Chap 49 : Tổng tài công lấy vợ rồi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bộ khác đã thông báo một lần rồi, cơ mà vẫn muốn nói để những ai đọc bộ này biết được. Tình hình là giữa tuần này tui sang Hàn rồi, và vì nhiều vấn đề (thủ tục, làm quen với cuộc sống mới,....) nên tuần sau có lẽ sẽ không đăng chap mới được. Mong mọi người thông cảm !

Tui hứa là tuần sau nữa sẽ đăng chap cuối. Vì thế đừng ai bỏ tui nhen (ღ˘⌣˘ღ) ('• ω •') ♡
________________________________________________________

Nhìn cánh cửa trước mặt, tôi có chút ngập ngừng. Không phải tôi không muốn thông báo cho người nhà về chuyện đứa bé trong mình, mà là vì tôi rất hồi hộp, mong chờ phản ứng của mọi người, nhưng cũng rất lo lắng họ sẽ nghĩ ngợi, rằng Kim Tae Hyung kết hôn với tôi là vì đứa bé, chứ không phải vì chính tôi. 

Dường như cảm nhận được sự khẩn trương của tôi, Kim Tae Hyung dừng bước, khẽ xoa nhẹ bàn tay nhỏ hắn đang nắm trong tay, nghiêng đầu hôn lên trán tôi, nhẹ giọng hỏi "Lo lắng ?".

Tôi hướng hắn mỉm cười "Có một chút !".

Kim Tae Hyung kéo bàn tay đang nắm lên miệng mình, đặt lên đó một nụ hôn "Bảo bối, có anh đây rồi."

Có lẽ mọi người cũng phần nào hiểu được lí do hôm nay chúng tôi đến đây là có chuyện quan trọng cần nói. Trước đây, khi biết tôi sống chung với hắn, phản ứng bố tôi so với những gì tôi nghĩ lại hoàn toàn khác. Ông chỉ hỏi tôi một câu, rằng tôi có đủ niềm tin vào tình yêu của Kim Tae Hyung hay không ? Sau đó ông nói, nếu đó là quyết định của tôi, ông sẽ không cấm cản chúng tôi. Cho nên, chuyện kết hôn của chúng tôi có lẽ mọi người trong nhà cũng không còn quá ngạc nhiên nữa. 

Bố tôi ngồi ở phía đối diện nhìn chúng tôi, nghe hắn nói muốn xin được kết hôn với tôi, lặng yên một hồi mới chậm rãi nói "Cậu có thật sự muốn cưới con bé vì bản thân nó không ?". 

Kim Tae Hyung nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt đều là thâm tình, rồi mới hướng bố tôi trả lời "Dạ ! Bác trai, con biết chuyện con làm cho Yeon Woo có thai trước khi kết hôn là không đúng, cũng biết rõ chuyện này sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng cô ấy dùng đứa nhỏ để ràng buộc con. Nhưng xin bác đừng lo lắng, con đối với cô ấy tất cả đều là thật lòng."  

"Có lẽ hiện giờ bác sẽ không tin vào những lời hứa hẹn, nhưng con tin, thời gian sẽ là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu của con đối với cô ấy." 

"Gia đình tôi chỉ có một đứa con gái là Yeon Woo, tính tình ngốc nghếch lại vụng về, dù lớn thế này cũng không khiến chúng tôi bớt lo lắng, nhưng đối với chúng tôi mà nói, nó chính là đứa con bảo bối. Hiện giờ giao nó cho cậu, chúng tôi cũng không mong muốn gì hơn là cậu có thể yêu thương nó, bảo vệ nó suốt đời. Kim Tae Hyung, cậu làm được chứ ?".

Tôi ngẩn người, sống mũi hơi cay cay nhìn bố mẹ mình. Nếu không có ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết hết được bố mẹ đã yêu thương tôi như thế nào. 

"Dạ, con làm được !". Kim Tae Hyung nắm chặt tay tôi, nghiêm túc gật đầu. 

Han Hyun Woo ngồi cách đó không xa, lặng lẽ nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy tay chị mình, cậu khẽ mỉm cười, song trong mắt ẩn lên một chút xót xa. Han Yeon Woo, chị nhất định phải hạnh phúc đó !

-------------------------------

"Hai người quyết định kết hôn rồi sao ?". Jeon Jung Kook một tay đỡ lấy Jung Hyun, để cô dựa vào người người, từ trong phòng ngủ đi ra. 

Tôi cắn một miếng bánh gạo, nửa còn lại nhét vào miệng Kim Tae Hyung đang ngồi bên cạnh, cười hì hì gật đầu "Dạ, có lẽ sẽ tổ chức sớm thôi !". Ban sáng lúc đến đây, tôi có nhìn thấy bên đường có cửa hàng bán bánh gạo, đột nhiên thèm ăn, mè nheo hắn dừng lại mua cho bằng được. 

Kim Tae Hyung nhai miếng bánh trong miệng, hắn không thích đồ ngọt nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết miếng bánh dở của tôi "Cô ấy mang thai rồi !".

Jung Hyun bất ngờ nhìn tôi, vui mừng nói "Thật sao ? Chúc mừng hai người !". 

"Cảm ơn chị !". Tôi mỉm cười.

Jeon Jung Kook lấy hai ly sữa nóng từ tay người giúp việc, đưa một ly cho Jung Hyun "Ngoan, uống hết ly này đi, cháo cá chép một lát nữa là nấu xong rồi". Sau đó đưa ly còn lại cho tôi "Em cũng uống đi, tốt cho đứa nhỏ."

Cô cũng đã quen với việc anh chăm sóc từng chút một, cho nên cũng không phản đối gì, ngoan ngoãn uống hết ly sữa lớn. Haizz, từ khi mang thai đến giờ, cô đã tăng lên hơn ba cân rồi đó. 

Hắn vươn tay đỡ lấy ly sữa giúp tôi, nhẹ giọng nói "cảm ơn" một tiếng. 

"Bao giờ hai người tổ chức ? Bố mẹ cậu không phải đang ở bên Pháp à, báo cho ông bà nội biết chưa ? Có khi hai người lại cao hứng bay về đây ngay trong đêm đấy !". Anh ngẩng đầu nhìn hắn cười.

Kim tổng gật đầu, đưa tay vén tóc mái lòa xòa trước mặt tôi qua bên tai "Tôi gọi điện bảo rồi. Vài hôm nữa thu xếp xong công việc, họ sẽ trở về để gặp mặt thông gia, rồi còn bàn chuyện tổ chức lễ cưới."

"Yeon Woo đang có bầu, việc tổ chức hôn lễ cứ để Kim tổng lo liệu sẽ tốt hơn." Jung Hyun cười nói.

Hắn cũng đồng tình "Anh cũng đã nghĩ đến việc này rồi, đợi khi nào sinh con xong, hồi phục sức khỏe sẽ bù lại tuần trăng mật cho Yeon Woo."

Tôi vui vẻ ngồi ăn bánh gạo. Dù sao hắn chính là muốn tốt cho tôi và con, vậy thì cứ để chuyện này cho hắn quyết định đi.   

Vài ngày sau đó, bố mẹ hắn từ nước ngoài trở về. Hai bên gia đình chính thức gặp nhau, thật không ngờ lại có chuyện dở khóc dở cười xảy ra. 

Kim Tae Hyung vì sợ tôi mệt, nên cố ý hẹn giờ gặp mặt muộn hơn bình thường. Cách giờ hẹn khoảng một tiếng rưỡi, tôi miễn cưỡng bị hắn ôm dậy. Đầu óc vốn đã chậm chạp, từ khi có bầu chân tay càng chậm hơn, vốn kế hoạch là tôi sẽ trở về nhà ngoại, sau đó cùng mọi người đi đến nhà hàng, kết quả cuối cùng lại thành hắn cùng tôi đến thẳng đến đó. 

Lại nói, Kim tổng của tôi sau khi biết tôi mang thai lại càng cẩn thận hơn. Sắp muộn giờ hẹn rồi, tôi thì muốn đi nhanh một chút, vậy mà hắn vẫn vô cùng nghiêm túc lái xe 30km/h, đến cả chiếc xe máy điện cũng nhìn chiếc xe ngoại nhập đắt tiền của chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Bực hết chỗ nói !

Thấy bố mẹ tôi đến, bố mẹ hắn liền lịch thiệp đứng dậy, vô cùng niềm nở chào đón "Xin chào anh chị thông gia. Rất vui được gặp hai vị !". 

Julee nhìn thấy Han Hyun Woo, hơi ngẩn người, khiến cho bà Kim phải vỗ nhẹ cô nhóc một cái, ý nói chào người lớn. Ngược lại, dường như Han Hyun Woo lại không hề để ý, vô cùng tự nhiên chào hỏi người lớn, sau đó ngồi xuống bên cạnh bố mẹ mình.

"Yeon Hee ?" Bà Kim bất ngờ thốt lên. 

"......." Tôi cùng mọi người đều ngạc nhiên nhìn bác gái, mới lần đầu gặp lại gọi thẳng tên bên thông gia, liệu có kỳ quá không ?

Mẹ tôi hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn mẹ hắn, ngẩn ra một chút mới phản ứng lại, tròn mắt gọi "So Minie ?". 

Tôi với hắn đều chẳng hiểu chuyện gì, không hẹn mà đồng loạt nhìn nhau "........"

Sau đó, chúng tôi thấy hai người mẹ tay bắt mặt mừng, ôm chầm lấy nhau "......"

"Thì ra là cậu, Yeon Hee ! Đã bao năm như vậy, cậu cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Gặp cậu tôi mừng quá !". Mẹ hắn cười rạng rỡ, giống như đây là buổi gặp mặt bạn cũ chứ không phải thông gia bàn chuyện kết hôn nha !

Mẹ tôi gật đầu, cười đến híp cả mắt, hình như tôi chưa thấy mẹ mình vui như vậy bao giờ đâu "Tôi cũng không ngờ lại gặp cậu ở đây, So Min ! Cô bé đáng yêu ngày trước giờ đã thành một quý bà sang trọng rồi !".

"Vợ, chuyện này là thế nào vậy ?". Ông Kim kéo vợ mình ngồi xuống ghế, cười cười hỏi. 

Thì ra, mẹ tôi và mẹ hắn từng là bạn học, hơn nữa còn rất thân thiết. Đến năm 15 tuổi, ông bà ngoại chuyển nhà, mang theo mẹ tôi về Busan sinh sống, vì thế mà họ không còn giữ được liên lạc với nhau nữa. Tất cả mọi người đều bật cười. Trái Đất đúng là rất tròn nhỉ ! 

Lại nói, vì sự thân quen này mà buổi gặp này hoàn toàn không có quá nhiều sự ngượng ngùng và khách sáo. 

"Cậu biết không, lần đầu gặp con bé, tôi đã cảm thấy rất thân quen, rất thích con bé rồi. Thằng nhóc nhà tôi lúc nào cũng lầm lì, mặt than lạnh lùng, đột nhiên dẫn một cô bé vô cùng đáng yêu, hiền lạnh về ra mắt, tôi chính là không ngờ được." Mẹ hắn mỉm cười, kể chuyện lần đầu tôi về ra mắt. 

Mẹ tôi cũng cười, tiếp lời bác gái "Tôi nghe con bé nhà mình kể rồi, cậu còn đóng kịch dọa nó suýt khóc. Tôi khi đó vô cùng tò mò, không biết là phu nhân nhà nào mà đáng sợ như vậy, thì ra là cậu. Mà cũng đúng nhỉ, từ nhỏ cậu đã thông minh tinh quái như thế rồi, có mấy ai trong lớp mà không biết chứ ?".

"Vì thế mà thằng nhóc nhà tôi mới trở nên đáng sợ như bây giờ. Đúng là không thể ngờ !". 

Cả hai bên gia đình dùng bữa trong hòa thuận, cũng là bàn xong chuyện tổ chức hôn lễ cho tôi và Kim Tae Hyung. Bởi vì gia đình hắn từng có gốc gác hoàng gia, hơn nữa tôi còn đang có bầu, không nên mặc những loại váy bó sát và đi giày cao gót. Cho nên, Kim tổng liền quyết định tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống. Hắn nói, tuy rằng không thể cho em mặc một chiếc váy cưới hiện đại lộng lẫy, nhưng anh hứa, sẽ cho em một hôn lễ đáng nhớ nhất !    

Buổi tối trước ngày tổ chức hôn lễ, tôi được em trai đón về nhà mình. Không khí buổi tối rất trong lành, tôi chợt muốn hít thở chút không khí dịu mát, liền kéo Han Hyun Woo đi dạo trên con đường gần nhà. 

"Hyun Woo, hiện giờ nhà mình chỉ còn một mình em, nhất định phải thường xuyên trở về thăm bố mẹ, cũng tự chăm sóc bản thân đó !". Tôi khoác tay Hyun Woo, nhẹ giọng dặn dò. 

Han Hyun Woo bật cười, lại cậy mình cao hơn mà xoa đầu chị nó "Chậc, chậc, Yeon Woo nhà mình lớn thật rồi nha !". 

Tôi lườm nó, đúng là chị em chúng tôi không thể nghiêm túc với nhau quá vài phút mà !

Tôi là chị nó, đương nhiên biết mấy tháng nay thằng bé vẫn luôn cảm thấy thế nào. Bước chân chợt khựng lại, tôi nhìn Hyun Woo, có chút đau lòng hỏi "Woo Woo, chuyện của Julee, chị xin lỗi !".

Han Hyun Woo thoáng hiện lên nét buồn, nhưng rất nhanh liền che đi "Chị, đâu phải lỗi của chị !".

Kéo tôi ngồi xuống ghế đá trên vỉa hè, nó nắm nhẹ tay tôi, nghiêm túc nói "Yeon Woo, chúng ta là chị em sinh đôi, em lại được thừa hưởng rất nhiều thứ tốt đẹp từ bố mẹ, khiến cho chị chịu thiệt, em vẫn luôn cảm thấy có lỗi." 

Phắc ! Cái thằng nhóc này đến lúc này vẫn còn gián tiếp chọc ngoáy vào IQ của tôi nữa !!!!

"Cho nên, từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để cho chị phải buồn lòng. Chúng ta là song sinh, em nói dối ai, cũng không thể nói dối được chị. Đúng là em có đôi chút thích cô nhóc ấy, nhưng phần tình cảm này, không đến mức sống chết phải có nhau. Chị cũng biết em trai chị tài giỏi, đào hoa như thế nào mà. Vì thế chị đừng lo, em thực sự không sao hết ! Hơn nữa, cô nhóc ấy mới có 19 tuổi, sau này chắc chắn sẽ còn gặp được nhiều người tốt hơn, yêu cô nhóc nhiều hơn em, nếu chọn một người như em để rồi sau này phải hối hận, em thà rằng tự mình cắt đứt trước !". 

Tôi vỗ nhẹ tay nó, mỉm cười "Ừm, chị cũng tin là, sau này hai đứa sẽ gặp được người quan trọng của đời mình !". 

"Ừm. Chị, sau này anh rể có bắt nạt chị, chị nhớ phải gọi cho em, em sẽ đón chị về nhà !". Han Hyun Woo ôm lấy tôi, chắc nịch đáp. 

Tôi bật cười, đánh nhẹ vào lưng nó "Vợ em thì sao hả ?".

"Nếu không thể đối xử tốt với chị, em nhất định không cưới !". 

"Cảm ơn em, Woo Woo !". 

Thời khắc trọng đại của đời tôi cuối cùng cũng diễn ra.......

Khoác trên mình bộ Hanbok màu trắng thuần khiết, được thiết kế mang theo nét đẹp hiện đại tinh tế, ngọt ngào nhưng không làm mất đi vẻ đẹp cổ truyền vốn có. Mái tóc được búi gọn gàng phía sau, ẩn sau lớp voan trắng cùng chiếc vương miệng nhỏ lấp lánh, góp phần tô điểm thêm cho bộ váy cưới truyền thống lộng lẫy này. 

Hôn lễ bắt đầu trong tiếng nhạc dịu nhẹ, ngọt ngào. Nắm lấy tay bố mình, tôi cười thật hạnh phúc, từng bước tiến vào lễ đường lớn, nơi có một người đàn ông mặc lễ phục truyền thống màu trắng đang cười rạng rỡ với mình. 

"Con rể Kim, ta tin tưởng con !".  Nắm tay tôi đặt vào bàn tay to lớn của hắn, bố tôi mỉm cười. 

Kim Tae Hyung nhìn ông một cách vô cùng chân thành và nghiêm túc "Cảm ơn bố !". Hắn biết, lời nói này của ông chính là tin tưởng vào hắn, tin tưởng vào tình yêu, sự chân thành và cũng là giao cho hắn bảo bối quý giá của ông.  

Mẹ Han ngồi ở bàn tiệc dành cho phụ huynh, chăm chú dõi theo con gái, nhìn nó thật xinh đẹp trong bộ váy cưới, nắm tay Kim Tae Hyung thề nguyện trước lễ đường thiêng liêng, lại nhìn ánh mắt hắn dành cho con gái mình. Bà khẽ gật đầu, không hiểu sao trong lòng nghèn nghẹn, viền mắt chực nóng lên, nhịn không được rơi nước mắt. Con gái ngốc của mẹ, ước nguyện được thấy con hạnh phúc cuối cùng cũng thực hiện được rồi.......

"Anh, Kim Tae Hyung, kể từ ngày hôm nay sẽ trở thành chồng của em, người luôn yêu thương và che chở cho em đến hết cuộc đời. Anh xin hứa, sẽ luôn chăm sóc, bảo vệ và tôn trọng em trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu em cười anh sẽ cùng cười với em, nếu em khóc, anh sẽ là bờ vai vững chắc để em dựa vào. Và cho dù cuộc sống này có dẫn đến điều gì đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ luôn ở lại bên cạnh em. Anh yêu em, Han Yeon Woo !".

"Em, Han Yeon Woo, kể từ ngày hôm nay sẽ trở thành vợ của anh, người luôn yêu thương và chăm sóc anh cho đến hết cuộc đời. Em xin hứa, sẽ yêu anh vô điều kiện, ủng hộ và tôn trọng anh trong bất cứ hoàn cảnh nào. Và sẽ luôn là một người vợ, một người mẹ tốt cho tới những giây phút cuối cùng của cuộc đời này. Em yêu anh, Kim Tae Hyung !".

_________________________________________________________

End chap 49 

Vote và cmt cho tui nhen, cảm ơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net