Chương 41: Đâm vào cửa sổ giấy cũng đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: diepanhquan

Beta: hanhmyu

Từ đó về sau, Diệp Tô quả nhiên không còn kiếm chuyện với tôi nữa.

Cũng không cho tôi nghỉ một ngày nào.

Một canh giờ cũng không có.

Thật bóc lột!

Trong vòng mười mấy ngày, tôi không ở trong phòng hắn, thì cũng là trên đường đi đến phòng hắn. Cho dù hắn chỉ tựa vào trên giường ngẩn người, mấy canh giờ không nhúc nhích, cũng không chịu nói với tôi một tiếng "Ngươi đi xuống đi". Tôi hận đến nỗi hàm răng đều ngứa rồi lại đành chịu, bất quá người ta sử dụng cái quyền của chủ nhân, tôi thực sự không có tư cách gì oán giận.

An ủi duy nhất là tôi thắng Bùi Tấn ba trăm lượng bạc.

Hắn có lúc thật sự muốn nói chuyện, bên cạnh lại không có ai, thập phần hoài niệm nói với tôi về chuyện cũ.

Diệp Tô nói, lúc còn nhỏ cha hắn thường xuyên đi biển, hắn ở lại Bùi gia, cùng mấy đứa nhỏ Bùi gia chơi đùa, lên núi bắt thỏ, xuống biển bắt cá, cùng bọn gia đinh chơi trốn tìm. Hai đứa bé trai bị hắn lôi kéo ngang tàng không nói, ngay cả khi đi bộ, nhị tiểu thư Bùi gia Bùi Tố Ngôn cũng đuổi sau mông hắn, gọi hắn thành đại ca, Bùi Tấn chỉ có thể xem như "người hầu ca ca" sau đại ca. Nhiều lần khiến Bùi phu nhân vừa tức vừa cười, dạy Bùi Tố Ngôn rất lâu, mới có thể sửa được câu "người hầu ca ca", nhưng bọn nhỏ vẫn gọi hắn là "Diệp đại ca".

Trong lòng tôi không ngừng nói lầm bầm: đúng vậy đúng vậy, cô em chồng tiện nghi của ngài kia hiện đã biểu đạt sự bất mãn với đại tẩu tương lai, muốn liều mạng ngăn cản Diệp đại ca nhà mình gần gũi hầu tử.

Cái gì, tôi là hầu tử? Tôi thông minh hoạt bát đáng yêu như vậy.

Không đúng, tôi cũng không phải là kẻ được đề cử là đại tẩu tương lai!

Diệp Tô còn nói, Bùi gia đối với phụ tử hắn ân trọng như núi, hắn lại vô cùng thích ra khơi, bởi vậy mấy đường biển Nam Dương này, hắn cho dù liều mạng cũng phải lấy trong tay. Lần này bị thương là ngoài ý muốn, chỉ cần hắn còn ra biển thì sẽ không tránh được phiêu lưu. Nếu việc này làm cho người nhà lo lắng, hắn không thể bỏ nghề, chỉ có thể chọn đi các tuyến đường biển trong nước, tuy rằng không "đã" nhưng cũng chỉ có thể làm được đến như vậy. Mỗi khi nghĩ đến tương lai sau này, hắn không thể kiềm chế được mình, nhiều lần đi xuống Nam Dương.

Tôi tỏ vẻ đã hiểu, lại vô cùng ghen tị với chính mình.

Thằng nhãi này chưa từng nói nhiều chuyện như vậy với tôi, đề tài hắn cùng tôi thảo luận nhiều nhất đều xoay quanh chuyện ăn uống. Cho dù là cầu yêu, hắn cũng nói chính là, hắn sẽ để tôi ăn tủy uống vị. — đại khái vị trí của tôi trong lòng hắn chính là mặt hàng hạ giá, không thích hợp ngắm sao ngắm trăng từ thi từ ca phú cho tới nhân sinh triết học, càng không nói đến về kế hoạch nhân sinh sau này.

Mẹ nó, đối với một nha hoàn mà hắn còn có thể tâm sự từ tận gan ruột, còn đối với người trong lòng chính thức của hắn là bổn cô nương tôi thì vẫn loanh quanh ở màn bắt đầu triển khai nội dung!

Tình nào có thể chịu được chứ.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: tốt nhất là hắn nên bị thương đến mức tinh thần thất thường, trong lòng hư không, bằng không, tôi thật không dám cam đoan sẽ không chôn vùi hạnh phúc nửa người của hắn.

...Hừ, tôi không giúp nữa.

Hôm nay Diệp công tử nhàn rỗi không có việc gì, vừa muốn tiếp tục cùng tôi chia xẻ kiến thức du ngoạn khi hắn ở Thần Châu, tôi lại xuất phát từ tâm lý ghen tị không muốn nghe, không chút khách khí ngăn lại: "Công tử, đại phu đã tới".

Hắn há miệng thở dốc, mất tự nhiên cười cười: "Ta thật quên mất thời gian".

Diệp Tô trầm mặc một hồi, hỏi tôi: "Nếu về sau ta chỉ nhìn được cái bóng mờ nhạt, không bao giờ... có thể đi thuyền nữa, thì ta nên làm cái gì?"

Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới hắn cũng từng làm đại phu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không khỏi nhẹ giọng hỏi hắn: "Ngài cảm thấy có gì bất thường sao?"

Diệp Tô cười cười: "Không có gì, ngươi đi đến cửa phòng trông coi đi, đợi khi Lưu tiên sinh đến, ngươi không cần theo vào trong này"

Tôi đáp ứng một tiếng, yên lặng lui ra ngoài.

Khuôn mặt Lưu tiên sinh giống trái khổ qua – quả mướp đắng, lông mày bát tự cụp ở trên trán, nhìn ai cũng là bộ dạng đau khổ. Tôi không biết có phải Lưu tiên sinh đau khổ vì lo lắng cho thương thế của Diệp Tô hay không, lại không trong phạm vi có thể nghe ngóng được tình hình, đành phải cúi chào qua loa sau đó để hắn vào trong, lén lút đi đến cửa sổ nhìn lén động tĩnh.

Lưu tiên sinh đưa lưng về phía tôi, thanh âm nói chuyện cực nhẹ, Diệp Tô vẫn giương khóe miệng, không nói một lời.

Lưu tiên sinh bắt tay vào đổi thuốc cho hắn, hắn lệch nghiêng đầu mới khiến Lưu tiên sinh chạm được vào băng vải trên mặt.

Qua non nửa canh giờ, Lưu tiên sinh mới lại thở dài, đứng dậy cùng Diệp Tô nói: "Cố gắng dưỡng thương... Như vậy... Bất lực..."

Trái tim tôi thắt lại, hoang mang rối loạn trở lại cửa, Lưu tiên sinh vẫn là mặt khổ qua – quả mướp đắng, lông này bát tự càng cụp, trong lòng càng rối bời, nói vài câu khách sáo đuổi hắn đi sau đó liền nhấc chân vào phòng.

Mới vừa vén rèm lên chợt nghe đến một tiếng vỡ tung vang lên, tôi theo bản năng co rụt đầu lại, thăm dò xem xét, thấy góc tường một đám thủy tinh vỡ vụn, Diệp Tô ngồi ngay ngắn ở trên giường, hai tay gắt gao nắm chặt quả đấm, cứng ngắc kê vào trên đầu gối.

Trên đôi mắt hắn chỉ có mấy tầng băng gạc hơi mỏng, qua ánh sáng có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của hắn. Qua loa như thế, cũng giống như việc thay băng, chỉ đành nghe theo thiên mệnh thôi.

Tôi nhẹ chân đi đến bên người hắn ngồi xổm xuống, cầm tay hắn ôn nhu khuyên: "Để cho nô tỳ xem thử trên tay có bị thương hay không."

Diệp Tô chỉ trầm mặc.

Tôi khẽ cắn môi, nhẹ giọng hỏi hắn: "Là mắt có vấn đề gì sao?"

Hắn vẫn trầm mặc.

Tôi hiểu rõ, ngực giống như đột nhiên bị ai đó hung hăng đánh một quyền, vừa đau vừa chua xót, một lúc lâu mới gian nan thở lại bình thường, nước mắt cũng không thể nhịn được, chậm rãi chảy xuống.

Tôi liều chết cắn môi dưới, tận lực không phát ra thanh âm gì.

Hắn vẫn nghe được. Diệp Tô buông nắm tay ra, sờ soạng xoa mặt của tôi, lau nước mắt cho tôi, thở dài một hơi: "Trách nhiệm của ngươi đã hoàn thành rồi, trở về Bùi gia đi."

Tôi cầm lấy tay hắn, nghẹn ngào thốt ra: "Chỉ cần ngươi chưa nhìn thấy, trách nhiệm của ta vẫn còn, ta sẽ vẫn ở cùng ngươi!" Dưới tình thế cấp bách, cũng đã quên dùng giọng trẻ con che dấu.

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi cũng kinh hãi không thôi, cái gì, tôi nói cái gì? Tôi như thế nào lại ôm đồm trách nhiệm lớn như vậy? Nếu sau này tôi không làm được thì sao?

Không làm được nhiều như vậy, cho dù là chỉ là lời hứa suông thì đã sao? Mấu chốt là, loại cảm giác này thực con mẹ nó tốt!

Diệp Tô sửng sốt, một lát sau cười khổ: "Chỉ cần ta nhìn không thấy?... Ngươi hứa sẽ ở bên ta cả đời?"

Tôi chớp chớp mắt, cả đời liền cả đời đi, làm nha hoàn cũng không có gì ghê gớm, chẳng lẽ tôi có thể vứt bỏ hắn một mình?

Lúc trước đã giả thiết đủ loại tình huống, giờ đi đến bước đường này, tôi ngược lại an lòng.

Diệp Tô bắt đầu thay đổi: "Lăng Đang, nếu ta còn nhìn thấy được, kiểu gì ta cũng giữ nàng lại bên cạnh. Nhưng sau này, có thể ta chỉ nhìn được mờ mờ bóng dáng nàng, không phân biệt được nàng mặc hồng y hay phấn y, cũng không thể nhìn được mặt nàng, sợ rằng cả đời chỉ là kẻ tàn phế khiến nàng phải chăm sóc. "

Tôi cứng họng, sau một lúc lâu hỏi hắn: "Ngươi khi nào thì nhận ra?"

Diệp Tô cười khổ: "Mãn Tiểu Nhi rất ít khi khẳng định chuyện gì, hắn đã dám nói nàng không thèm tiếp tục quan hệ cùng ta là có thể tin mười phần, lại khẳng định nàng cùng hắn quan hệ không phải là đơn giản, thế nhưng ngay cả việc Thi bá chăm sóc vườn ở Bùi phủ đã mất ba năm trước mà nàng cũng không biết."

Hắn kéo tôi đứng dậy, mạnh mẽ ấn tôi ngồi trên đùi hắn, giờ tay xoa hai má tôi: "Một người không có liên quan, lại như thế nào sẽ vì ta mà khóc?" Vừa nói vừa chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng hôn lên hai má tôi, lại sờ soạng lướt qua môi tôi.

Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, vội đẩy hắn một cái, vừa tức vừa buồn cười: "Diệp công tử, ngài ăn no ấm cật sao?"

Hắn cũng nhếch miệng cười, lại nghiêm mặt hỏi tôi: "Lời nàng vừa mới nói có thật không? Chỉ cần mắt ta không tốt, nàng sẽ vẫn ở cùng ta?"

Tôi do dự, câu "Phải" kia giống như nặng ngàn cân, nặng trịch đặt trên đầu lưỡi khiến tôi không mở miệng được, đúng là vẻ chờ mong trên mặt của Diệp Tô cùng bí ẩn trong lòng tôi khiến tôi không thể thốt ra được một chữ nào.

Sau một lúc lâu, tôi nâng mặt hắn, nhẹ nhàng mà hôn lên đôi môi đầy đặn của hắn.

Diệp Tô chấn động, đột nhiên ôm chặt lưng tôi, đầu lưỡi nhanh chóng mở miệng tôi, câu dẫn tôi cùng với hắn quấn quýt, triền miên không ngớt, động tác kịch liệt giống như không phải chỉ hôn môi, mà là muốn đem tôi nuốt vào trong bụng.

Tôi cảm thấy da đầu run lên, đại não thiếu dưỡng khí, lại nhịn không được cuồng liệt đáp lại hắn, gắt gao ôm lấy cổ hắn, hung hăng hút bờ môi của hắn, truy đuổi đầu lưỡi hắn.

Hắn được cổ vũ, càng thêm ra sức hôn tôi, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay đặt trên lưng tôi, gắt gao đem tôi dán vào người hắn, giống như phải trực tiếp đem tôi ép thành một tờ giấy.

Thật lâu sau, tôi há miệng thở hổn hển đẩy hắn ra, đầu óc choáng váng hoa mắt ngã vào giường, rên rỉ đầu hàng: "Không được, hôn nữa ta sẽ chết!"

Diệp Tô như bóng với hình đi lên ngăn chận tôi, kề sát hai má tôi cười nhẹ: "Lúc này không được sao?"

Tôi nhẹ nhàng cắn hắn một cái, châm chọc: "Sao ta có thể so với kẻ lãng tử tình trường như ngươi?"

Diệp Tô tự giễu cười, dùng môi chặn lại miệng tôi, thổi vào từng đợt hơi ấm áp: "Không liên quan đến kinh nghiệm, chỉ cần chạm vào nàng, ta liền nhịn không được."

Tôi cười hì hì, ôm sát cổ hắn: "Lời hay này, có phần thưởng!"

Hắn cũng không tiếp lời của tôi, xoay người nằm ở bên cạnh tôi, bàn tay to giữ khuôn mặt tôi, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn miệng, mũi, mắt của tôi, lại thở dài một tiếng: "Không nghĩ tới việc nàng sẽ đáp ứng ta trong tình cảnh này. Có lẽ là... nàng sẽ chỉ ở trong tình huống này mới đáp ứng ta?"

Tôi nhất thời nghẹn lời, hắn không biết dự định của tôi, nắm tay của tôi che lên đôi mắt hắn, nhẹ giọng: "Nàng đã đáp ứng ta rồi, về sau không được đổi ý. Ta sẽ dùng tất cả mọi nước cờ để giữ nàng lại. Nếu chỉ khi ta mù nàng mới có thể cùng ta, như vậy, ta nguyện cả đời không nhìn thấy."

Trong lòng tôi xúc động, một lát sau cười vỗ vỗ mặt hắn: "Đừng nói ngốc như vậy, cố gắng dưỡng thương." Nói xong liền đứng dậy, "Cho dù Lưu tiên sinh nói không được, người khác không chắc đã khẳng định như thế. Ta sẽ xin Bùi Tấn tìm cách, tìm danh y đến khám cho ngươi."

Diệp Tô giữ chặt tôi: "Bây giờ không vội, để cho ta ôm một lát."

Tôi nhìn hắn một hồi, ngoan ngoãn nằm trở lại.

Diệp Tô ôm chặt tôi, thở dài than vãn: "Ngày đó ở Nam Dương bị thương, ta đã cho rằng ta sẽ không còn được gặp lại nàng. Ta lúc ấy liền nghĩ... cái gì đội tàu, cái gì đường biển, cái gì kính, vì cái gì mà trong đêm cuối cùng ta lại nói với nàng chuyện đó? Ta nên chặt chẽ ôm nàng, nói với nàng ta biết nàng vốn không phải là Xuân Hồng kia, ta đã thích nàng. Ta thích tính khí mạnh mẽ của nàng, thích nhìn nàng càu nhàu nói nhiều ánh mắt rối loạn, thích bộ dạng nàng lúc chơi xấu, cũng thích lúc nàng nhìn ta, rõ ràng cực thích, lại miễn cưỡng kiềm chế ánh mắt phức tạp. Mọi cái của nàng ta đều thích, toàn bộ mọi chuyện của nàng ta đều muốn biết. Nhưng ta biết, nàng tuy rằng giả bộ bộ dáng một con cọp mẹ, kỳ thật bất quá chỉ là con thỏ nghe thấy gió thổi cỏ lay đã muốn chạy trối chết. Ta không thể bức nàng khiến nàng tìm cách né tránh, lại không thể không bức nàng, bằng không, nàng vĩnh viễn sẽ không đưa ra lựa chọn."

Diệp Tô cười khổ: "Ta bị nàng bức thành thợ săn. Nhưng cuối cùng, ta đã không uổng phí tâm tư."

Hắn đem tôi cố định trong lòng hắn, cọ hai má của tôi, hung tợn cảnh cáo tôi: "Đừng nghĩ lại trốn nữa."

Tôi thở dài một hơi: "... Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net