Tâm sự nhỏ nhoi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương vừa rồi hơi trầm nhỉ. Haizz...! Cái cảm xúc của mình lúc viết chương này là có thật, không giả đâu mọi người.

Vì mình cũng suýt chút nữa là nạn nhân của tấn công tình dục nên một phần cũng có thể hiểu được cái cảm giác ấy.

Hồi mình 4,5 tuổi, bố mẹ bận bán hàng lại không có ai dạy cho mình sự động chạm thân thể giữa nam với nữ. Lúc ấy mình có chị và anh trai, anh trai thì học ở quê còn chị thì không chơi nhiều vs mình, bà ý đi học nhiều quá nên lúc nào mình cũng lủi thủi không có ai chơi cùng.

Hàng xóm của mình có mấy anh trên mình 7,8 tuổi gì đấy mình không nhớ rõ đã chơi với mình.
Mình vui chứ, không có bạn không có ai quan tâm nên tự dưng mấy anh hàng xóm lại chơi, là đứa trẻ nào cũng thế cả luôn muốn có bạn có bè chơi cùng.

Dần dần chơi với nhau và.... mình chỉ đơn giản như con búp bê cho chúng nó chơi đùa, muốn làm gì thì làm.


Chúng nó làm tất cả mọi thứ trên người mình may mắn là chưa QUAN HỆ mà thôi và mình cũng chưa cho cái ấy vào miệng mình ( hơi tục tĩu) nhưng mình bị chúng nó yêu cầu làm và mình k làm. May mắn đúng không, bởi lúc ấy mình thấy nó cứ kì kì nên k chấp nhận.

May mắn mình được một người bạn nam bằng tuổi, là hàng xóm, báo cho bố mẹ mình biết nên mình được giải thoát.

Nhưng mọi người biết không, càng lớn dần, khi mình ý thức được, nhớ lại những kí ức trước, mình còn tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình, ghê tởm cái hành động của chúng nó. Mỗi lúc bản thân ngồi một mình, nghĩ vẩn vơ là ngay lập tức, những hình ảnh đó xuất hiện. Mình sợ, mình khóc, mình tự cảm thấy kinh tởm bản thân mình, sự ngứa ngáy, sự cô đơn, sự sợ hãi bao bọc lấy mình nhưng lại không dám nói với bố mẹ. Mình không muốn họ lo lắng bởi họ có quá nhiều thứ phải quan tâm.

Nếu các bạn hỏi tại sao không báo cảnh sát đúng không, vì những người hàng xóm đó rất tốt, các bác giúp đỡ bố mẹ mình từ lúc mới ở quê lên Hà Nội, công ơn của họ rất lớn, nên cách tốt nhất là không bao giờ cho hai bên gặp nhau.

Sau này các bạn có con, mình chỉ khuyên rằng, đừng bao giờ sợ trẻ con biết quá sớm, nếu nó không biết mới là cái hại, và đừng bao giờ quá tin tưởng vào những người xung quanh ngay cả người thân quen. Còn có bạn bảo TRẺ CON BÂY GIỜ KHÔN LẮM ý, mình chỉ nói, trẻ con vẫn luôn là trẻ con, vẫn là đối tượng dễ bị làm hại nhất. Khôn làm cái gì trong khi chỉ cần đánh nó ngất là xong, chạy vài bước đã bắt được nó. Nên, hãy bảo vệ những đứa con của mình thật cẩn thận! Mình xin các cậu!

( Đừng làm rộ chuyện này lên nhé! Mình chỉ muốn tâm cùng với những người bạn mà mình không quen như các cậu thôi, bởi, mình sẽ không cảm thấy xấu hổ,ái ngại với bản thân vì mình và cậu không quen nhau )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net