21- Như vợ chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắt xì~!

Ju Na: " Haizz~! Sổ mũi rồi!"

Nhiệt độ ở Seoul hôm nay xuống thấp 11°C.
Tôi vốn sinh ra và lớn lên ở vùng Tây Nguyên, mùa lạnh thời tiết cũng xuống dưới 15°C, nên tôi cũng thuộc dạng người chịu được cái lạnh. Nhưng nhiệt độ thấp nhất tôi từng trải qua chỉ mới 12°C, hôm nay nhiệt độ lại đột ngột xuống thấp khiến tôi không kịp thích ứng.

*
Ju Na: Chúc mừng sinh nhật anh!

Jimin: Vẫn chưa tới ngày mà.

Ju Na: Ở Hàn Quốc đã sang ngày 13 rồi đó.

Jimin: Anh muốn được cùng em đón sinh nhật.

Ju Na: Nhưng bây giờ anh đâu có ở Hàn đâu...hay để khi nào anh về chúng ta làm bù được không?

Jimin: Như vậy thì đâu còn ý nghĩa.

Ju Na: Vậy thì để sang năm...

Jimin: Sang năm thì lâu quá.

Ju Na: ...

.....
*
Hôm nay là sinh nhật của Jimin, tôi dự định sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ cho anh ấy nhưng anh ấy hiện giờ đang ở nước ngoài...
Vốn biết Jimin là mochi đáng yêu của Bangtan nhưng không ngờ anh ấy lại có thể làm nũng như trẻ con như vậy.

###

Hắt xì~!

Cứ tưởng chỉ bị sổ mũi nhẹ, nào ngờ càng về chiều tình trạng càng nặng. Đau đầu, choáng váng, toàn thân mệt mỏi, không còn chút sức lực làm việc.
Cuối cùng, tôi quyết định đóng cửa tiệm sớm, mua cháo và thuốc trở về nhà.
_______

Khoảng 7 giờ tối.

Jimin: Đóng cửa rồi?
" Sao sớm vậy nhỉ? Giờ này Ju Na không có gặp khách hàng, vậy chắc đã về nhà rồi."

Có lẽ liều thuốc tôi mua không đủ mạnh, bệnh không những không đỡ mà còn nặng thêm.
Hiện tại đầu óc nặng nề, toàn thân vô lực, ngay cả đôi mắt cũng giống như đang đeo một cục đá chẳng thể nào mở mắt lên được.

Đang mệt mỏi, khó chịu thì bên ngoài lại có người gõ cửa phòng. Tôi vốn định làm ngơ không ra xem, nhưng người bên ngoài vẫn mãi không chịu đi, tôi đành phải gắng gượng ngồi dậy, đi ra mở cửa.

Ju Na: A..anh Jimin!?
" Ảo giác sao? Anh ấy đang ở Mỹ mà!"

Jimin: Ju Na, sao sắc mặt em kém vậy... Ju Na!

Tôi còn đang mơ hồ không rõ thực ảo thì giọng nói của Jimin đã đập tan nghi vấn của tôi, nhưng chưa kịp nói gì thì trước mắt chao đảo, thân thể mềm nhũn ngã xuống, may mắn Jimin đã nhanh chóng đỡ lấy tôi.

Jimin đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi cầm chìa khóa đi ra ngoài.

###

Jimin: Ju Na, dậy ăn cháo đã nào.

Ju Na: Em...không muốn ăn.

Jimin: Không muốn cùng phải ăn, em phải ăn rồi còn uống thuốc nữa.

Jimin đỡ tôi ngồi dựa vào người anh ấy, sau đó múc từng thìa cháo, thổi nguội rồi đút cho tôi ăn. Tôi vốn là người rất dễ ăn uống, nhưng có lẽ do bệnh nên cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Jimin cũng không ép, lấy thuốc cho tôi uống rồi lại đỡ tôi nằm xuống.

Trong suốt quá trình, tôi cứ mê man không rõ nhận thức, vừa nằm xuống thì liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Đến hơn nửa đêm thì tôi tỉnh giấc, cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn nhiều, như vừa trút được một tảng đá nặng, ý thức về Jimin vào lúc tối cứ như là giấc mơ vậy.
Rồi tôi cảm nhận được thứ mềm mại, ấm áp ở trên trán, đó là một cái khăn chườm, bên cạnh còn có một chậu nước vẫn còn ấm. Quay sang bên này thì thấy Jimin đang nằm ngủ 'co ro' bên cạnh.

Ju Na: " Anh ấy chắc vừa xuống sân bay thì đến đây rồi!"

Nhìn gương mặt mệt mỏi say ngủ của Jimin mà tôi vừa cảm động, lại vừa thấy có lỗi. Anh ấy đã mệt như vậy mà còn phải chăm sóc tôi cả đêm nữa.
Tôi nhẹ nhàng đỡ đầu của Jimin rồi kê gối lên, đắp chăn lại cho anh ấy rồi đi vào nhà vệ sinh.

Bởi vì ở 1 mình nên mọi thứ trong nhà đều là đồ đơn, tôi lấy con gấu bông mà Jimin tặng đặt ở giữa, còn mình thì nằm sang bên cạnh.
Ngắm nhìn Jimin 1 lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
__________

Buổi sáng tôi thức dậy sớm, vừa mở mắt ra thì liền thấy gương mặt phóng đại của Jimin, anh ấy vòng tay ôm chặt tôi vào lòng, còn con gấu bông thì không biết đang ở góc nào.

Sự tiếp xúc thân mật này khiến tôi toàn thân nóng rực, không kém gì lúc lên cơn sốt cao.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay Jimin ra, cẩn thận không làm anh ấy thức giấc sau đó chạy ào vào nhà vệ sinh. Bởi vì quá khẩn trương nên tôi đã không nhìn thấy nụ cười mỉm của Jimin.

###

Jimin: Em đang làm gì vậy?

Ju Na: Anh dậy rồi sao? Em có mua bữa sáng cho anh rồi...anh vào rửa mặt đi, em có đặt cái bàn chải mới ở trong rồi đó.

Lát sau.

Jimin: Hết sốt rồi.

Jimin đi đến, lấy tay sờ trán tôi kiểm tra.

Ju Na: Anh ngồi xuống ăn đi kẻo nguội.

Bởi vì còn mệt nên tôi không thể nấu bữa sáng cho Jimin mà gọi đồ ăn ở ngoài.

Jimin: Em không ăn sao?

Ju Na: Em đang nấu cháo, lát nữa sẽ ăn sau... Em xin lỗi, anh đi máy bay đã mệt rồi vậy mà còn phải chăm sóc cho em như vậy.

Jimin: Vậy em nghĩ anh có thể bỏ mặc em đang bệnh mà đi về sao.

###

Jimin: Giờ anh phải tới công ty rồi, em ở nhà một mình không sao chứ?

Ju Na: Em tự lo được mà.

Jimin: Nhớ ăn cháo, uống thuốc đúng giờ, hôm nay cũng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng đi ra cửa tiệm nữa...

Ju Na: Em biết rồi mà, anh đi đi kẻo muộn.

Jimin: Em hôn anh trước đã.( Mặt lì đưa tới)

Ju Na: Anh thật là...chụt.

Hết cách, tôi đành hôn nhẹ lên má anh ấy.

Jimin: Chúng ta thế này cứ như vợ chồng mới cưới vậy... cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn sáng, rồi còn hôn tạm biệt nữa...

Ju Na: Ya! Anh đừng có nói bậy bạ, lỡ như người khác hiểu lầm thì sao.

Jimin: Được rồi. Anh không nói, em nghỉ đi, tối anh lại đến.

Ju Na: Nae.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net