Chương 57: Bản chất cuồng bạo của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 57: Bản chất cuồng bạo của anh

"Joo Jin, em không có gì muốn giải thích à? Anh cho em thời gian để phân trần đấy."

Trong lòng JJ run lên, khó được có thời điểm cô vô ngữ thế này. Anh cười khẩy một cái, bỡn cợt nói:

"Hay anh nói đúng quá nên em không biết giải thích như thế nào?"

Tưởng im lặng là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện sao?

Sắc mặt Park Ji Min đột nhiên biến đổi, anh trầm giọng nói:

"Nói gì đi chứ, em bị câm à?"

Tuy trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt cô lại trấn định:

"Anh muốn em nói gì? Chẳng phải anh đều biết cả rồi ư?"

Park Ji Min cười trào phúng:

"Bây giờ làm sai cũng có thể đúng lý hợp tình như vậy nhỉ? Da mặt em cũng đủ dày đấy."

Lẳng lặng đánh giá biểu cảm trên mặt anh, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, trầm mặc đáp:

"Em xin lỗi!"

Sắc mặt Park Ji Min không hề có biểu tình, anh nhìn thẳng hai mắt cô, gằn giọng:

"Em thật là không hiểu hay cố tình không hiểu? Anh muốn lời xin lỗi của em sao? Thứ anh cần là một câu hứa hẹn, là khẳng định, là chắc chắn em sẽ cắt đứt với Jeon Jung Kook, từ nay về sau đừng phản bội anh nữa, em hiểu không?"

Vừa nói, vừa bóp chặt hai vai khiến JJ hít sâu một hơi, cô mở to nhìn đôi mắt tràn đầy thất vọng và phẫn nộ của Park Ji Min, ngập ngừng giãy giụa:

"Đau...anh làm em đau đấy...."

Park Ji Min lạnh lùng nói:

"Em đau? Có đau bằng anh không? Nỗi đau bị phản bội, bị lừa gạt, bị em nhẫn tâm đâm vào tim anh còn đau gấp vạn lần. Người phụ nữ có trái tim sắt đá như em sao hiểu được cảm giác này chứ?"

Lần đầu tiên cô thấy Park Ji Min giận dữ như thế này, ánh mắt anh như có trăm ngàn lưỡi dao cắm vào đáy lòng cô. Sự ôn nhu, lịch thiệp, khéo hiểu lòng người trước đây khiến cô hoài nghi người trước mắt có phải giả mạo hay không.

"Em..."

Ngoại trừ xin lỗi cô không thể nói ra điều gì.

Cô phát hiện thì ra mình cũng có lúc nghèo từ ngữ đến vậy. Mọi lời phân bua, dối trá hứa hẹn không cách nào phát ra ngoài miệng. JJ biết, nếu mình tiếp tục nói lời ngon ngọt lừa dối cho xong chuyện, nhất định sẽ càng chọc giận Park Ji Min, càng đẩy anh ra xa mình.

Từ khi không còn bị linh hồn của Joo Jin chi phối, JJ hoàn toàn có đầy đủ quyền quyết định của cơ thể này. Cô sống thật với cảm xúc của mình, không hề giãy giụa chống cự lại sự yêu thích đối với Park Ji Min.

Cô thích anh là sự thật.

Nhưng lừa dối, phản bội anh cũng là thật.

Người như cô có tư cách yêu thương một người sao?

Một JJ kiêu ngạo, cái tôi lớn hơn tất cả vào lúc này lại trở nên yếu ớt, không dám nhìn anh dù chỉ là một cái liếc mắt. Sự áy náy và chột dạ phóng đại, cảm thấy Park Ji Min như một tòa núi lớn khiến cô thở không nổi.

Đứng trước sự chất vấn của anh, cô hoàn toàn bất kham một kích.

"Xin lỗi...thành thật xin lỗi...xin lỗi vì đã làm anh tổn thương..."

Park Ji Min không biết tâm tình mình hiện tại thất vọng nhiều hơn hay nản lòng thoái chí nhiều hơn. Anh yêu cô là thật lòng, nhưng tình cảm của hai người khiến anh lần đầu tiên sinh ra một tia mỏi mệt.

Cảm giác như trái tim cô vĩnh viễn có sưởi bao nhiêu cũng không ấm lên. Mà người lạnh tâm lạnh tình như vậy thực sự biết yêu là gì sao?

Anh có thể trông đợi gì ở cô đây? Hy vọng có sao?

"Anh nói rồi, anh không muốn nghe em nói mấy lời xin lỗi vô nghĩa như vậy. Em căn bản đâu có cảm thấy mình sai, vậy xin lỗi để làm gì?"

Park Ji Min đột nhiên cúi người về trước, duỗi tay nắm cằm cô lên, bức bách cô ngầng đầu nhìn mình.

JJ nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, hô hấp của cô run lên, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Anh mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm áp phun lên gương mặt cô:

"Anh không dễ dàng để em lừa gạt lần nữa đâu. Khuyên em một câu, đừng chơi tâm cơ trước mặt anh, bị em 'đùa giỡn' lâu như vậy, tính tình của anh không phải rất tốt. Yên phận làm bạn gái anh khó vậy ư? Tại sao cứ thích câu ba đáp bốn? Hay do bản tính em lả lơi ong bướm, chịu không được tịch mịch? Bộ anh không thỏa mãn được em à? Tại sao trong mối quan hệ của chúng ta cứ phải có nhiều yếu tố ngoại tại như vậy chen vào?"

Từng lời chỉ trích của anh khiến cô không phản bác được câu nào. Chỉ có thể chịu đựng nghe anh phát giận.

Cũng mặc kệ bạn gái tiếp tục dùng trầm mặc làm đáp trả, lúc này Park Ji Min đã giận xung thiên, anh ôm cô, khẽ hôn vành tai, tiếng nói trầm thấp gợi cảm:

"Không phải em không chịu nổi cô đơn sao? Chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ khiến em hài lòng."

Bàn tay di chuyển xuống phía dưới, cách quần lót, cảm xúc nóng rực tựa như xuyên qua vải dệt trực tiếp chạm vào nơi riêng tư của cô. Hoa huyệt bởi vì đã trải qua chiến đấu nhiều lần, chỉ cần một cái kích thích cũng khiến nó trở nên ướt át phủ sương mai.

"Anh...đừng như vậy..."

Cô đẩy tay anh ra, nhíu mày giãy giụa, biểu cảm hiện một tia vừa khổ sở vừa thoải mái khiến Park Ji Min cười khẽ, miệng châm chọc:

"Huyệt nhỏ dâm đãng của em lại muốn côn thịt lớn, ở trước mặt anh không cần nói dối, cứ thẳng thừng nói em muốn, anh sẽ cho. Bằng không em lại đi tìm thằng khác."

Tay anh tiếp tục chui qua lớp vải dệt, vuốt ve động hoa đào đẫm nước, ấn nhụy hoa sưng lên, nhẹ nhàng mát xa.

JJ ôm lấy Park Ji Min, cơ thể run rẩy mềm nhũn xuống. Bàn tay tiếp tục di chuyển, ướt dầm dề, nơi đó của cô chảy thật nhiều nước.

"A...huyệt nhỏ thật ướt, em dâm đãng quá đấy, JJ."

Hai ngón tay dùng sức thọc vào bên trong khiến cô cong mình quằn quại cắn răng chịu đựng, không muốn mở miệng kêu một tiếng vì sợ âm thanh vang ra phía ngoài.

"Nơi này thật là khít...bảo sao hai đứa kia lại thích chọc vào..."

Ngón tay bị vách thịt đè ép chặt chẽ, lối vào căng chặt, thịt non tựa như có linh hồn, mút lấy dị vật, ngón tay mạnh mẽ thọc vào sâu bên trong, câu lấy huyệt non.

"Anh thật sự rất tò mò, chẳng lẽ côn thịt của Jung Kook và Tae Hyung còn tốt hơn anh, khiến em không ngại lừa gạt anh để ăn vụng?"

JJ chớp mắt đẫm sương mù, cơ thể mềm mại dựa vào thân hình cường tráng của Park Ji Min, sự trêu chọc của anh kích thích thần kinh yếu ớt của cô. Rốt cuộc JJ nhịn không được phát ra vài tiếng rên bé nhỏ "A...ưm...", cô đã cố gắng lắm mới đè nén không rên thật to.

"Tiếng rên rỉ của em nghe rất hay..."

Park Ji Min mút hôn cổ cô, cuối cùng nhịn không được bế cô lên đi về phía giường. Thô bạo vứt cô xuống, anh cởi quần áo trên người. Vật to lớn dữ tợn kia hùng hùng hổ hổ bắn ra ngoài, nó sưng đỏ quơ qua quơ lại trước mắt khiến JJ nuốt một ngụm khí lạnh, cảm thấy thân thể mình sẽ bị nó tra tấn không dư thừa.

Không nói hai lời, anh đỡ dương vật tấn công vào trong hoa huyệt cô, một đường dễ dàng trượt vào khiến hai người đồng thời phát ra một tiếng rên đầy thỏa mãn.

Động tác đẩy eo không ngừng, càng va chạm càng mạnh hơn so với lần trước. JJ bị anh đè ép trên giường, hai chân đặt lên vai anh, phần hông đẩy đưa liên tục như đóng cọc.

Tư thế này tuy làm xương cốt cô nhức mỏi nhưng huyệt đạo lại được hầu hạ vô cùng thoải mái. Côn thịt lớn ra ra vào vào đâm thọc vách tường thịt, khoái cảm ma xát khiến JJ sắp thở không nổi, cô chỉ có thể giữ chặt hai bắp tay Park Ji Min làm điểm tựa, hai chân treo trên vai anh, tùy ý bị anh cắm vào huyệt nhỏ.

Dâm thủy nhiễu xuống nệm, từng cú thúc thong tha nhưng lại tràn ngập mạnh bạo, mỗi lần chọc vào đều làm trái tim cô như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Anh cắm quá sâu, quá mạnh.

Cơ thể JJ vô cùng sung sướng, cửa huyệt đỏ hồng trong suốt nhiễm tinh dịch tựa như trái đào mọng nước phủ sương sớm, côn thịt mỗi khi ra ngoài đều kéo theo thịt non hồng hào, dâm dịch theo đó mà ra, dính đầy thân côn thịt anh. Huyệt nhỏ ướt đẫm sáng lấp lánh trông thật ngon miệng.

Cô bị đâm đến sưng đỏ, lộ ra bọt mép trắng xóa, hai hòn ngọc long không ngừng đánh chụp dưới mông, phát ra tiếng va chạm đầy dâm đãng.

JJ mím môi, rồi lại bị chọc đến độ không thể không hé môi lưỡi để từng tiếng rên đầy tinh tế trào ra khỏi miệng. Tựa như con mèo nhỏ vừa chào đời kêu rên vài tiếng thủ thỉ, chọc lòng người đau.

Park Ji Min nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tình dục này, lướt xuống đôi môi anh đào phát ra âm thanh rên rỉ mê người, anh khẽ cúi đầu ngậm lấy toàn bộ môi đỏ, đầu lưỡi chui vào khoang miệng, tiếng mút lấy vang lên nước bọt chậc chậc khiến dục vọng anh tăng vọt.

Động tác bỗng gia tăng, trở nên thô bạo, côn thịt càng thô to hơn, thọc ra thọc vào hoa huyệt, JJ chỉ có thể bị động chịu đựng.

"A...a...a....nhẹ...nhẹ...thôi...a..."

Khoái cảm chẳng mấy chốc chồng chất như núi.

JJ nhịn không được, xoắn chặt côn thịt anh, hai người đồng thời phát ra một tiếng hô to, tinh dịch hòa lẫn dâm dịch đều bắn ra, tựa như nước sữa hòa nhau, tràn đầy trong cơ thể cô, nhiễu cả ra ngoài.

Cô thở hổn hển, âm thanh mềm nhũn mị hoặc tựa như xuân thủy. Park Ji Min dừng một chút, bế cô lên đi về hướng phòng tắm. Anh mở voi sen xối xuống cơ thể hai người, bôi một chút sữa tắm lên cơ thể quyến rũ phập phồng của bạn gái, vừa thay cô tắm rửa, vừa hôn liếm sờ soạng, môi không hề tách rời khỏi môi cô. Anh tựa như cơ khát khó nhịn, ngậm mút hút lấy nước bọt trong miệng JJ.

Chờ hai người đã tắm rửa sạch sẽ xong, côn thịt vẫn luôn dựng đứng không chờ rời khỏi nơi này cũng đã bẻ khe thịt ra, ma sát vài cái trước nhụy hoa, thô bạo cắm vào trong.

Cô ôm lấy đầu Park Ji Min thở hổn hển, mặt anh chôn trước bộ ngực căng phồng của cô. Đầu lưỡi hư hỏng quét qua từng mảnh nhũ thịt, sau đó cuốn lấy đầu vú, vừa mút vừa liếm làm nó sưng càng to. Anh lại há miệng ngậm lấy toàn bộ bầu ngực, vừa dùng sức thúc côn thịt vào huyệt nhỏ bên dưới, vừa nuốt từng ngụm anh đào ngon ngọt.

Anh đặt cô lên vách phòng tắm, ở tư thế này, côn thịt cắm vào càng sâu, hai tay rắn chắc cố định mông cô, cánh tay đỡ lấy hai chân thon dài, quy đầu ra ra vào vào ở thế chẻ tre cọ rửa hoa tâm, tận sâu bên trong lại nghiền áp càn quấy, phá qua từng tầng thịt non, nhiễm đầy dâm dịch trắng xóa, cắm vào tử cung.

"A...a...chịu không...nổi...không...ngừng lại..."

Hoa tâm cô run lẩy bẩy, lời nói cũng không rõ ràng. Hai mắt JJ mê mang, hoàn toàn đã lâm vào biển tình dục vọng mênh mông vô tận, thịt non co rút kẹp côn thịt lớn kích thích Park Ji Min càng thở dốc mạnh hơn. Anh bóp chặt mông vểnh, ra ra vào vào vang lên tiếng phập phập không dứt.

Anh bị kẹp chuẩn bị lên đến cao trào.

Cố gắng kìm lại, anh dừng chuyển động. Ôm JJ dời khỏi nơi này, chuẩn bị thay đổi chiến trường. Côn thịt sưng to thô cứng không thể bắn ra đang nhét ở trong huyệt non ướt át ấm áp, từng bước di chuyển nó liền cọ xát với nhau, thẳng tắp đâm sâu vào hoa tâm.

Cô bị anh ôm lên bàn trà, hai chân treo trên eo anh. Hai mắt Park Ji Min thâm sâu tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm bộ ngực vừa bị mình mút đến sưng đỏ kia, cúi thấp đầu, tay xoa nắn đoàn nhũ thịt, mở miệng ngậm lấy một bên đầu vú nở rộ, côn thịt cắm bên trong huyệt cũng tiếp tục vang lên tiếng "bạch, bạch, bạch..." bắt đầu cắm chọc.

"Huyệt nhỏ này đúng là trời sinh bị côn thịt làm...vừa nhiều nước...lại còn khít chặt...kiếp trước em là hồ ly tinh sao?"

JJ cắn răng nhẫn nhịn, tuy biết anh cố tình xúc phạm vũ nhục cô, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng, tiếng thở dốc hòa lẫn vào nhau, cô nức nở, rên rỉ tựa như liều xuân dược kích thích thần trí Park Ji Min.

Phá khai tầng thịt non mịn, đụng vào hoa tâm mềm mại, thọc vào tận tử cung, sau đó đè nặng xương mu hung hăng nghiền ép tận sâu bên trong. Miệng cô không ngừng phát ra tiếng nức nở cầu xin:

"Đừng...hức...hức...đừng mà..."

Park Ji Min không hề dừng lại, tựa như phát hiện ra khó báu, muốn thô bạo nghiền nát cô. Tay anh nhanh lẹ giữ chặt không cho cô trốn thoát, tay còn lại tà ác xoa nắn đóa hoa đỏ tươi trước ngực, buộc JJ khóc thành tiếng.

Hai người làm đến không biết tiết chế, thay đổi đủ kiểu tư thế, hăng hái chiến đấu đến tận tối, trong lúc đó mẹ của Park Ji Min đến gọi ăn cơm đều phải phát hoảng nghẹn họng trân trối.

Trong lòng giận mắng Park Ji Min không phải người, bà thậm chí nghe tiếng khóc than của con dâu, nhưng nghĩ tới sự đáng sợ của con trai, bà cũng không giúp ích được gì, đành lui ra ngoài không xen vào. Âm thầm tự an ủi bản thân rằng sẽ nhanh chóng có cháu bồng mà không phải mình trơ mắt không ra tay cứu người.

Lầu hai liền thành cấm địa, không ai dám bước lên.

Khăn trải giường đã sớm nhăn dúm dó, dính đầy tinh dịch trắng đục, đủ thấy được họ đã điên cuồng đến mức nào. Mặc cho cơ thể JJ đã rã rời không cách nào phản ứng, Park Ji Min vẫn nhét vào trong hoa huyệt cô, giam cầm thân thể trơn bóng mịn màng, kẹp chặt JJ, thân thể dán sát lẫn nhau, vô cùng thân mật lâm vào giấc ngủ.

Trong khi cô đã hôn mê, Park Ji Min mở to hai mắt, ánh mắt tràn đầy phức tạp, tối nghĩa, cùng khó hiểu. Không ai đoán được lúc này anh đang nghĩ cái gì. Chỉ thấy anh ôm chặt cô, hôn xuống môi anh đào sưng đỏ, tay lau đi vệt nước mắt đọng lại bên má, anh lẩm bẩm nói:

"Cho dù như vậy anh vẫn rất tức giận. Anh sợ nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không nhịn được mà làm tổn thương em."

Có lẽ hai người họ nên tách ra một thời gian. Anh cần bình tĩnh suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.

Bằng không anh không biết mình sẽ làm ra loại hành vi gì nữa.

Ban nãy vì không kìm nén được suýt thì hành hạ chết cô, thậm chí còn từ trong đó tìm thấy sự thỏa mãn và hả dạ. Nhìn cô đau khổ cầu xin, nhìn cô tràn đầy vết thương do anh gây ra, Park Ji Min thậm chí sinh ra một khoái cảm tội ác.

Thao cô, thao chết cô, khiến toàn bộ cơ thể và linh hồn cô chỉ thuộc về anh, của riêng anh mà thôi.

Park Ji Min biết suy nghĩ này nguy hiểm cỡ nào.

Anh sợ hãi hành vi mất khống chế của mình, lại càng sợ hãi mất đi cô.

--------------------------

"Jungkookie, cảm ơn cậu."

Jeon Jung Kook đang ngồi chú tâm ở phòng làm việc, nhận được cuộc gọi của Kim Yu Gyeom, không hề do dự bật loa ngoài, điện thoại đặt ở trên bàn.

"Cảm ơn tớ? Vì chuyện gì?"

Đầu dây bên kia, Kim Yu Gyeom xấu hổ nói:

"Chuyện ở quán bar hôm đó, tớ đã nghe Eun Woo và Min Gyu kể rồi. Cảm ơn vì đã không so đo, cũng chấp nhận sự tồn tại của Min Ji."

Nghe vậy, Jeon Jung Kook cười khẩy một cái, vẫn tiếp tục chỉnh sửa đoạn video trên màn hình, bình thản đáp:

"Một đứa con trai như tớ đi so đo với con gái làm gì. Nếu cậu thích cô ta tớ cũng không ngăn cản, cũng không thể vì một đứa con gái làm bất hòa cả nhóm được."

Lời này nói thật hay ho, Kim Yu Gyeom tuy cảm động Jeon Jung Kook vì mình suy nghĩ nhưng nhớ tới vấn đề của cậu ta và Park Ji Min, trong lòng Kim Yu Gyeom liền trợn trắng mắt.

Vì một đứa con gái làm bất hòa, cậu hoàn toàn có khả năng đấy đấy, Jungkookie!

Có điều nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn, trong nhóm này, lời nói của Jeon Jung Kook có trọng lượng nhất, nếu Jung Kook phản đối Seo Min Ji, Kim Yu Gyeom cũng không cách nào, chỉ có thể giảm thiểu tần suất để hai bên chạm mặt nhau.

Một bên là bạn thân nhất, một bên là cô gái thầm thương trộm nhớ từ lâu, sao mà Kim Yu Gyeom không dày vò cho được? Đặc biệt là khi thấy đôi mắt đẫm nước, vẻ mặt ủy khuất của Seo Min Ji khi không thể cùng anh đi gặp mặt hội 97-line, Kim Yu Gyeom lại thấy áy náy và đau lòng.

Anh không biết vì sao vốn ban đầu không để ý sự xuất hiện của Seo Min Ji đột nhiên Jeon Jung Kook lại thay đổi thái độ, chán ghét cô đến hội 97-line của bọn họ. Nhưng hiện tại Jeon Jung Kook chịu thỏa hiệp và không so đo, Kim Yu Gyeom rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

"Mà hôm nay cậu ổn chứ?"

"Tớ có thể có chuyện gì được?"

Biết Kim Yu Gyeom nói về scandal ở Itaewon, Jeon Jung Kook cười nhạt một tiếng, không cho là đúng.

Kim Yu Gyeom thở dài nói tiếp:

"Ba người kia đã bị công ty cấm chân một thời gian, chỉ sợ không dễ gặp mặt. Vốn dĩ tính mở tiệc nhưng xem ra không thành rồi."

Jeon Jung Kook nhướng mi, hơi dừng động tác trên tay, nhếch môi nói:

"Dừng? Không cần dừng! 97-line không có ba tên kia cũng có thể mở tiệc, chẳng phải còn cậu và Bam Bam sao? Tối nay mở tiệc ở nhà cậu đi, tớ sẽ đến."

Kim Yu Gyeom do dự hỏi:

"Cậu đến được không đấy? Công ty không cấm cậu sao?"

"Tụ hội ở nhà riêng chẳng lẽ phóng viên còn biết được? Hiện tại muốn xả stress một tí, cậu không muốn sao?"

Thấy Jeon Jung Kook kiên quyết vậy rốt cuộc Kim Yu Gyeom cũng gật đầu đồng ý, biết tình hình trên mạng đối với Jeon Jung Kook không được tốt lắm, anh cũng sợ tên này ở nhà nghĩ quẩn, liền quyết định mở tiệc tụ hội. Không cần quá lớn, chỉ là chút bữa ăn giữa bạn bè với nhau.

"Được rồi, hẹn cậu 7h ở nhà tớ. Không gặp không về."

Jeon Jung Kook khẽ cười, đột nhiên nói:

"Cậu có thể gọi cô bạn gái nhà cậu đến, tớ không ngại."

Kim Yu Gyeom bỗng hoảng loạn:

"Không phải bạn gái, chỉ là em gái thân thiết mà thôi. Cậu đừng nói bậy."

"Được rồi, ai quan tâm cô ta là gì của cậu. Hẹn tối nay gặp, tớ đang bận, cúp máy đây."

Dứt lời liền tắt điện thoại.

Jeon Jung Kook gõ từng ngón tay xuống bàn, lâm vào trầm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net