lắc đầu. Đêm qua mới làm rồi mà. 

Nhanh chóng luồn tay vào trong áo tôi càn quấy, hắn cười hắc hắc "Thần thiếp hứa, chỉ một lần thôi !" 

"A....không được.....truyền thị vệ.....có người uy hiếp trẫm !" 

"Hoàng thượng, thái hậu đã ngủ rồi, đừng kinh động đến người". 

"........." Con mọe nó hắn chơi đến nghiện rồi đúng không ?! Cư nhiên dùng thái hậu uy hiếp trẫm !!!! 

_________________________________________________________

End chap 38 

Thêm một chap cho tuần này nha, mong mọi người vote và cmt cho tui động lực viết tiếp nhen.

Yêu thương mọi người ♡ ~('▽^人) ( ' ▽ ' ).。o♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net