Chương 51: Con cóc nhảy lên mu bàn chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: Pey Oren + Băng Tâmbeta: Mạn Châu Sa & hanhmyu

Dù sao Bùi gia là ngôi nhà thứ hai của Diệp Tô, hơn nữa bọn họ đều giống như là con dân được đế ca hôn qua, xinh đẹp thiện lương lại thông minh, giống như là tinh linh vậy.

Sau buổi cơm chiều, Diệp Tô liền cáo từ xuống núi. Bùi phu nhân phái gia nhân xong, quay ra bảo tôi bồi bà tản bộ trong vườn để tiêu cơm. Tôi rất biết thức thời, nhắm mắt theo đuôi.

Bùi phu nhân sau khi dùng lời lẽ dễ hiểu, nội dung sâu sắc mà bình phẩm những ưu khuyết điểm của hoa hồng, mai vàng, rốt cuộc mỉm cười hỏi tôi: "Nghe Toàn nhi nói, hôm nay Linh nhi đã làm phiền ngươi? Là ta quản giáo không nghiêm, đã là đại cô nương mười tuổi rồi mà còn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, làm ngươi khó xử rồi."

Tôi cười đem nguyên văn những lời đã nói với Bùi Tung lặp lại một lần nữa: "Phu nhân nói quá lời,Tố Ngôn tuy rằng thật thà hồn nhiên, nhưng vẫn phân biệt được phải trái. Nàng còn hướng ta vỗ ngực cam đoan, nếu Diệp Tô khi dễ ta, nàng sẽ ra mặt nói thay ta. Có tiểu nữ hiệp giúp ta, ta cầu còn không được, làm sao có thể khó xử." Nghĩ nghĩ, lại chân thành nói, "Kỳ thật cũng nhờ nàng kích ta, nếu theo tính cách của ta, sẽ không nói ra được là muốn ở cùng hắn cả đời ... Nhưng một khi nói ra, ngược lại thấy trong lòng kiên định hơn." Ăn muối nhiều dễ tăng cao huyết áp, ăn đường nhiều sẽ mắc bệnh tiểu đường, khẩu vị nhẹ thì thân thể khỏe mạnh, đi ở trên đường còn có thể kéo được bảy mươi mã hoặc là đàn dương cầm đó, đi từng bước tính từng bước. Nếu Diệp Tô kia thật sự không chịu thua kém, tôi sẽ để cho hắn tự mang linh kiện biến thành vật bên người.

...aiz, khẩu vị hình như càng ngày càng nặng.

Bùi phu nhân ngừng chân, vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, bộ dáng rất vui mừng: "Ngươi là một đứa trẻ tốt, có thể suy nghĩ chu đáo là tốt." Trong nháy mắt thần sắc lại ảm đạm, "Kỳ thực tơ hồng hai đầu nam nữ nắm, vừa môn đăng hộ đối lại yêu nhau có được bao nhiêu người?"

Tôi biết bà lại muốn nói đến chuyện Bùi Tố Ngữ, cười nói: "Kỳ thực môn đăng hộ đối nói trắng ra chẳng qua là cái gì xứng với cái gì. Hai con người hoàn mỹ giống như hai hạt châu rất tròn, dù có cố gắng gắn vào nhau như thế nào cũng đều sẽ chệch ra. Nhưng hai nửa của hạt trân châu, tách ra xem như thế nào cũng không đẹp, ghép cùng một chỗ, lúc đó chẳng phải thập phần xinh đẹp hay sao." Tôi chủ động ôm cánh tay của bà: "Người ngoài chỉ nhìn thấy được một mặt bên ngoài, mặt bên trong có phù hợp hay không, chỉ có tự mình mới biết."

Bùi phu nhân đương nhiên biết tôi đang nói gì,thở dài một hơi: "Mặt bên trong không phù hợp, chỉ làm tăng thêm thống khổ."

Tôi cười cười:"Tách ra và hợp lại đều có thống khổ, chỉ xem lựa chọn như thế nào mà thôi." Lại vội vàng tự tìm cho chính mình một bậc thang leo xuống, đem mặt vùi vào hõm vai, làm bộ dáng thẹn thùng: "Làm cho phu nhân chê cười rồi, ta không thể hạ quyết tâm buông tay, cũng chỉ có thể tự làm khổ chính mình, cứng rắn tìm hiểu lòng Diệp Tô... Phu nhân là người đã nhìn Diệp Tô lớn lên, có thể nói cho ta nghe một chút về chuyện trước đây của hắn?"

Đề tài này chấm dứt, sau khi lén nói về mấy chuyện xấu hổ lúc nhỏ của Diệp Tô, liền quay ra hỏi quê hương của tôi ra sao, vì sao ba mươi sáu tuổi còn chưa tính là già, phải chăng nam nữ đều có thể đi học, vấn đề là trong thái học viện lại làm sao có thể dạy phương pháp làm kính kỳ quái như vậy. Tôi thật sâu sắc cảm nhận được những lời này nói càng nhiều tất sẽ lộ, hóa ra chỗ tốt của đại gia đình chính là nói với một người cũng như nói với cả nhà, Bùi lão gia cùng Bùi thiếu gia đều là thần báo bên tai của bà.

Tôi chỉ mơ hồ nói, tôi là kẻ mù đường không biết vị trí cụ thể của quê hương là ở đâu, nói chung là ở bên kia núi, bên kia biển. Ở quê hương có thần y thế gia, bọn họ y thuật cao siêu tài nghệ kỹ càng, những bệnh khó chữa đều có thể chữa khỏi. Những người bệnh phải chết rất ít, đa số là mọi người ở đó sống lâu hơn người ở nơi này một chút, mọi người đều không vội thành gia lập nghiệp mà bình thường trước hai mươi tuổi đều ở trong trường học, bởi vì thời gian lên lớp quá dài, chỉ là tứ thư ngũ kinh không đủ học, nên cái gì cũng hiểu được chút ít. Đợi tới khi không cần đọc sách nữa, mới có thể tự thành thân.

Là vấn đề bàn luận điển hình của cuốn y học cứu vớt thế giới, tôi sửa tên của sách thôi mà, tên sách đã đổi thành << ăn ra bệnh, ăn trở lại >>.

Bùi phu nhân nghe hết sức chăm chú, thậm chí còn hỏi tôi vài câu liên quan đến điều đang nói. Tôi không kịp nghĩ ra một câu nói dối hợp lý, lại sợ nàng lần sau hỏi lại, tôi không nhớ mà nói sai, đành phải đem danh từ chuyên ngành thay thành những từ dễ hiểu sau đó mới thành thực nói cho bà nghe.

Đương nhiên vấn đề có liên quan đến công nghệ cao tôi đều một mực hàm hồ cho qua chuyện, dù sao tôi cũng không hiểu.

Tôi không dã tâm chinh phục tinh tú đại hải, hơn nữa chỉ dựa trên cơ sở những thói xấu của tôi muốn đem tất cả những máy quay ra khỏi đầu cũng là mission impossible.*

*tinh tú: sao

*mission impossible : nguyên văn của tác giả.

Thẳng tới lúc hoàng hôn, Bùi phu nhân mới miễn cưỡng buông tôi ra, kéo cánh tay đưa tôi đến gian phòng mới, cười nói: "Quê hương của ngươi thật thú vị, nếu có khi nào có dịp, ta có thể tận mắt chứng kiến một chút thì tốt biết bao".

Tôi xấu hổ cười.

Cũng may Bùi phu nhân cũng không hỏi lại vấn đề này, vén lại sợi tóc mai của tôi, trong mắt ẩn chứa ý cười ôn nhu: "Đừng buồn mãi ở trong nhà, có rảnh thì cùng Huệ Vi đi ra ngoài dạo chơi một chút."

Thật là có lỗi quá, nhìn mỹ nhân như vậy, thế mà tôi lại nghĩ tới bà nội.

Người trước kia cũng như thế, dịu dàng nhìn tôi, vén tóc cho tôi, nói liên miên muốn tôi cố gắng mà ăn, đừng nghĩ đến chuyện kiếm tiền, trời sập xuống còn có người chống đỡ.

Tôi chớp chớp mắt làm giảm cảm giác cay cay trên sống mũi, gượng cười.

Sau vài ngày này, tôi cẩn thận tuân theo ý chỉ của Bùi phu nhân, cùng Bùi Tố Ngữ như hình với bóng,nàng chơi cờ tôi ở một bên nhìn, nàng vẽ tranh tôi ở một bên nhìn, nàng đánh đàn tôi ở bên nhìn...

Rốt cuộc, Bùi đại tiểu thư bị tôi ép buộc không còn cách nào, ném sách dạy đánh cờ, cười khổ: "Tốt lắm tốt lắm, không phải ngày nào ta cũng ra ngoài cùng ngươi sao?Ta hoài nghi ngươi đã bị nương mua chuộc, mỗi ngày kéo ta đi chơi, làm ta không có thời gian tưởng nhớ người khác đi?"

Tôi hì hì cười kéo nàng đứng dậy: "Nếu ngươi chơi cùng ta thì sẽ không nhớ tới hắn, ngươi cũng không cần vất vả kiên trì như thế nữa."

Bùi Tố Ngữ kéo tay của tôi thở dài một hơi: "Cũng là ngươi hiểu ta."

Tôi nhìn nàng: "Cha và nương của ngươi đều hiểu ngươi nên mới không đành lòng để ngươi chịu khổ."

Nàng cười liếc tôi một cái: "Ngươi dường như muốn biết một việc gì đó của cha nương ta?"

Tôi kinh ngạc cười, giả vờ giả vịt đem lỗ tai đến gần miệng nàng làm bộ dường như hỏi nàng : "Ta đoán ngươi sẽ nói cho ta nghe?"

Bùi Tố Ngữ cười đẩy tôi ra: "Nói cái này ở trong nhà, cha nương mà biết, không chừng sẽ lột một tầng da của ta đi? Ngươi muốn nghe, chúng ta đi tìm một chỗ, vụng trộm nói..."

Nửa canh giờ sau, cả hai đã đứng ở trên con đường cái ở Lạc Hà phồn hoa.

Tôi nhìn nàng cười: "Đi chỗ nào vụng trộm nói?"

Nàng thân ái vội vàng kéo cánh tay ta: "Đương nhiên là trên đường rồi, nhốn nháo rộn ràng như vậy, ai để ý chúng ta nói chuyện gì chứ? Sau con phố này chính là tiệm trang sức nương ta mở, đợi chúng ta đi vào đó uống trà, cho ngươi chọn vài món đồ trang sức tương xứng với ngươi."

Tôi cười: "Vừa được nghe chuyện xưa lại vừa có thưởng, tiểu nhân thật có phúc a!

Bùi Tố Ngữ liếc mắt tôi một cái, hàm răng thật nhỏ hơi cắn môi dưới, ánh mắt kia như có một trăm một ngàn lời muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Tôi lúc này khom lưng cúi đầu: "Tiểu thư sai bảo gì ta làm theo đó. Ta không có ý gì khác, dù trong bụng có chủ ý nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nghe theo tiểu thư." Nàng không phải muốn chứng minh cho cha nương nàng xem, nàng có thế sống tốt? Bùi gia là phú thương của Lạc Hà, Bùi Tố Ngữ tuy rằng chưa lấy chồng, tiếp nhận một hai cái cửa tiệm luyện tập cũng có khả năng, tin tưởng Bùi lão gia cùng với Bùi phu nhân đều sẽ đồng ý.

Bùi phu nhân khuyên tôi lôi kéo Bùi Tố Ngữ ra ngoài nhiều một chút, hẳn là vì như vậy đi.

Thật là người nào cũng thật tinh tế, người ta là nói nửa úp nửa mở, các nàng thiên bàng* bộ thủ cũng chỉ dùng ánh mắt bảo ta, đúng là mệt chết ta.

*thiên bàng: một bộ thủ trong tiếng Trung

Đại tiểu thư bị ta chọc cười, che miệng đánh nhẹ ta một cái: "Đừng nháo, trên đường có rất nhiều người nhìn a."

......Haiz, đúng là có rất nhiều người đang nhìn, có kẻ bộ dạng như không rời chúng tôi nửa bước. Tuy rằng trên đường đông người, tôi vẫn không dám mạo phạm đem Bùi đại tiểu thư không duyên cớ mất hứng phiêu lưu, vội vàng kéo nàng thấp giọng nói: "Cửa tiệm gần nhất của nhà ngươi là chỗ nào? Đi vào đó trốn trước, có người theo dõi chúng ta."

Bùi Tố Ngữ gật đầu, kéo tôi đi nhanh, xoay người tiến vào trong một cửa hàng , quay sang phục vụ gật gật đầu rồi lên lầu.

Phục vụ trên lầu rất biết điều, nhường chỗ ngồi châm trà cho chúng tôi, ngay cả một câu cũng không hỏi.

Tôi nhìn từ của sổ xuống, người nọ vẫn còn chưa đi, ngẩng đầu nhìn xem chiêu bài, ở dưới lầu đi đi lại lại, sau đó kêu trong điếm một gã phục vụ nói nói mấy câu.

Phục vụ lên lầu cười nói: "Ở dưới có một vị công tử tìm Xuân Hồng cô nương, hắn nói, vừa mới thấy vị cô nương kia vào quán chúng ta, bởi vì là cố nhân, cho nên muốn gặp ôn lại chuyện xưa, nhờ ta kêu một tiếng."

Sao, hóa ra là tìm tôi!

Thấy thần sắc tôi bất động, Bùi Tố Ngữ nhíu mi lắc đầu: " Hắn coi nơi này của chúng ta là chỗ nào? Nếu hắn thật sự quen biết nàng thì ở bên ngoài chờ chút, đừng quấy nhiễu khách trong quán."

Phục vụ gật đầu đáp, lại đi xuống trấn an nam nhân kia.

Ngực tôi có điểm khó chịu, nghĩ sẽ xuất hiện nữ nhân chanh chua quyền quý trong số những số những đóa hoa của người kia. (Sa: tình địch á?)

Rốt cuộc bóng dáng Xuân Hồng muốn theo tôi tới chừng nào đây? Một cái Thẩm Niệm Ân còn chưa đủ, còn muốn bao nhiêu ân khách muốn tới tha hương hội ngộ cố nhân? Hoàn lương lại đặc biệt khó sống như vậy sao!

Không đúng, bình thường khách làng chơi làm gì chấp nhất như vậy, rõ ràng xem tôi đã biến thành cô nương gia giáo còn chỉ tên nói họ muốn tới ôn lại chuyện xưa, tôi cũng không phải là minh tinh điện ảnh đẳng cấp quốc tế hay giải thưởng yêu sách gì.

Uy hiếp? Xảo trá? Cám ơn.

Quả nhiên là tai họa ảnh hưởng đến ngàn năm ha?

Một lúc sau, phục vụ kia đi tới cười nói: "Vị công tử kia nói hắn có việc muốn cùng Xuân Hồng cô nương nói chuyện. Có điều cái tên Xuân Hồng này lại chỉ chính vị cô nương kia, vị cô nương tên Lăng Đang, chắc là nhất thời muốn chơi đùa, còn nói nhất định phải thấy cô nương, nếu chúng ta không giúp hắn, hắn liền đi vào..."

Bùi Tố Ngữ sắc mặt xanh mét, khẽ cười: "Được lắm, hắn cũng biết đây là quán của Bùi gia ta?" Nói xong liền đứng lên.

Tôi thở dài một tiếng, đứng dậy đè vai Bùi Tố Ngữ lại: "Ta không phải Xuân Hồng, nhưng hắn có thể kêu ra tên của ta, xác thực hắn quen biết ta, có chuyện muốn nói. Ngươi đừng lo lắng, ta cùng hắn nói mấy câu tại trong quán, các ngươi vẫn có thể thấy được ta, nếu có chuyện gì ngươi vẫn xông ra kịp."

Bùi Tố Ngữ do dự một hồi miễn cưỡng chấp nhận gật đầu dặn tôi: "Nếu có chuyện gì, thì lớn tiếng kêu lên."

Tôi cười: "Ta hiểu."

Loại trước binh sau lễ này thật là có uy hiếp lớn, thật là người có phong cách a.

Thằng nhãi này coi như chỉ biết sử dụng một chiêu cà rốt và cây gậy, đã vậy còn muốn vận dụng một cách xuất quỷ nhập thần: trước dùng cây gậy lớn hung hăng đập một cái, sau dùng cà rốt đâm ta. Trái phải đều là uy hiếp, chỉ có điều đâm một cách tàn nhẫn hay không tàn nhẫn chỉ là vấn đề thôi.

Tôi cùng Bùi Tố Ngữ chính là nhất thời nổi hứng ra đường phố quậy, vậy mà lại còn gặp lại hắn, thế nhưng hắn đến Lạc Hà, thật sự là đầy đủ mà nói Hoàng Đế bận nên tôi không chết mà thôi.

Tôi xuống lầu gọi nhân viên bán hàng, đứng ở hành lang nhìn người nọ đang tức giận phía dưới: "Bạch Hồng đâu? Hay vẫn gọi hắn là Thẩm Hồng?"

Người nọ khách khí hướng tôi chắp tay: "Cô nương chờ một lát, chủ nhân sẽ đi ra―― chủ nhân nhà ta biết cô nương không chịu đi xa cùng người, may mắn người chỉ muốn cùng tiểu thư nói mấy câu, không làm chậm trễ thời gian của cô nương." Lại giả vờ giả vịt nhìn trong quán, cười nói: "Cô nương cũng không muốn người khác biết ?"

Tôi hừ một tiếng, lại cất bước đi xuống, không nói chuyện.

Vết thương trên xương bả vai của tôi chưa khỏi, vết sẹo màu trắng xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh xương quai xanh, mặc dù không thấy rõ, nhưng cũng ảnh hưởng lớn trong cuộc sống hài hòa sau này của phu thê.

Tôi chán ghét Thẩm Hồng, giống như chán ghét con cóc vậy!

Một lúc sau, tên Thẩm Hồng làm người khác chán ghét kia đã đứng ở sau lưng tôi cười khẽ: "Lăng cô nương, tha hương lại gặp bạn cũ, là chuyện thật may mắn a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net