Chương 55: Sấm lớn mưa nhỏ là chuyện không thực tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: diepanhquan

Beta: hanhmyu

Tôi dẫn theo nữ thuyền trưởng vừa mới trở về, đã bị vẻ mặt lo lắng của Diệp Tô chấm dứt hòa bình.

Diệp Tô cầm tay tôi, hơi dùng lực một chút kéo tôi lại gần, cúi đầu hỏi tôi: "Về rồi à? Sao rời đi cũng không nói với ta một tiếng?". Sau đó mới nhìn họ Na Đóa, gật đầu lễ độ cười cười, rồi thấp giọng quở trách tôi, "Mới khen nàng có chút ôn lương hiền thục, ngoảnh lại nàng liền phá hủy luôn công sức của ta! Oan gia, Thẩm Hồng bây giờ còn không thấy bóng dáng, hiện tại trong vườn nhiều người như vậy, nhỡ người ngoài trà trộn vào thì làm thế nào? Nếu nàng không thích, mệt, nói với ta một tiếng, ta liền đưa nàng đi nghỉ ngơi." Giọng nói vô cùng sủng nịch cộng thêm không hề che giấu.

Khóe miệng tôi đắc ý cong lên: nhìn xem đi, đây chính là đãi ngộ khác biệt. Mặc dù hắn xem tôi thành tiểu hài tử giống như củ cà rốt thêm cây gậy lớn trêu chọc, nhưng là tôi rất sảng khoái!

Cho nên nói, nữ nhân chúng ta sở dĩ vì nam nhân đấu qua đấu lại, hoàn toàn là bởi vì xú nam nhân kia vui mừng khi gặp mình, hưởng thụ những niềm vui của sự sủng nịnh. Nếu nam nhân đều tỏ thái độ rõ ràng dứt khoát, lúc đó nữ nhân cũng sẽ không hằn thù lẫn nhau.

Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của nam nhân!

Oán khí của tôi đối với hắn tiêu tán hơn phân nửa, nhìn hắn còn chưa có ý định dừng lại, tôi vội vàng cười, liếc mắt nhìn Na Đóa: "Ngươi vừa rồi không phải rất bận sao? Cô nương kia thỉnh cầu ta mang nàng đi xem phong cảnh vùng sông nước Bùi gia, ta nghĩ chỉ đi một lát, không ngờ tới lại khiến ngươi sốt ruột như vậy." Khi nói chuyện vẫn là mang theo mặt nạ thanh danh ta hiền thục hữu đức.

Diệp Tô lườm tôi trong chốc lát, trong ánh mắt dần dần hiện ra thần sắc hiểu rõ, dở khóc dở cười liếc tôi một cái, tiến lên từng bước qua loa đem tôi che ở phía sau, chít chít tràn ra quang quác cùng Na Đóa nói một loại ngôn ngữ khác.

Ai, lúc này liền nhận thức được tầm quan trọng của việc hiểu rõ tiếng nước ngoài.

Cho dù không thể hỏi đường gọi món ăn, cũng có thể nghe hiểu được I love you cùng cách tấn công, ít ra đại khái cũng hiểu được hướng đi của cuộc nói chuyện, là cách tấn công hay chỉ là lễ phép chào hỏi trưởng bối.

Diệp Tô đứng ở phía trước tôi, tôi nhìn không ra vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy Na Đóa ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt từ tự tin dần dần biến thành không thể tin, nàng phẫn hận trừng mắt nhìn tôi lại bị Diệp Tô che khuất ở phía sau, lại bắt đầu phẫn hận trừng mắt Diệp Tô.

Haiz, hẳn là bị hắn cự tuyệt rồi.

Tôi lại lần nữa cảm thấy thật sảng khoái.

Âm thanh của Na Đóa càng ngày càng vội vàng, mặc dù đã khống chế âm lượng để người ngoài không thể nghe thấy, nhưng vẫn nghe được, nàng thập phần tức giận.

Thanh âm của Diệp Tô vẫn vững vàng bình tĩnh, mang theo chút cảm giác không biết làm sao.

Đột nhiên, Na Đóa tháo chiếc roi bên hông xuống, quất Diệp Tô một cái rồi che mặt chạy.

Tôi tức giận, nhảy ra nhìn chằm chằm nàng ta, rồi quay đầu lại trừng Diệp Tô: "Ngươi muốn chết sao? Vì sao không né một roi kia của nàng ta?" Nam nhân của tôi thế nhưng bị người khác s* rồi? Thế này thì mặt mũi của lão nương để đâu!

*s: cường bạo

Diệp Tô nắm lấy bả vai tôi không cho tôi cục cựa, ôn nhu an ủi: "Không có việc gì, y phục rất dày, nàng ấy căn bản không có làm thương tổn đến ta. Theo giúp ta đi đổi bộ y phục khác?"

Tôi tức giận, không thương tổn càng không được!

Hai người các ngươi xem tôi là người chết sao, làm trò trước mặt tôi ngươi đánh ta ta đánh ngươi, đùa rất hay phải không? Có muốn lão nương mang thêm đến cho ngươi áo da cùng nến nhỏ không?

Nhưng đây là ở nơi đông người, rõ ràng không phải chỗ tốt. Tôi tức giận cũng chỉ có thể tốn sức làm lá chắn cho hắn, dọc đường vẫn duy trì cử chỉ đúng mức cùng mỉm cười chậm rãi đi ra bên ngoài.

Cũng may mắn hiện tại khách khứa đều đã giới thiệu qua một vòng, ngoại trừ hắn nhìn tôi chằm chằm đề phòng, nhưng người khác đều không ai chú ý.

Sau khi ra vườn, thằng nhãi này còn quen cửa quen đường kéo một thằng nhỏ lại dặn vài câu, hoàn toàn đem Bùi phủ trở thành nhà của chính mình.

Tôi nhìn trái phải không có ai, bắt đầu nói lầm bầm giống con muỗi: "Nàng đánh ngươi là có ý gì? Không phải là có ám hiệu bí mật gì chứ? Ví dụ như canh ba nửa đêm gặp ở gian nhà phía tây chẳng hạn?"

Diệp Tô bật cười, lấy tay xoa bóp cổ tôi: "Ghen sao?"

Tôi hung hăng đánh hắn một khuỷa tay: "Thế nào, ghen không được à? Ngươi tốt nhất đem mọi chuyện giải thích rõ cho ta, bằng không cẩn thận nhược điểm của ngươi!"

Tôn tử này tiếp tục rướn người cười nhẹ: "Thật sự phải đem mọi chuyện giải thích rõ ràng?"

Tôi một mực phủ quyết: "Ta không muốn nghe!"

Nói xong chính mình cắn đầu lưỡi trước. Mẹ nó, đã nói gần đây rất mê muội bà nội Quỳnh Dao và TVB, đây là đối thoại kinh điển cỡ nào a, đây là ý tứ gì ngươi không cần giải thích rõ ràng cho tôi nghe!

Nhưng quả thật tôi muốn biết rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, lại không muốn nghe chuyện tình lãng mạn của hai người.

Nếu không biết, tôi còn có thể giả vờ rộng lượng, nhưng hiện tại biết rồi, tôi không có biện pháp không nghĩ, không có biện pháp không thể so sánh.

Nam nhân đều thích cô nương ngực lớn, tôi dĩ nhiên thua ở ngay điểm xuất phát.

Sầu não.

Tôi buồn bực theo hắn vào nhà, buồn bực nhìn thằng nhỏ cầm y phục của Bùi lão gia đưa cho hắn, buồn bực dán mắt nhìn hắn ở trước mặt tôi hết sức phong tao cởi áo ra, tháo thắt lưng, buồn bực nói lầm bầm: "Đừng tưởng rằng lấy sắc dụ chính là dầu cao Vạn Kim, chuyện này ngươi không giải thích rõ ràng thì chúng ta không xong đâu!"

Diệp Tô cởi bỏ y phục bị nữ thuyền trưởng đánh rách, trực tiếp nghênh đón ôm tôi ngồi ở trên giường, đem tôi đặt ở trên đùi hắn, hướng tôi nháy mắt: "Đột nhiên không muốn lập tức giải thích, ta muốn nhìn nàng vì ta ăn dấm chua một lát."

Hứng thú tệ hại!

Tôi tốn hơi thừa lời, quen cửa quen đường nắm lấy nhược điểm của hắn, nói cười thản nhiên: "Ngươi có thể không biết, lúc ta ghen sẽ có ham muốn phá hư tương đối mạnh, khí lực cũng khá lớn, sở trường đoạn tuyệt sự sống như tay không làm vỡ tảng đá lớn a, tay không làm vỡ miếng gạch a, tay không bẻ gãy cây trúc a..."

Diệp Tô sắc mặt nháy mắt trắng bệch: "Nương tử bớt giận, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy không giấu diếm bất cứ điều gì, thỉnh nương tử trước buông tha nhân tố quyết điịnh tương lai hạnh phúc hai ta!"

Tôi hừ một tiếng, buông tay: "Ngươi không nói rõ ràng, nương tử liền biến thành tẩu tử!" Tôi cũng sợ tôi một khi không cẩn thận gây ra tai nạn chết người.

Aiz, hoặc là sinh mệnh tương lai bị tôi nắm sau khi phẫn nộ, liền vĩnh viễn chết yểu.

Diệp Tô hoàn toàn không sợ câu uy hiếp này của tôi, ôm thắt lưng của tôi cười đến xuân phong ấm áp: "Nếu ta khai báo rõ ràng, có phải hay không liền lập tức gả cho ta?"

Tôi trừng hắn: "Đại ca, ta dám xuất giá sao? Hôm nay là đánh ngươi một roi, ngày mai chính là chém ngươi một đao, ngày mốt liền trực tiếp đem từng nhóm người đuổi về đến đây! Ai biết ngươi bên ngoài làm ra bao nhiêu khoản nợ phong lưu!"

Diệp Tô bất đắc dĩ: "Ta cùng nàng ấy không có gì, lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện..."

Tôi mạnh mẽ che miệng hắn, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hiên ngang lẫm liệt buông tay, lấy thái bộ tiền bối cách mạng nghiến răng dặn hắn: "Được rồi, chết cũng phải chết một cách rõ ràng, phần thiếu nhi không thích hợp lôi ra thì dừng lại, đừng nói quá tỉ mỉ."

Diệp Tô cười khổ: "Căn bản là không có nội dung tỉ mỉ... Người sắc mục* không quá coi trọng trinh tiết, hai bên đều chưa kết hôn, vì nhất thời vui vẻ làm chồng hờ vợ tạm cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Khi ta mười lăm tuổi cùng cha ta đi thăm thân thích bên kia qua lại, ở đó khoảng nửa năm, lâu ngày quen biết thanh niên du mục địa phương, Na Đóa là một trong số đó. Lúc ấy bọn họ... đều có kinh nghiệm, Na Đóa bởi vì xinh đẹp nhất, cho nên... ta hỏi nàng có thể dạy ta được không, sau đó... liền cùng nhau qua một đêm."

*Người sắc mục: các dân tộc Tây Vực vào thời nhà Nguyên thống trị.

Tôi chớp mắt, hắn nói chính là người sắc mục hay là Mỹ quốc dâm dân a, mười ba mười bốn tuổi tìm một bằng hữu cáo biệt tấm thân xử nữ? Cách làm này sao nghe quen thuộc như vậy.

Được rồi, nếu chỉ có như vậy, cũng không có gì khó khăn để tiếp nhận.

Mấu chốt là nàng đột nhiên phải chặn ngang một cước là chuyện thế nào?

Diệp Tô tiếp tục nói: "Mấy ngày sau cha ta dẫn ta đi. Bởi vì nàng không phải lần đầu tiên, tính tình lại vô cùng mạnh mẽ, cho nên ta cũng không chịu trách nhiệm chuyện này. Ta cũng không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp lại nàng, nàng nói, nàng kế thừa đội tàu của cha nàng, đây là lần đầu tiên đến Lạc Hà, có lẽ cũng bị mọi người kéo đến góp vui. Nàng vừa mới nói, nhìn thấy bộ dạng trưởng thành của ta cảm thấy rất hợp khẩu vị của nàng, đối với ta nhất kiến chung tình, muốn cùng với nàng cạnh tranh công bằng. Ta giải thích ta đã cùng nàng đính hôn, theo tập quán của người Hán, đính hôn giống như thành thân. Nàng cảm thấy bị ta cự tuyệt thật mất mặt, liền đánh ta một roi."

Tôi lé mắt nhìn hắn, học Na Đóa: "Thuyền của ta, gả cho hắn, đều cho hắn!"

Diệp Tô bật cười: "Ta cần nhiều thuyền như vậy để làm gì? Vĩ đại bất điếu*. Hơn nữa, ta há vì mấy chiến thuyền thuyền sẽ ủy khuất người của chính mình?"

Vĩ đạ bất điếu: đuôi to khó vẫy

Cũng đúng, hắn cũng không có thiếu thuyền, vì đội tàu mà phải cưới vợ gì gì đó, quả thật vô cùng tổn hại mặt mũi. Nhưng...

"Chuyện này kết thúc rồi?" Dựa theo phong cách cẩu huyết kịch truyền hình, xuất hiện bạn gái trước xinh đẹp như thế, dù thế nào cũng sẽ khiến nam chính bị lúc lắc giữa trung hiếu, tiến thoái lưỡng nan giày vò mười mấy tập, làm trong nhà gà bay chó sủa, sau đó phồn hoa tan mất lúc này mới cảm thấy so với quá khứ đã qua vẫn là ngươi tốt nhất.

Phi, nếu xuất hiện loại cảnh tượng này, lão tử trước tự mình lĩnh hội thuận tiện không chơi với các ngươi.

Nhưng giải quyết tốt gọn gàng như vậy, cũng khiến cho tôi không thích ứng kịp!

Diệp Tô cười không biết làm sao: "Oan gia, nàng cho là tướng công của nàng thật sự là khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi làm chuyện phiền toái?"

Tôi chớp mắt, đem ý nghĩ viết rõ ràng ở trên mặt: Chẳng lẽ không đúng?

Diệp Tô cười khổ: "Haiz, đúng là niềm tin của nàng đối với ta không cao."

Tôi ôm cổ hắn nói lầm bầm: "Cho nên ta mới phải cùng ngươi đi ra biển một chuyến. Ta phải dọc đường điều tra một chút, xem ngươi có trên một đảo nhỏ không tên tuổi nào đó nuôi dưỡng một đoàn hậu cung hay không!"

Tôi lòng đầy căm phẫn, dùng hai tay ở trên người hắn sờ tới sờ lui: "Nếu thật sự là như vậy, ta liền đem ngươi trói trở về gọt thành người xấu, không thể đi đâu được, chỉ có thể ở cùng ta!"

Diệp Tô thở một hơi, đè tay tôi lại đem tôi đặt ở trên giường, ánh mắt thâm trầm: "Oan gia, ta nói cho nàng một chuyện."

Tôi nhìn hắn, khẩn trương nói: "Ngươi sẽ không thực sự nuôi dưỡng hậu cung chứ ..."

Hắn bật cười, một lát sau lại nghiêm mặt: "Người sắc mục mặc dù khi độc thân theo đuổi hưởng lạc, nhưng một khi đã xác định bạn đời, sẽ tuyệt đối trung thành."

Tôi cúi đầu, nắm trung y ít ỏi của hắn, có chút chột dạ: "Ê ê, ngươi là nửa người sắc mục thôi, người Hán còn năm thê bảy thiếp càng nhiều càng tốt ấy chứ, ta thế nào cũng phải ôm hy vọng tốt nhất cho những tính toán xấu nhất ..."

Diệp Tô cúi đầu, khẽ hôn thái dương của tôi, ánh mắt nỉ non: "Phần người Hán kia của ta là di truyền từ mẫu thân mình, cho nên, chỉ có chuyện theo một người đến cuối đời, không có chuyện năm thê bảy thiếp."

Tôi nhếch miệng cười to: "Như vậy cũng đúng?"

Hắn thoáng ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn môi của tôi: "Tiểu linh lăng, từ khi ta yêu nàng đến bây giờ, đã tám tháng rồi."

Hắn khéo léo cởi bỏ nút thắt trên lưng của tôi, bàn tay to như con rắn trượt vào trong y phục của tôi: "Ta kìm nén rất khó chịu..."

Tôi xì một tiếng vui vẻ: "Trước kia rốt cuộc là ai nói không cần a?" Khẳng định không phải tôi.

Hắn cắn vành tai tôi, hung tợn nói: "Gả cho ta! Năm tới sẽ làm hôn sự!"

Tôi ngứa chịu không nổi, đành phải cười cò kè mặc cả: "Sau khi ra biển trở về!"

A, lại cho hắn ăn viên thuốc an thần. Diệp Tô, bổn cô nương chuẩn bị gả cho ngươi, thỉnh tung hoa đi.

Tôi đương nhiên biết, vị cha nuôi mẹ nuôi mới xuất hiện kia của tôi viện cớ nhân ngày tết ông Táo mời bằng hữu thân thiết long trọng giới thiệu người con gái nuôi là tôi, ngoại trừ xác định danh tính của tôi, còn có vì Diệp Tô để xem ý tứ của tôi.

Hôm nay nữ quyến tới không ít, những người phụ nữ đã kết hôn tụ tập cùng một chỗ muốn tám nhất nhất chính là chuyện khuê nữ nhà nào gả cho con trai nhà nào là xứng đôi nhất, chuyện tình cảm của thành viên mới như tôi đây hiển nhiên là trọng điểm thảo luận của bọn họ.

Mà mẹ nuôi của tôi nhất định sẽ nói thật chuẩn xác với bọn họ, tôi đã cùng Diệp Tô định việc hôn nhân, chỉ là chưa có chọn được ngày tốt.

Dưới dư luận tầng tầng lớp lớp, tôi muốn hủy hôn cũng khó.

Kỳ thật đồng chí Diệp Tô này không tồi, ý chí cách mạng kiên định, nắm bom oanh tạc hai khối thịt phía dưới vẫn có thể duy trì bình tĩnh, tin tưởng là cán bộ đảng thật tốt, cần phải quan sát trọng dụng.

Nếu trong lúc quan sát không có lời nói tác phong trọng đại, tổ chức phê chuẩn cho hắn sau khi nhiệm vụ ra biển kết thúc chính thức thành thành viên chính thức.

Hơn nữa thế công đạn thịt của mỹ nữ Na Đóa thật sự không thể khinh thường. Có người tranh giành thức ăn, tôi nháy mắt khẩn trương.

Lúc này mà lay động bất định thái độ không rõ, thì chẳng khác nào đem chiến hữu dâng cho công sự của địch nhân, a không phải, trong chiến hào đẩy a!

Diệp Tô hơi hơi nhấc thân thể, cười hôn vào trán tôi: "Lần này ta có thể nghe rõ rồi."

Tôi cũng cười: "Đúng vậy."

Hắn hài lòng thở dài một tiếng, vuốt ve hai má của tôi: "Cuối cùng không chạy nữa." Lại hỏi tôi, "Vì sao nhất định phải ra biển rồi mới thành thân? Nàng thật sự lo lắng ta bên ngoài nuôi dưỡng người khác?"

Tôi thở dài một hơi, đẩy ngón tay của hắn: "Thứ nhất, ta quả thực cảm thấy một chuyến trôi nổi trên biển mất mấy tháng rất nguy hiểm, hơn nữa ngươi ở bên ngoài có thể hay không bị quyến rũ ta cũng không biết. Cùng với việc sau khi hai ta thành hôn ta ở nhà miên man suy nghĩ, không bằng ta đi theo ngươi một chuyến mắt thấy việc thật.

"Thứ hai, ta quả thật rất muốn đi biển, ta cảm thấy đặc biệt có phẩm chất anh hùng khí khái, cho nên muốn tự đi lĩnh hội một lần. Nếu trước khi chúng ta thành thân không đi, đợi cho tới thời điểm tiệc rượu tân hôn, cha ngươi cùng mẹ nuôi ta khẳng định không cho phép chúng ta rời xa nhà. Sau khi thành thân nửa năm, biến số càng thay đổi, ai biết lúc đó ta có thai. Sinh đứa nhỏ rồi càng không thể khắp nơi chạy loạn, này cũng không cho kia cũng không cho, sau đó ta cũng chỉ có thể bi thương ở lại Lạc Hà, ngoan ngoãn chờ ngươi hàng năm chỉ lên bờ mấy tháng."

Diệp Tô nghiêm túc nghe tôi nói xong, cười nhẹ: "Kỳ thật cha mẹ của Bùi thúc cũng từng đi ra biển vài năm."

Tôi lườm hắn một cái: "Ra biển là điều quan trọng."

Hắn rên rỉ một tiếng, thất bại nằm úp sấp quay về trên người tôi: "Liệu có phải đợi đến cuối xuân..."

Tôi ám muội vuốt ve sau cổ hắn sau, đối với hắn nháy mắt: "Ta chưa nói ngươi phải nhịn a"

Diệp Tô nhìn tôi cười: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Hắn nâng gáy tôi áp sát môi tôi, vừa muốn cùng tôi xâm nhập dây dưa, chợt nghe có nha hoàn gõ cửa sổ, âm thanh giòn giã rõ ràng truyền vào: "Diệp công tử, Lăng tiểu thư, Trần lão gia đến đây, phu nhân hỏi hai người khi nào thì qua đó ra lễ?"

Diệp Tô ngẩn ra, tiện đà cười khổ, cùng tôi thì thầm: "Lần sau sẽ không bỏ qua cho nàng."

Tôi cười: "Một lời đã định."

Lão nương cũng không nhịn được, vội vã hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net