Chương 105: Sự thật là rất tàn khốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 105: Sự thật là rất tàn khốc

Sau buổi lễ cử hành nghi thức kết hôn chính là tiệc rượu mời khách. Kim Seok Jin xuyên qua cả trăm người, tay cầm ly rượu vang, miệng cười lịch sự thân thiện chiêu đãi mọi người.

Thân là em trai chú rể kiêm ngôi sao nổi tiếng toàn cầu, Kim Seok Jin là nhân vật được hoan nghênh không kém cặp đôi mới cưới ngày hôm nay.

Kim Seok Jung phát hiện em trai mình cười đến cứng đờ, mặt đỏ lên vì rượu, rốt cuộc cũng có lương tâm tha cho anh:

"Jin à, về phòng nghỉ nghỉ ngơi chút đi, hôm nay em vất vả rồi."

Kim Seok Jin cảm thấy như được giải thoát, mừng rỡ đặt cốc rượu xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tuy anh có uống rượu nhưng tửu lượng khá tốt, chỉ mới ngà say, đầu óc vẫn còn tỉnh táo lắm. Kim Seok Jin trở về phòng nghỉ, một tay cởi cà vạt cùng vài nút áo sơ mi trên cùng, hơi thở thông thuận hơn không ít.

Anh vừa ngồi không bao lâu, lúc này cửa bị gõ một chút, đồng thời vang lên tiếng nói dịu dàng:

"Jin à, mẹ vào được chứ?"

Kim Seok Jin sửng sốt, lập tức đứng lên đi tới mở cửa. Một người phụ nữ trung niên bước vào. Bà mặc chiếc hanbok màu vàng, dù đã tới tuổi tứ tuần nhưng phong vận vẫn còn, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo phúc hậu, không khó nhìn ra lúc còn trẻ bà cũng từng là một đại mỹ nhân.

Người phụ nữ này không ai khác chính là mẹ của Kim Seok Jin.

Có thể sinh ra đứa con trai xuất sắc và nổi tiếng về khuôn mặt như vậy, Kim Seung Hee lúc trẻ cũng là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Kim Seung Hee kéo tay con trai ngồi xuống ghế sô pha gần đó, quan tâm hỏi:

"Ban nãy mẹ thấy con uống hơi nhiều, vẫn còn ổn chứ? Mẹ gọi khách sạn làm canh giải rượu cho con nhé?"

Giọng bà ôn nhu nhẹ nhàng, cử chỉ thanh lịch tao nhã, thông tri thư đạt lễ nghĩa, giống một phu nhân quý tộc bước ra từ thời cổ.

Mặt mày Kim Seok Jin giãn ra, trấn an cầm tay bà:

"Con ổn mà mẹ, tửu lượng con rất tốt, không say được. Mẹ đừng lo, mẹ và ba mau chóng kết thúc việc ở đây rồi về nghỉ ngơi đi, phần còn lại để anh Seok Jung và chị dâu làm là được."

Kim Seung Hee nghe vậy, cũng yên tâm, mỉm cười chải vuốt tóc anh, nói:

"Mẹ không mệt, ngày vui như thế này phải gặp mặt tất cả mọi người để chúc mừng chứ."

Sau đó nhìn con trai cao lớn mặt mày anh tuấn, tuy đã là người đàn ông 28 tuổi làm ra nhiều thành tích và vinh dự cho nước nhà nhưng trong lòng bà, Kim Seok Jin vẫn là đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn chăm chỉ năm nào.

Kim Seung Hee không cầu con trai mình phải là đại phú đại quý, làm nên sự tích vĩ đại gì, chỉ cầu anh sống ngay thẳng, có chí khí, kiên định và dũng cảm, quan trọng là khiến bản thân chính mình hạnh phúc, như vậy, bà đã thỏa mãn lắm rồi.

Đột nhiên bà quan sát con trai, cảm thán một câu:

"Seok Jin nhà ta lớn như vậy rồi, rốt cuộc đã có người trong lòng chưa? Mẹ nghe anh con nói hôm nay đối tượng xem mắt của con cũng đến? Không định giới thiệu cho hai ta sao?"

Nghe nửa câu sau, Kim Seok Jin nhẹ nhàng nhíu mày, hơi né tránh đáp:

"Con thấy mọi người đều bận rộn tiếp khách nên là...để lần sau vậy."

Kim Seung Hee khẽ cười, trong mắt tràn đầy ôn hòa từ ái nhưng lại tinh tường nhìn anh, một khắc đó, Kim Seok Jin cảm thấy không gì có thể qua mắt được mẹ mình:

"Vậy JJ là ai? Nếu là cô ấy, con có định giới thiệu cho chúng ta chứ?"

"Mẹ!"

Kim Seok Jin bỗng kêu lên, ánh mắt né tránh không dám chống lại trực diện với bà. Kim Seung Hee trêu ghẹo nói:

"Con trai à, mẹ là mẹ con, cũng là người hiểu con nhất. Nói cho mẹ, có phải con thích cô bé trợ lý đó không? Mẹ đã nghe Ah Reum kể lại hết rồi."

Lúc này, Kim Seok Jin có đôi chút kinh hoảng:

"Mẹ...con không..."

Ánh mắt Kim Seung Hee tràn ngập từ ái mỉm cười, vuốt ve gò má anh:

"Đôi mắt của một người đang yêu là rất khó che giấu. Ban nãy ở buổi lễ, mẹ thấy con thường xuyên nhìn về hướng cô bé đó, tình yêu sắp tràn ra tới rồi."

Kim Seok Jin bỗng im bặt, anh ủ rũ cúi đầu:

"Có rõ ràng như vậy sao?"

Kim Seung Hee cười cười:

"Con nói thử xem?"

Anh bỗng thở dài, thẳng thắn thừa nhận:

"Đúng vậy, con có tình cảm với cô ấy."

Dù sao cũng không thể lừa được mẹ mình, và anh cũng không muốn nói dối bà.

Nhưng có vài thứ, Kim Seok Jin không thể nói cho bà biết, cũng như sự bối rối và băn khoăn trong lòng anh.

Kim Seung Hee xoa tóc con trai, từ tốn nói:

"Nếu như thích vậy sao con không nói cho cô ấy biết?"

"Nhưng cô ấy không hề thích con..."

Kim Seok Jin gục đầu xuống.

Đâu chỉ như vậy, bên cạnh cô có quá nhiều người thích, căn bản không hề thiếu anh.

Lần đầu tiên Kim Seung Hee thấy đứa con trai luôn tự tin sáng ngời không e ngại bất kỳ điều gì nay lại trở nên tự ti và do dự như vậy, bất giác cảm thấy đau lòng, nhưng chuyện của người trẻ tuổi, bà không muốn can thiệp quá nhiều.

"Con không nói sao cô ấy biết tình cảm của con. Tình yêu là phải biết tranh thủ và dũng cảm, bằng không sẽ để lại tiếc nuối và hối hận."

Cho nên dũng cảm mà tiến tới phía trước đi, con trai.

Kim Seok Jin như được rót thêm canh gà tâm linh, đột nhiên có xúc động muốn tìm JJ nói ra tất cả, nhưng lý trí đã kéo anh về. Anh ôm mẹ mình, vùi đầu vào vai bà, giọng hơi khàn:

"Con thực sự có thể sao..."

Vuốt ve tóc anh, như trở về lúc còn thơ bé, trong mắt Kim Seung Hee hiện lên một tia hoài niệm cùng thương yêu. Bà dịu dàng nói:

"Đúng vậy, Jinie của mẹ hoàn toàn có thể. Con hãy làm những việc mà con muốn làm, đừng miễn cưỡng chính mình."

"Mẹ..."

"Còn nữa, về đối tượng xem mắt của con, nếu con không thích cô ấy thì phải nói rõ ràng, đừng lập lờ giữa hai bên, hành vi này là không tôn trọng đối phương, không những làm tổn thương JJ, còn làm tổn thương cô gái kia."

Kim Seok Jin đột nhiên bị răn dạy, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lúc đó đầu óc anh quả nhiên bị lừa đá mà, bằng không tại sao lại đột nhiên vẽ thêm chuyện xem mắt làm gì, khiến mọi thứ trở nên rối rắm như bây giờ.

"Con biết rồi, mẹ..."

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động khiến hai người đều sửng sốt.

"A...chị Hyun Joo...chị không sao chứ?"

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, là của JJ.

Kim Seok Jin và mẹ mình nhìn nhau, trong mắt thấy được sự kinh ngạc của đối phương, phát giác không ổn, bà Kim Seung Hee đẩy tay anh khuyên:

"Con mau ra ngoài xem thử thế nào."

"Con biết rồi, mẹ cứ nghỉ ngơi đi."

Kim Seok Jin gật đầu, lập tức đứng lên. Mở cửa đi ra ngoài.

----------------

"Anh Seok Jung, đã trễ rồi, em phải về bệnh viện trực ca, anh có thấy anh Jin ở đâu không ạ? Em muốn chào anh ấy một tiếng."

Kết thúc tiệc rượu, Lee Hyun Joo nhìn đồng hồ cũng đã muộn, cô cười chào hỏi với một người bạn chung đến tham dự, sau đó tìm Kim Seok Jung. Cả tối nay Lee Hyun Joo nhìn Kim Seok Jin đều bận tiếp khách vì thế cô không đến làm phiền anh mà chỉ quan sát từ xa, không biết từ lúc nào lại mất dấu anh ấy.

"Seok Jin à? Ban nãy anh thấy nó uống hơi nhiều nên kêu nó về nghỉ, nếu em muốn tìm nó thì đến phòng nghỉ xem."

"Vâng, em cảm ơn anh!"

Tạm biệt Kim Seok Jung, Lee Hyun Joo liền tìm đến phòng nghỉ.

Phòng nghỉ của nhà họ Kim nằm ở phía tay phải trên tầng ba. Lee Hyun Joo dưới sự chỉ dẫn của người phụ trách khách sạn, lập tức tìm được phòng của Kim Seok Jin.

Cô đưa tay định gõ cửa, bỗng nghe được tiếng nói chuyện của Kim Seok Jin và một người phụ nữ. Vốn dĩ Lee Hyun Joo không phải cố ý muốn nghe nhưng nội dung lại vô tình hấp dẫn cô dừng bước chân.

Mà không có gì bất ngờ, cuộc đối thoại ấy đã hoàn toàn rơi vào tai Lee Hyun Joo.

.....

"Đúng vậy, con có tình cảm với cô ấy!"

.....

Sắc mặt Lee Hyun Joo trở nên trắng bệch, cả người như mất đi sức lực, cô đưa tay che miệng, tay còn lại nắm chặt thanh nắm cửa, kìm nén lắm mới không để bản thân mình gây ra tiếng động.

Từ trước đến giờ, dù cường độ công việc có nặng nhọc đến mức nào nhưng Lee Hyun Joo chưa bao giờ cảm thấy chính mình lại mệt mỏi như lúc này.

Cô tình nguyện đây chỉ là một giấc mộng, những thứ cô nghe được không phải lời từ miệng Kim Seok Jin thốt ra, cô không muốn tin tưởng những gì mà mình đã nghe thấy.

Nhưng giọng nói bên trong làm Lee Hyun Joo biết, những thứ này không phải cơn mơ, anh ấy nói là thật.

Anh ấy thích cô gái kia.

Cô bé trợ lý thậm chí nhỏ hơn anh ấy tám tuổi.

Nhớ lại vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp và nụ cười ngọt ngào ấy...

Lee Hyun Joo hít một hơi thật sâu, cô rất muốn cười, một nụ cười tự giễu bản thân vì sao lại trì độn đến vậy.

Thứ cảm giác kỳ lạ mà họ gặp mặt nhau ban nãy đó không phải là do cô nghĩ sai rồi.

Nó là thực sự.

Trái tim bỗng đau quá.

Sự thất vọng, hụt hẫng, chua sót và ghen ghét quay cuồng lẫn nhau dồn đến đan điền khiến Lee Hyun Joo sắp hít thở không thông. Lý trí nói cho cô nên xông vào, hai mặt một lời với Kim Seok Jin, hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

Hỏi anh nếu ngay từ đầu không thích cô vậy tại sao lại còn đi xem mắt? Đã thế còn đề nghị hẹn hò?

Anh mang cô ra làm trò đùa ư?

Chỉ vì anh không có can đảm thổ lộ với một cô gái khác mà anh lại đối xử với cô như một kẻ thay thế?

Nhưng Lee Hyun Joo lại không thể, cô không có tự tin đối mặt với anh, cô sợ nghe những lời tàn nhẫn từ anh.

Cô không muốn kết thúc mối quan hệ chỉ vừa mới bắt đầu này.

Cô cũng có cảm giác với anh, cô không muốn từ bỏ.

Cho dù anh không thích cô cũng không sao...

Cô sẽ giả vờ như chưa nghe thấy đoạn đối thoại của anh và mẹ.

Cô...

Lee Hyun Joo loạng choạng như muốn ngã.

Đúng lúc này, một giọng nói pha chút lo lắng vang lên:

"Hyun Joo-ssi, chị không sao chứ?"

Lee Hyun Joo ngẩng đầu, trầm mặc nhìn cô gái trước mắt. Nhìn khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt đào hoa, miệng nhỏ mềm mại, làn da trắng nõn, từ đầu đến chân không chỗ nào mà không đẹp, cô gái như vậy mới là kiểu yêu thích của đàn ông sao?

Từ khi nào khẩu vị của bọn họ lại trở nên nông cạn đến thế?

Cô thực sự không muốn tin được sự thật là cô bé thậm chí nhỏ hơn họ rất nhiều tuổi này lại là người trong lòng của Kim Seok Jin.

Càng nghĩ càng thấy mình nực cười. Ban nãy Jung Ho Seok đối thoại hiện rõ mồn một trong đầu Lee Hyun Joo. Đó không phải là đùa giỡn, bọn họ thực sự tranh giành tình cảm với nhau. Mà đối tượng chính là cô nàng trợ lý này.

Trong lòng nảy lên một tia ghen ghét và phức tạp.

Lý trí nói cho Lee Hyun Joo biết không cần giận chó đánh mèo JJ, được yêu thích và hoan nghênh không phải lỗi của cô. Nhưng cảm tính của phụ nữ lại làm Lee Hyun Joo không nhịn được, không cách nào bằng phẳng bình thản với cô gái này.

Đặc biệt là khi nhìn chiếc kẹp trên đầu JJ. Lee Hyun Joo đã có một suy đoán trong lòng, nhưng chính vì vậy mới khiến cô càng khó thở.

"Chị vẫn ổn chứ? Sắc mặt chị tái nhợt quá, em đỡ chị vào phòng ngồi nghỉ nhé?"

JJ thấy Lee Hyun Joo không đứng vững, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khi nhìn cô cũng không có thiện cảm và trong sáng như lúc đầu, cô hơi sửng sốt nhưng trạng thái Lee Hyun Joo có chút không ổn, JJ vẫn làm hết phận sự tiến lên hỏi han.

"Không cần!"

Lee Hyun Joo vung tay tránh né JJ muốn lên đỡ, giọng nói có chút cất cao:

"Tôi đã nói là không cần mà!"

Cạch!

Đúng lúc này cửa phòng bỗng bật mở. Kim Seok Jin vừa lúc xuất hiện và thấy một màn này, còn chưa kịp sửng sốt khi thấy Lee Hyun Joo và JJ đồng thời ở đây, thì phát hiện Lee Hyun Joo vừa đẩy JJ một chút, còn rống lớn cô.

Anh khẽ nhíu mày, không tán đồng nhìn Lee Hyun Joo.

Sao cô ấy có thể lớn tiếng với JJ như vậy? Ban nãy anh cũng nghe được, là JJ có ý tốt muốn đỡ Lee Hyun Joo.

Ánh mắt lãnh đạm và không tốt của Kim Seok Jin như kim châm vào lồng ngực Lee Hyun Joo. Cô thở mạnh một tiếng, ý thức được phản ứng của mình không bình thường, liền điều chỉnh cảm xúc, miễn cưỡng cười nói:

"Chị xin lỗi, lúc nãy chị uống hơi nhiều nên đầu óc không tỉnh táo, trong lòng có chút bực bội, nếu thái độ của chị không tốt thì cho chị xin lỗi nhé."

Sau đó quay lại, né tránh ánh mắt trách cứ của Kim Seok Jin, cô đau lòng cắn môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh:

"Em tính đến phòng nghỉ tìm anh để nói tạm biệt, tối nay em có ca trực nên không thể nán lại quá lâu. Bây giờ em phải đi rồi, hẹn gặp anh sau nhé."

"Em có phải..."

Kim Seok Jin vốn dĩ muốn hỏi có phải Lee Hyun Joo đã nghe được cuộc đối thoại ban nãy hay không nhưng đối phương dường như không nghe thấy lời anh muốn nói, lập tức xoay người rời đi, dáng vẻ như đang bận chuyện gấp.

JJ thực sự không biết tình huống gì đang xảy ra nhưng lại có thể tinh tường cảm nhận được cảm xúc biến hóa của Lee Hyun Joo đối với mình, mà đầu sỏ gây tội nhất định là người đàn ông này.

Kim Seok Jin nhìn JJ, cũng không quản Lee Hyun Joo nữa, mặc kệ Lee Hyun Joo nghe thấy hay không thì anh cũng sẽ tìm cô để nói chuyện rõ ràng, còn việc quan trọng nhất của anh bây giờ chính là cô gái này. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của JJ, Kim Seok Jin cảm thấy đáng yêu vô cùng, vì thế giơ tay xoa đầu cô:

"Được rồi, còn đứng ngây người ở đây làm gì, mau vào giúp anh thu dọn quần áo đi."

JJ làm bộ không tình nguyện nói:

"Anh chỉ biết sai bảo em thôi."

Nhưng chân vẫn ngoan ngoãn đi vào trong.

Anh cười nhìn bóng lưng cô, đáy mắt tràn đầy nhu tình mềm mại.

Mà JJ khi vào đến trong phòng, lại bất ngờ đụng phải tầm mắt ôn hòa thân thiện của Kim Seung Hee, JJ sửng sốt, lập tức khom lưng chào hỏi:

"Con chào bác ạ, con là trợ lý của anh Jin, tên của con là JJ."

Kim Seung Hee mỉm cười đáp:

"Ừ, bác biết con mà. Jin đã kể cho ta nghe nhiều về con rồi."

JJ thật muốn trợn trắng mắt. Nghe nhiều? Chẳng lẽ Kim Seok Jin còn nói gì về cô trước mặt mẹ anh ấy sao?

Cô âm thầm liếc Kim Seok Jin một cái, anh chỉ giả bộ khụ khụ, làm như không biết gì cả. Bà Kim Seung Hee thấy một màn này, cười khẽ, bỗng đứng lên:

"Bác không làm phiền hai đứa nữa. Bây giờ bác phải đi, lần sau gặp mặt nói chuyện sau nhé, JJ."

"A, dạ..."

JJ bị động tác của Kim Seung Hee làm ngơ ngác, bà cười đầy thân thiết ôn nhu, cực kỳ giống nụ cười của Kim Seok Jin, sau đó xoa đầu cô một cái mới rời đi.

Trước đó còn liếc mắt Kim Seok Jin mang hàm ý ám chỉ. Trong lòng lại cảm thán một câu:

Con bé cũng thật xinh đẹp, nếu cùng con trai bà kết hôn, gen của thế hệ sau nhất định xuất sắc.

Cố lên con trai, mẹ ủng hộ!

Làm động tác cố lên chọc Kim Seok Jin vô cùng bất đắc dĩ. Cũng may là JJ đã quay đi dọn đồ vào vali, không phát hiện một màn này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net