Chương 100: Chiếc kẹp hình công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 100: Chiếc kẹp hình công

Chúc mừng cán mốc 100, tung hoa ~ 🌸🌸

Kim Seok Jin lái xe thể thao chạy như bay trên đường cao tốc. Vốn là từ Gangnam đến bệnh viện Seoul phải mất gần một giờ nhưng lại bị Kim Seok Jin áp súc còn 30 phút.

Lamborghini Aventador S màu xanh dương xa hoa đậu tại một con hẻm vắng vẻ cạnh bệnh viện, cũng may xung quanh không phải khu dân cư cho nên sự xuất hiện của một chiếc siêu xe bắt mắt không gặp phải tình cảnh bị vây xem.

Vài phút sau, một người phụ nữ ăn mặc váy bó tao nhã bước đến, cô ta cúi đầu gõ cửa kính xe, cánh cửa lập tức tự động được đẩy lên, Kim Seok Jin ngồi trong vì không có phương tiện nên không ra ngoài mà chỉ làm động tác mời.

Người phụ nữ cười ngượng ngùng, nói với anh:

"Thật ngại quá, vốn dĩ anh rất bận mà còn làm phiền anh thế này, Seok Jin-ssi."

Kim Seok Jin hơi cười nhẹ:

"Không có gì, dù sao anh cũng tính đi mua sắm vài thứ, cả hai chúng ta đều có chung mục đích cơ mà, em thật khách khí, Hyun Joo-ssi."

Chờ Lee Hyun Joo ngồi vào vị trí kế bên, Kim Seok Jin bỗng mở miệng:

"Chúng ta sẽ đến trung tâm hội sở mà anh quen, anh đã hẹn trước với họ rồi, nơi đó có tính bảo mật cao lại an toàn, em thấy được chứ?"

Lee Hyun Joo ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nhìn Kim Seok Jin chỉ lo bắt đầu khởi động xe mà không chủ động thắt dây an toàn cho mình, nói thật thì cô có hơi thất vọng, tuy cô không phải người theo chủ nghĩa lãng mạn nhưng cũng có mong ước nhỏ nhoi là được bạn trai quan tâm chăm sóc.

Tuy hai người họ đã bắt đầu thử hẹn hò, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn, xưng hô còn dùng kính ngữ. Không thể không nói, Lee Hyun Joo có đôi chút phiền muộn.

Cô tự kéo dây an toàn cài lại, dịu dàng đáp:

"Em không có ý kiến gì. Nơi mà anh đề cử nhất định sẽ rất tuyệt."

Kim Seok Jin nghe vậy, chỉ hơi liếc nhìn Lee Hyun Joo một cái, không nói gì nữa. Chiếc siêu xe lăn bánh chạy băng băng trên đường, thu hút không ít ánh nhìn tò mò và ngưỡng mộ của người qua đường.

Ngay cả Lee Hyun Joo cũng không khỏi cảm thán cuộc sống giàu có của Kim Seok Jin, và cô cũng ý thức được các thành viên BTS đã kiếm tiền nhiều tới mức nào. Có thể nói, hiện nay họ chính là nghệ sĩ có thu nhập cao nhất Hàn Quốc, trên thế giới cũng không hề thua kém.

Lần trước cha mẹ cô khi biết cô hẹn hò cùng Kim Seok Jin, đều nhất quyết đồng ý.

Thực sự thì một chàng rể vừa đẹp trai, tài giỏi, nổi tiếng, biết kiếm tiền và có khối tài sản giàu sụ khi còn trẻ thế này chắc hẳn ai cũng mơ ước.

Gia đình Lee Hyun Joo tuy không nói là thượng lưu danh môn gì nhưng cũng xem như có tài sản, cha làm quản lý ngân hàng, mẹ là giáo sư đại học, mà chính cô cũng là bác sĩ bệnh viện Seoul. Không phải hào môn thì cũng là dòng dõi thư hương.

Lee Hyun Joo không phải một người chú trọng tài sản của đối tượng hẹn hò nhưng đôi khi tiền bạc chính là thứ thực tế nhất để quyết định sự bền vững của một mối quan hệ. Cô có hảo cảm với anh bởi vì vẻ ngoài và nhân cách cao đẹp, sau đó mới là vật ngoài thân.

Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, chiếc xe đã nhanh chóng chạy vào một tầng hầm của trung tâm cao cấp riêng tư ngụ ở ngoại ô Seoul. Lee Hyun Joo có hơi tò mò nhìn nơi này. Nó giống một trung tâm thương mại cao ốc xa xỉ nhưng lại không phải mở ra công khai với nhiều người.

Những người đến đây đều là người có thân phận và phải có thẻ thành viên mới có thể đi vào.

Kim Seok Jin thấy cô tò mò, liền giải đáp thắc mắc:

"Đây là trụ sở cao cấp giành cho giới thượng lưu và nghệ sĩ trong ngành. Để tránh phóng viên và fan hâm mộ theo dõi, bình thường những người nổi tiếng thường lựa chọn đến nơi này mua sắm và thư giãn."

Trụ sở này và tòa hội sở cấp cao ở Seoul mà Park Ji Min đến lần trước là chung một nguồn gốc. Chẳng qua nơi kia càng giống câu lạc bộ đêm, mà nơi này lại giống khu vui chơi mua sắm một chút.

Kim Seok Jin dẫn Lee Hyun Joo vào trong. Những nhân viên bảo an và hướng dẫn ở đây đều rất chuyên nghiệp, tất cả họ đều biết thân phận Kim Seok Jin, thậm chí có người quản lý còn ra dẫn đường và chào đón.

Hôm nay nơi đại sảnh xuất hiện không ít nhân viên mới, có lẽ lần đầu thấy được thành viên BTS bằng xương bằng thịt ngoài đời, nhân viên nữ không khỏi sáng lóa cả hai mắt, nhỏ giọng nói với đồng nghiệp kế bên:

"Wow...đẹp trai quá đi, anh ấy thật là Kim Seok Jin đó."

"Nhưng người phụ nữ bên cạnh là ai? Bạn gái sao? Trông cũng thật có khí chất."

Mọi người đều có quy tắc của người trong nghề.

Bình thường nghệ sĩ hạng A ra ra vào vào nơi này rất nhiều, mang theo bên cạnh cả nam lẫn nữ thay đổi liên tục, có người mang bạn gái hoặc bạn trai tới là chuyện rất thường thấy. Tuy các nhân viên có bình luận trong âm thầm nhưng ngoài mặt lại vô cùng chuyên nghiệp.

Dĩ nhiên sự bảo mật là ưu tiên nên sẽ không ai đi nói năng lung tung ra bên ngoài.

Nơi này là trụ sở thương mại đặc biệt chỉ giành cho người có thân phận. Đề cao tôn chỉ "khách hàng là thượng đế". Những người tiêu phí tại đây nếu không là con cái tài phiệt, tầng lớp danh môn thượng lưu thì cũng là ngôi sao hạng A tiếng tăm lừng lẫy hoặc các nhân vật có danh dự trong các mảng nghệ thuật hoặc thể thao.

Suy xét đến những nhân vật này, bộ phận quản lý của trụ sở đã đặt ra một chế độ giống với khu hội sở ở Seoul. Đó là ngoại trừ những tầng dưới thì từ tầng sáu và tầng bảy trở lên là nơi chỉ có nhân vật VIP và VVIP mới có thể đi vào.

Điều này thể hiện thân phận mọi người là không giống nhau, y hệt cách phân bậc tầng lớp bao đời nay của người Hàn Quốc.

Kim Seok Jin là thành viên VVIP, vừa đến đã có người quản lý chạy ra tiếp đón niềm nở sau đó đưa họ đến tầng cao nhất mua sắm.

"Em cứ thoải mái chọn đi, coi như đây là quà gặp mặt."

Lee Hyun Joo có hơi ngượng ngùng, lần đầu tiên được 'chăm chút' 'hầu hạ' như tiểu thư nhà tài phiệt thế này cô có chút không quen, nhưng phụ nữ thì đều thích mua sắm, đứng trước hằng hà xa số các loại nhãn hiệu xa xỉ, bên cạnh có bạn trai hào phóng trả tiền, thâm tâm cô cũng vui mừng và tự hào.

Dưới sự giới thiệu của hướng dẫn viên, Lee Hyun Joo dần dần bị rơi vào thế giới quần áo lộng lẫy này, bắt đầu mua sắm.

"Be mẹ anh thích kiểu con gái mặc trang phục thế nào?"

Lee Hyun Joo chọn tới chọn lui, có chút không chắc chắn hỏi.

"Em chỉ cần mặc theo sở thích ngày thường của mình là được. Ba mẹ anh không phải người khó tính đâu."

Kim Seok Jin đơn giản đáp lại một câu, bản thân mình lại nhìn quanh khu vực đồng hồ quan sát một hồi. Nhưng Lee Hyun Joo thì không hài lòng với đáp án này, cô ủ rũ nói:

"Hôm đó là ngày trọng đại của anh Seok Jung, sao có thể ăn mặc qua loa được?"

Thấy Kim Seok Jin vẫn mải mê ở quầy đồng hồ, không chú ý đến mình, cô hơi bĩu môi, nhưng dưới lời ngon tiếng ngọt của nhân viên bán hàng, Lee Hyun Joo cũng bỏ qua chút không thoải mái kia, cầm một chiếc váy màu hồng phấn trên tay, nói với Kim Seok Jin:

"Oppa, em đi thử quần áo, anh chờ chút nhé."

Kim Seok Jin cũng không nhìn sang, chỉ hơi gật đầu đáp:

"Ừ, em cứ thoải mái đi, anh sẽ chờ. Thích bộ nào thì cứ chọn, đừng ngại."

Nghe vậy, khuôn mặt Lee Hyun Joo hơi mỉm cười, hạnh phúc ôm váy vào phòng thử đồ.

Sắp tới là đám cưới của Kim Seok Jung. Lee Hyun Joo thân là đối tượng xem mắt và hẹn hò của Kim Seok Jin nên cũng ở trong dánh sách khách mời. Vả lại ba mẹ Kim Seok Jin khi nghe nói anh đang quen một cô gái, liền vui mừng hớn hở đòi gặp Lee Hyun Joo. Kim Seok Jin cũng không có ý kiến gì, vì thế mới có tình cảnh như ngày hôm nay.

Nhớ tới mình chưa có trang phục cho ngày cưới của anh trai, Kim Seok Jin liền nói với người bên cạnh:

"Quản lý Kim, chị chọn giúp tôi kiểu đồ Tây mà tôi thường hay mặc, số đo, màu sắc chắc chị cũng đã biết rồi, lát nữa tôi viết địa chỉ cho chị, chị gửi đến đó là được."

Vì là khách quen ở đây nên quản lý cũng khá thân thiết với Kim Seok Jin, mỗi lần anh ra tay đều lên đến hàng triệu. Cho nên người quản lý cực kỳ ưa thích vị khách hàng này.

Không chỉ Kim Seok Jin mà các thành viên BTS đều ra tay rất hào phóng.

Cả Hàn Quốc đều biết, mỗi thành viên BTS đều sở hữu cho mình một tấm Black Card quyền lực. Mà điều kiện để có được nó là vô cùng hà khắc. Không chỉ cần thiết là người có địa vị trong xã hội, mà mức tài sản phải từ 10 tỷ won trở lên, và số tiền chi tiêu hàng tháng nhất định phạt đạt mức 10 triệu won.

Do đó vào mỗi tháng, những người trẻ tuổi này luôn phải nghĩ cách tiêu phí vượt quá 10 triệu won.

Người đàn ông trước mắt này không chỉ vô cùng đẹp trai tuấn tú, tới số tiền chi tiêu cũng là một con số mà những nhân viên ở đây có kiếm cả đời cũng không ra.

Vậy nên khi thấy Kim Seok Jin mang bạn gái tới, những nhân viên nữ đều vô cùng ghen tỵ với Lee Hyun Joo. Gặp được Kim Seok Jin, không biết phải tu mấy đời mới được.

Trong lúc chờ bạn gái thay đồ, Kim Seok Jin đã tranh thủ mua sắm không ít thứ, dù sao cũng phải chi đủ 10 triệu won cho nên anh không hề kiêng nể, chọn một chiếc đồng hồ hiệu Rolex Oyster Perpetual Datejust 34, ngoài ra còn đặt mua mấy đôi giày thể thao và giày da.

Điều này khiến nhân viên quản lý đi theo sau ghi lại cũng phải cứng lưỡi.

Kim Seok Jin lựa xong, nhắc nhở quản lý dựa theo số đo và kiểu dáng gửi về nhà mình.

Đột nhiên đi ngang một khu vực trưng bày phụ kiện, quay đầu phát hiện, một chiếc kẹp tóc hình chim công đính đá kim cương vô cùng tinh xảo đập vào mắt anh.

Đi đến bên chiếc tủ kia, thấy Kim Seok Jin cứ nhìn chằm chằm vào nó, một nhân viên ở bộ phận đó hiểu ý đi đến giới thiệu:

"Đây là kẹp tóc kim cương hình chim công của hãng kim hoàn Graff Diamonds. Chiếc kẹp hình công này được làm từ 1.305 chi tiết, nhất là viên kim cương xanh nước biển đặt chính giữa, xung quanh còn có nhiều viên kim cương màu hồng, vàng, cam và xanh lá cây bao vây. Màu sắc rất xinh đẹp và sang trọng, rất phù hợp với người trẻ tuổi."

Quả thật như người hướng dẫn đã nói, chiếc kẹp này rất độc đáo, đặt trong quầy càng nổi bần bật, tầm mắt của những cô gái một khi nhìn thấy đều không rời mắt ra được.

"Tôi muốn mua, làm phiền gói lại giúp tôi, cảm ơn!"

Kim Seok Jin nhìn chằm chằm vào nó, không hề do dự nói một câu khiến quản lý Kim và người hướng dẫn nọ đều ngây người nhìn nhau.

Người quản lý có hơi lắp bắp nói:

"Nếu là chiếc kẹp này...có lẽ nó sẽ vượt mốc chi tiêu trong thẻ của anh đấy, Seok Jin-ssi. Anh có muốn suy nghĩ lại không? Kim cương của hãng Graff Diamonds có giá trị không nhỏ..."

Kim Seok Jin bỗng bật cười:

"Quản lý Kim, có vẻ như chị hơi hiểu lầm cách chi tiêu của nhóm chúng tôi. Đúng là mỗi tháng chúng tôi đều đến tiêu phí đúng hạn mức nhưng mà cũng không quy định luôn là như vậy."

Sau đó rút chiếc thẻ màu đen trong ví ra đưa cho nhân viên bán hàng:

"Dùng nó tính tiền đi. Thẻ không hạn mức, đừng lo, tôi không quỵt nợ đâu."

Nghe anh dí dỏm một câu, cả hai người đều ngượng ngùng cười. Sau đó vội vội vàng vàng đi đóng gói chiếc kẹp rồi tính tiền cho anh:

"Vâng, Seok Jin-nim."

Người quản lý họ Kim thậm chí còn nói đùa với Kim Seok Jin:

"Seok Jin-ssi muốn gửi về nhà không? Đây là tặng cho bạn gái sao?"

Anh hơi liếc mắt người quản lý một cái, nhàn nhạt nói một câu:

"Không phải. Là quà tặng cho mẹ. Không cần gửi về nhà, tôi sẽ cầm tay."

"A, là vậy ư!"

Quản lý hơi xấu hổ sờ mũi.

Không hiểu sao ban nãy cô cảm thấy cái nhìn của Kim Seok Jin có chút lạnh.

Lee Hyun Joo vừa thử xong chiếc váy hồng bó sát, cảm thấy không tệ lắm, liền quyết định mặc ra ngoài cho Kim Seok Jin xem, đồng thời có ý bồi dưỡng tình cảm với anh. Cô còn tâm cơ tìm thêm một chiếc váy đen khác để hỏi ý kiến anh.

Nhưng lúc bước ra không thấy Kim Seok Jin đâu, đi một vòng mới phát hiện anh đang đứng ở khu vực phụ kiện trang sức, tò mò không biết anh định mua thứ gì. Chỉ thấy anh dùng thẻ tính tiền, nếu cô nhìn không lầm thì hình như đó là một vật trang trí trên tóc?

Trong lòng hơi mừng thầm, cô suy nghĩ, liệu có phải anh mua tặng cho cô không?

Nhưng chờ cô đến trước mặt anh, vẫn thấy anh cầm túi xách nhỏ đó trên tay mà không hề có ý đưa nó cho cô. Lee Hyun Joo có hơi xấu hổ, chẳng lẽ cô nghĩ sai? Hoặc là anh không tiện đưa bây giờ mà chờ một lát trở về mới đưa?

Không thể không nói, phụ nữ là sinh vật suy diễn rất nhiều.

Điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt, Lee Hyun Joo ưu nhã bước đến trước mặt Kim Seok Jin, dịu dàng hỏi:

"Oppa, anh thấy bộ này thế nào?"

Kim Seok Jin ngẩng đầu, đánh giá một chút, âm thầm gật đầu khen:

"Rất đẹp, phù hợp với em lắm."

Chỉ như vậy thôi sao?

Lee Hyun Joo nhìn vào mắt Kim Seok Jin, trong mắt anh cũng không có kinh diễm hay ngạc nhiên, không thể không nói, cô rất thất vọng và ủ rũ, hoài nghi chẳng lẽ bản thân mình không xinh đẹp sao?

Nhưng cô lại nghĩ, có lẽ do Kim Seok Jin tiếp xúc không ít phái nữ xinh đẹp, cho nên đã bị chai lỳ? Vả lại Lee Hyun Joo cô lại không đi theo con đường vẻ bề ngoài, điểm mạnh của cô là học thức và tính cách nội tại.

Nghĩ đến đây, Lee Hyun Joo bỗng lấy lại tự tin. Cô mỉm cười, cầm chiếc váy đen lên so so trước người mình, có chút phân vân hỏi người đàn ông trước mặt:

"Anh cảm thấy cái nào được hơn?"

Kim Seok Jin nhìn một chút, cho ý kiến:

"Đám cưới thì nên mặc màu hồng thích hợp nhất. Chiếc này cũng đẹp, nếu em thích thì lấy cả hai đi, thay đổi sẽ thuận tiện."

Sau đó kéo tay áo sơ mi lên, nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay mình, nói:

"Buổi chiều anh có lịch trình phải đến công ty, cho nên bây giờ anh đưa em về bệnh viện được chứ? Xin lỗi em nhé, vốn dĩ tính đưa em đi ăn tối nhưng ban nãy quản lý anh có gọi nên là..."

Lee Hyun Joo mỉm cười, xua tay lý giải:

"Không sao đâu, dù gì em cũng phải về trực ca mà, anh bớt thời gian đưa em đi mua sắm thế này đã quý lắm rồi. Bữa ăn thì hẹn lần sau cũng được."

Tuy trong lòng có hơi đáng tiếc, nhưng Lee Hyun Joo cũng thông cảm công việc của anh. Cô là một người thông minh, biết điều gì sẽ làm đàn ông chán ghét và thích.

Những người bận rộn và có địa vị như Kim Seok Jin rất cần một người bạn gái hiểu lý lẽ và biết cảm thông. Cho nên Lee Hyun Joo đang nỗ lực để làm được như vậy.

Kết thúc mua sắm, Kim Seok Jin chở Lee Hyun Joo về bệnh viện, đồ của cô được gửi đến tận nhà nên cô không phải mang theo một mớ túi hàng hiệu đến bệnh viện.

"Tạm biệt anh, hẹn gặp anh vào buổi tiệc tuần sau."

"Ừ, em vào đi. Hẹn gặp lại em!"

Vẫy tay với Lee Hyun Joo, Kim Seok Jin khởi động xe chạy một mạch khỏi bệnh viện. Lee Hyun Joo đứng nhìn theo bóng xe anh dần biến mất, trong đầu vẫn còn nhớ mãi chiếc túi nhỏ mà anh mua riêng đặt ở hàng ghế sau.

Đến tận đây, cô biết chắc chắn, nó không phải tặng cho mình.

Vậy đó là ai?

Chẳng lẽ mẹ, hoặc họ hàng sao?

Lee Hyun Joo nghĩ vẩn vơ một hồi, khẽ cười.

Cô đang nghĩ cái gì không biết, nhất định là tặng cho bác gái rồi.

Ban nãy tuy không thấy chính xác chiếc kẹp ấy trông thế nào, nhưng những mẫu bên cạnh khá tương tự và đều là của Graff Diamonds, nhất định là xinh đẹp.

Đột nhiên có chút hâm mộ bác gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net