Chương 46: Chuyên gia đàm phán trổ tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: diepanhquan

Beta: hanhmyu

Bùi Tố Ngữ giống như một người chiến sĩ ngẩng cao đầu đứng thẳng, trong ánh mắt pha lẫn sự kiên định và tuyệt vọng: "Ta đã yêu nghĩa phụ của ta, nếu ngươi cảm thấy ta không tuân theo luân thường đạo lý, vô liêm sỉ, xin mời trực tiếp xoay người bỏ đi."

Tôi nháy mắt mấy cái, suy nghĩ cả buổi mới chột dạ mà hồ ngôn loạn ngữ: "A... Thanh thiếu niên trong quá trình trưởng thành đều trải qua giai đoạn mê luyến người khác phái lớn tuổi bên cạnh mình..." Thứ lỗi tôi bỗng nhiên nhảy tới kịch hiện đại, nhưng đang lúc vội vàng, tôi thật không biết nói như thế nào để xua tan kích động bất ngờ xảy ra trên người tiểu cô nương.

Kinh ngạc? Khinh bỉ? Thật có lỗi, cái vị cha nuôi nổi tiếng trong làng giải trí cùng các mỹ nữ trong làng giải trí châu Á tiền phốc hậu kế* chí công vô tư, sớm đã giống như nhãn hiệu Durex* cùng đồng hành với máy ATM kiểu mập mờ mà dẫn đến liên tưởng. Có tình yêu thương của cha nuôi, cho dù chỉ là giống như loại mặt hàng tiểu thư Quách Mỹ Mỹ cũng có thể khuynh quốc khuynh thành khuynh thiện khoảng*.

*Tiền phốc hậu kế: người trước hy sinh, người sau tiếp bước.

*Durex: cái này chính là cái OK đó mấy nàng

*Quách Mỹ Mỹ: Quách Mỹ Mỹ là ca sĩ nhưng không được đánh giá cao về giọng hát. Với lợi thế chiều cao 1,63m cùng gương mặt khả ái, chân dài 9x tham gia khá nhiều hoạt động trong giới showbiz Trung Quốc. Ngoài ra cô cũng gây chú ý với những thành tích khoe khoang ô tô hạng sang, khoe hàng hiệu, khoe chồng tương lai giàu có...(Hiện ca sĩ này đang có nhiều vụ scandal).

*Thiện khoảng: những khoảng tiền dành cho việc từ thiện. (Cái nè ta đoán)

Cầm tiền của người khác để nuôi bản thân mới đúng là loại nữ nhân của thế hệ tôi khiến đại chúng cực kỳ khinh bỉ, những thứ khác thật sự chả có tí chút kích thích nào.

Huống chi lúc vị cha nuôi này của Bùi Tố Ngữ từ nhỏ đã có bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo, hơn nữa còn có vẻ mặt xinh đẹp động lòng người có thể đứng vào đội ngũ quỷ hút máu.

Haizz, nói sơ sơ vậy để quần chúng chưa biết rõ chân tướng đừng xem nhẹ vẻ bề ngoài của hắn...

Nói thẳng ra là, nếu tôi là Bùi Tố Ngữ, đại khái sẽ dùng hết mọi thủ đoạn đê tiện bá vương ngạnh thượng cung*, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

*Bá vương ngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.

Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, chính là... R.A.P.E

"Bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian". (Cái này ta cop đó...)

Cho nên tôi tin tưởng một trăm hai mươi phần trăm, nàng cùng với cha nuôi của nàng lúc đó là tình yêu đích thực. Hormone cùng a-đrê-na-lin* đâu đảm bảo cái gì là phạm pháp hay sai lầm, sinh ra chính là **, thiên lôi địa hỏa, thế nào cũng phải đốt sạch sẽ trước đã mới có công phu nghĩ đến thứ khác.

Ai, nói đến chuyện thượng cung, tôi bỗng nhiên nhớ tới Lương Cung nhà tôi.

Adrenaline (cùng với Noradrenaline) là chất trung gian hóa học của hệ thần kinh giao cảm. Adrenaline gây tăng sức co bóp của tim, tăng nhịp tim, co mạch, tăng huyết áp, giãn khí quản...
Chỉ định điều trị: Chống co thắt khí quản, nâng nhanh huyết áp trong điều trị một số trường hợp "sốc", hồi phục tim ở những người ngưng tim đột ngột...

Tiểu cô nương hiển nhiên không ngờ rằng trong tình huống nghiêm trọng đó mà tôi lại có thái độ như vậy nên thất thần, sững sờ một lúc lâu mới do dự mà hỏi tôi: "Ngươi... không cảm thấy ta đê tiện sao?"

Sự tình có vẻ như tôi đang trong tình trạng siêu cấp hủy diệt tôn nghiêm của tỷ tỷ cùng với những vấn đề trọng đại ở tương lai, tôi vội vàng trấn tĩnh dục niệm của mình, vân đàm phong khinh* mà hướng nàng cười cười: "Vì sao? Vì ngươi ngưỡng mộ nghĩa phụ mình? Dù sao ngươi cũng không định gả cho hắn, chẳng qua là họa một bức tranh nhỏ về hắn, tự mình trốn không gặp người thôi. Chờ ngày nào đó nghĩ thông, về nhà thuận theo cha mẹ chọn một gia đình tốt gả đi là được rồi. Ai cũng có thời trai trẻ hết sức lông bông, cần gì phải phản ứng kịch liệt?"

Vân đàm phong khinh: mây bay gió nhẹ hiu hiu

Tên Bùi Tấn hỗn đản, bảo tôi đến làm chuyên gia đàm phán, thế nhưng ngay cả tư liệu quan trọng như vậy lại giấu diếm không báo, đây hẳn là hắn cố tình muốn xem toàn bộ năng lực phản ứng của tôi đây mà?

Tôi vô cùng lo lắng, sau khi trải qua đòn cảnh tỉnh của tôi, tỷ tỷ nhà ngươi có thể trực tiếp cắt tóc làm ni cô mất...

Bùi Tố Ngữ nhíu mày: "Ta không phải nhất thời mê luyến, ta cũng không phải còn trẻ không hiểu chuyện. Những lời này ta nghe qua rất nhiều lần, nhưng trong tâm ta, ta rõ ràng hiểu được. Ta đã nhận định nếu kiếp này có lấy chồng, cũng chỉ gả cho một mình hắn." Lúc nàng nói chuyện cằm khẽ nhếch, có vẻ kiêu ngạo mà kiên định.

Đây cũng không phải là tín hiệu sẵn sàng tiếp nhận đề nghị thật. Tôi thở dài: "Nhìn điệu bộ ngươi thế này, đại khái chính là muốn làm ni cô?"

Tiểu cô nương rõ ràng do dự một chút, khóe miệng khẽ nhúc nhích, cơ thể cứng ngắc không nói gì.

Tôi cười cười an ủi, dò xét giữ chặt tay nàng: "Thật có lỗi, Bùi Tấn có thể vẫn cho rằng đây là chuyện riêng của ngươi, mà ta lại là người ngoài, cho nên chưa từng nói qua với ta. Vừa rồi ngươi bỗng nhiên nói như thế, ta có chút á khẩu, không biết nói gì."

Tôi đỡ nàng cùng ngồi xuống giường, cái chiến thuật kia nói thế nào ta? Lấy phương pháp nổi trận lôi đình nhanh chóng nắm giữ quyền chủ động, rồi sau đó áp dụng phương pháp dụ dỗ thích hợp.

Nói phồ thông, chính là đánh một gậy xong xoa một cái, lại cho thêm quả táo.

Hiện tại xoa xong rồi, tôi tự hỏi làm như thế nào để cho nàng ăn táo: "Vị nghĩa phụ này của ngươi... haiz, thật có lỗi, ở chỗ chúng ta, ba mươi sáu tuổi kỳ thực chưa thành một lão già, hiện tại nhìn vẻ bề ngoài của hắn, ta càng không có biện pháp coi hắn là trưởng bối để đối đãi. Nếu ngươi không ngại, ta liền trực tiếp gọi hắn Hồ công tử." Nàng đương nhiên là không ngại.

"Vị Hồ công tử này chắc hẳn là một người rất tốt, nếu không phải như thế, Bùi phu nhân sẽ không yên tâm để hắn làm nghĩa phụ của ngươi, Bùi Tấn cũng sẽ không hầm hừ đến Chiêu Lĩnh vấn tội, rồi lại hoàn toàn bái phục quay trở về." Nói xong lại liếc mắt nhìn trên bàn, yêu nghiệt trong bức tranh kia giống như là người sống vậy, đang ôn nhu mà nhìn nàng. Tôi không khỏi kiềm chế lạnh run lên, sững sờ một lát mới miễn cưỡng nói tiếp: "Phong thái khí phách của hắn như vậy, trong lòng ngươi có hắn, thật sự cũng không phải là chuyện gì ngoài dự đoán. Thế nhưng, trong lòng hắn liệu có ngươi không?"

Thảm rồi, không nghĩ qua là vừa đánh một gậy.

Ánh mắt Bùi Tố Ngữ buông xuống, khóe miệng lại mang theo nét cười: "Đương nhiên là có. Hắn có ý với ta, giống như ta có tình với hắn. Cuộc đời này của hắn nếu như cưới vợ, cũng nhất định sẽ chỉ là ta."

Khóe mắt tôi nhảy dựng: "Các ngươi..." Quạ, châu chấu, bươm bướm! Đừng nói với tôi là gạo đã nấu thành cơm a!

Nhìn mọi người tốc độ này, khí này phách! ... Hâm mộ ghen tị hận a!

Nàng nhìn tôi, cười khổ lắc đầu: "Ta chẳng lẽ là ngốc tử, không phải chính mồm hắn nói ra, ta làm thế nào biết? Mấy lời thề non hẹn biển này, chỉ là món ăn quý và lạ cao lương mỹ vị bên cạnh hoa củ cải điểm xuyết, có thì quả thật là đẹp mắt, không có, cũng không chút tổn hại mỹ vị của món ăn."

Vù vù, may mắn nàng không biết tôi đang nghĩ gì.

Tôi thở dài, giọng xin lỗi: "Ngươi thật sự là một người thông suốt, vốn không cần kẻ ngu dốt như ta nói thêm gì, nhưng ta thật sự tò mò, ngươi thông minh như thế, sao lại tự đặt mình tình cảnh tiến thối lưỡng nan như vậy? Nhỡ việc khó không thành, ngươi thật sự phải buông tay Hồ công tử, chẳng nhẽ không bao giờ nhìn những kẻ khác?"

Tôi nhìn nàng chằm chằm: "Ta chỉ gặp qua Bùi phu nhân một lần nhưng ấn tượng rất sâu. Lệnh đường ngoài mềm trong cứng, kì thực không giống như là người nếu bị uy hiếp sẽ thỏa hiệp nhượng bộ. Ta thấy, bà cũng rất cưng chiều ngươi, cho nên dù ngươi lưu lại bên ngoài lâu như vậy, cũng chưa từng cưỡng ép bắt ngươi trở về, hoặc là thẹn quá hóa giận cùng ngươi cắt đứt quan hệ, hoặc là dứt khoát một chút, trực tiếp gấp gáp đem ngươi gả đi. Dù sao ở trong mắt đa số mọi người, đại tiểu thư Bùi gia cùng nghĩa phụ của mình không minh bạch, cũng không tính là tình yêu lịch sự tao nhã gì. Không bằng thừa dịp tin đồn chưa nổi lên, liền đem ngọn lửa dập tắt."

Bùi Tố Ngữ khẽ cười một tiếng, đứng dậy trên cao nhìn xuống nhìn tôi, trong ánh mắt chứa vô cùng địch ý: "Hóa ra Lăng cô nương vẫn là đem ta trở thành một người không hiểu chuyện, vậy ngươi và ta không còn gì để nói? Cha mẹ ta như thế nào, ta như thế nào, không cần ngươi hao tâm tổn trí nhận xét. Lăng cô nương vẫn là mau mau rời đi thôi, không thì nơi ở của ta sẽ làm ô uế chân ngươi!"

Tôi bận tối mắt vẫn ung dung ngửa đầu nhìn nàng: "Chẳng lẽ Bùi cô nương cho mình là người hiểu chuyện sao? Ngươi có biết hành vi hiện tại của ngươi giống cái gì không? Ngươi giống hệt một tiểu hài tử xấu xí nếu không được ăn kẹo, liền nằm ở dưới đất khóc lóc om sòm. Ngươi có bốn đệ đệ muội muội, đương nhiên biết qua loại tình huống này, phương thức xử lý nào mới là cách chính xác nhất. Thờ ơ lạnh nhạt, vừa không ồn ào cũng không trách móc, đợi tiểu hài tử mệt mỏi sợ sệt rồi, ngoan ngoãn đến nắm lấy tay áo của ngươi, ngươi lại giúp nàng lau nước mắt, nói với nàng một câu lần sau không thể tái phạm. Ngươi đem mình đặt ở vị trí của tiểu hài tử, mà không phải một người bề trên lý trí. Như vậy, ngươi hy vọng ta, hoặc là lệnh đường dùng phương thức gì đối với ngươi đây?"

Chậc, không nể mặt a, Bùi tiểu thư khoe khoang phong cách quý phái, hẳn là sẽ không thẹn quá hóa giận đến mức động thủ chứ?

Chẳng lẽ tôi nhanh như vậy phải tu luyện chiêu thức võ công mới, Long Trảo Thủ*?

... Vẫn là quên đi, soái ca đẹp như vậy, tội gì phải bẻ cong chính mình.

Bùi Tố Ngữ tức giận đến hai má đỏ bừng, hít sâu vài lần mới kiềm chế cắn răng nói: "Lăng cô nương, mời trở về đi."

*Long Trảo Thủ: Đây là một trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm. Long Trảo Thủ được Không Tính thần tăng sử dụng (một trong tứ đại thần tăng của Thiếu Lâm bấy giờ là Kiến Văn Trí Tính trong bộ Ỷ Thiên Đồ Long Ký) để đấu với Trương Vô Kỵ trên đỉnh Quang Minh. Long Trảo Thủ tổng cộng có 36 muơi sáu chiêu, yếu chỉ của nó là nhanh nhẹn độc địa, không phải biến hóa nhiều.

Tôi đứng lên, bước về phía trước, cách khoảng nửa cái đầu nhìn xuống nàng: "Bùi tiểu thư, ta không phải khinh thường ngươi, cũng không cảm thấy tình cảm của ngươi cùng Hồ công tử là làm trái nhân luân*, ta chỉ là cảm thấy không đáng giá thay cho cha mẹ ngươi.

"Phụ mẫu ta là một đôi đốn mạt, ta từ nhỏ cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, đối với hành vi vứt bỏ ta của bọn họ, ta khinh thường, cũng từ đó hiểu được một đạo lý, chính là cha mẹ không cần nữ nhân phải có nghĩa vụ dưỡng dục. Cha mẹ của ngươi sinh ngươi nuôi dưỡng ngươi, cho ngươi ăn ngon, không phải đợi đến lúc ngươi trưởng thành, chỉ vì một nam nhân lại làm tổn thương tấm lòng bọn họ. Tất cả kỳ vọng của bọn họ, cũng chỉ là hy vọng ngươi sống tốt."

Ánh mắt Bùi Tố Ngữ lấp lánh, trầm mặc nhìn tôi.

Tôi khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy, ta có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy dỗ, nhưng vô cùng may mắn, ta còn có bà nội. Ta hiện tại sở dĩ không có trở thành kẻ đốn mạt, chẳng qua là nhờ sự kiên trì của bà. Bởi vì bà yêu ta, cho nên ta còn tin tưởng vào sự ấm áp của gia đình, ta còn mơ hồ biết được tình cảm xác thực của cha mẹ đối với nữ nhân là thế nào. Bà biết mình không thể giúp ta cả đời, cho nên sớm đã năm lần bảy lượt xác nhận, chính mình sẽ phải cố gắng, cho dù chỉ có một mình ta, ta cũng sẽ cố gắng sống tốt. Hiện tại ta xác thực có thể nói, cho dù ta trên người không có đồng nào, không quen người nào mà lưu lạc đất khách, ta vẫn có thể dựa vào hai tay của ta để sống tốt. Ngươi có làm được không? Ngươi bất quá chỉ là một đại tiểu thư mười ngón không dính nước, cho dù Hồ công tử yêu ngươi che chở ngươi thì thế nào? Ngươi có thể cả đời làm con gái hắn sao? Ngươi cam tâm cả đời trốn ở phía sau hắn sao? Không nói đến chuyện có thai, ngươi nghĩ cha mẹ ngươi có thể yên lòng khi ngươi ở xa được sao? Cam lòng sao? Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, ta mặc dù không hiểu Bùi phu nhân, nhưng ta hiểu cha mẹ, ít nhất, là thân phận phải xứng đáng."

Tôi hít sâu một hơi, thành bại quyết định bởi một lần hành động, nghĩa khí tử tiết liền ngay tại hôm nay: "Bằng lòng thừa nhận ngươi yêu nghĩa phụ thì thế nào? Ngươi cho rằng như vậy là có dũng khí, như vậy chính là tình yêu thật sự sao? Nếu như ngươi thật sự trưởng thành, thật sự quyết định vì hắn không lấy chồng, không cần cùng nói với ta mà hãy trở về chứng tỏ với cha mẹ ngươi, rằng ngươi có khả năng lo cho chính mình! Không cần bọn họ lo lắng! Bằng không, ngươi cũng chỉ đứa trẻ giẫm chân đòi kẹo mà thôi!"

Rống to lên xong, tôi lập tức cảm thấy đầu choáng váng, ù tai.

Thê thảm rồi, diễn rất nhập vai a, thân phận Mã giáo chủ.

Bùi Tố Ngữ trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt hơi có chút hồng.

Không phải là muốn khóc chứ? Tôi do dự không biết nên tiến lên ôm, an ủi tiểu cô nương một chút, hay là tiếp tục làm ra vẻ lãnh diễm* cao quý?

*Lãnh diễm: vẻ đẹp lạnh lùng

Tôi một bên cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Tố Ngữ, phòng ngừa nàng bỗng nhiên sụp đổ, khóc lớn hoặc là đánh nhau, một bên vừa cẩn thận chú ý ngoài cửa sổ. Bùi Tấn cái tên bao che khuyết điểm này, nghe được ta lúc này tận tâm tận lực gào to với tỷ tỷ hắn, ai biết hắn có thể không chế được không, nhảy vào thay mặt ánh trăng tiêu diệt tôi?

Không cần a, tôi còn chưa ăn được tình nhân của tôi mà. Đến chết cũng chưa ăn được chút thịt gì, cũng quá thê lương đi?

... Tôi nói cái gì a, hormone đại gian đại ác a.

Thật lâu sau, nàng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, dùng khăn tay chấm chấm mắt, tìm cái ghế ở phía sau chậm rãi ngồi xuống, hướng ta kiên cường cười nói: "Đa tạ ngươi..." Vừa mới nói ba chữ xong, liền khóc nức nở.

Tôi vội ngồi xuống bên chân, lấy lòng nàng: "Ai ai, ta vừa mới cảm xúc kích động một chút, ngươi đừng khóc a. Nếu không, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe?" Trong bụng ta toàn là chuyện cười lạnh lùng, có thể gọi là tủ lạnh, gõ gõ bụng có thể trực tiếp phun ra các loại khối băng.

Nàng dùng khăn tay che miệng mũi, một lúc lâu mới thanh thanh cổ họng, mũi hồng ngại ngùng cười: "Là ta khiến ngươi chê cười rồi. Ngươi nói không sai, ta đích thật là tính trẻ con. Đi ra ngoài lâu như vậy, ngoại trừ bực tức cha mẹ đả thương hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ tới cảm nhận của bọn họ" Nước mắt nàng cuồn cuộn mà rơi, "Ta thật sự đầu heo, cả công ơn nuôi dưỡng nhiều năm của cha mẹ cũng vứt xó một bên..."

Tôi nhẹ nhàng lắc lắc đầu gối nàng, cười: "Nhớ nhà rồi sao?" Không nhớ mới là lạ.

Cũng chỉ có thiếu nam thiếu nữ mới lựa chọn người yêu trước người nhà. Cùng người nhà cãi lộn, cùng lắm là bị đánh gãy chân, nhưng người thân cho dù thế nào cũng là người thân. Mà tôi trải qua nhân sĩ bề dâu sinh ly tử biệt mới biết được, không có gì mà không phải trả giá, người nhà càng cần quý trọng, bởi vì đây là tài nguyên thiên nhiên không thể tái sinh.

Ai, tôi cũng nhớ bà nội tôi.

Bùi Tố Ngữ lau khô hai má, gật gật đầu, ánh mắt lại kiên định đứng lên: "Đúng vậy ta làm cho cha mẹ người nhà vất vả lo lắng mấy tháng, khiến cho anh em lưu lạc bên ngoài, cả nhà lo lắng hãi hùng. Chuyện này, ta sẽ nhất nhất nhớ ở trong lòng. Đạo hiếu ta ghi nhớ trong lòng, nhưng hắn, ta cũng sẽ không bỏ. Hôm nay ta sẽ thu thập hành lý, trở về thuyết phục cha mẹ ta. Một năm không được, thì hai năm ba năm, ta sẽ khiến cha mẹ nhìn đến quyết tâm của ta, tin tưởng quyết định của ta."

Tôi cười khen ngợi nàng: "Hảo cô nương."

Hảo cô nương nhìn tôi, ánh mắt chân thành mà nóng bỏng: "Theo ta cùng nhau quay về Bùi gia đi?"

Tôi lặng một chút, cười mỉa: "Ta là người ngoài..."

Bùi Tố Ngữ vành mắt hồng cười đến ngập nước lại ý vị thâm trường: "Người ngoài? Nếu ngươi vẫn rối rắm vì cần một thân phận, ta có vài cách để cho ngươi lựa chọn, ngươi có thể nghe qua từng cái?"

Thần linh a, nước mắt còn chưa có lau khô đã nghĩ tính kế đạo hữu, ngươi là cao đồ môn hạ Xuyên kịch* sao?

*Xuyên Kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net