Chương 64: Bị khủng hoảng niềm tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: diepanhquan

Beta: Mạn Châu Sa & hanhmyu

Tôi theo bản năng đem bom cay ném vào mặt tên bán xiên thịt dê, nhanh chóng ngồi chồm hổm ôm đầu.

Ngoài cửa sổ đầu tiên là vang lên một tiếng kêu rên, sau đó là tiếng nổ tung không quá lớn, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết không dứt, làm người ta khiếp sợ.

Tôi rút đầu lại không dám nhúc nhích. Đang do dự có nên gạt bỏ mọi nguy hiểm đứng dậy nhìn qua một chút hay không, đột nhiên cảm thấy trên lưng ấm áp, là Diệp Tô cởi áo khoác của hắn ôm chùm lên người tôi, che khuất tầm mắt của tôi, dịu dàng nói: "Không sao đâu!"

Hắn đem mặt tôi sít sao dán vào ngực hắn, miệng không ngừng nói khẽ an ủi, nhất định không cho tôi đứng dậy.

Tôi ngoan ngoãn dán trên người hắn: "Người nọ thế nào?" Đã chết chưa?

"Sau lưng bị ta chém một đao, trên mặt lại bị viên đạn của nàng nện vào chính giữa, đương nhiên sẽ không dễ chịu. Nhưng đều không phải là vết thương trí mạng, chỉ là nhìn thấy làm cho người ta sợ hãi một chút." Hắn cười khẽ, "Chờ sau khi chúng ta "chăm sóc" cho hắn xong, rồi múc nước cho hắn rửa mặt"

Tôi thở dài một hơi sau đó không ngừng đẩy hắn: "Chàng vẫn nên giúp hắn rửa trước đi, bột ớt dính trên miệng vết thương, thực sự là đau đến mức như chịu cực hình." Trên miệng vết thương rải bột ớt, quả thực là trên cả đãi ngộ cấp bậc vip nha.

Tên bán xiên thịt dê nháy mắt biến thành rắc ớt xiên thịt dê, không thể không cảm khái phong thuỷ luân phiên chuyển giao.

... Két, năng lực chống trả của tôi quả nhiên đã nâng cao rất nhiều, ngay giữa tiếng kêu gào thê lương mà lại có thể nghĩ ra trò đùa lý thú tệ hại như vậy.

Diệp Tô chỉ ôm tôi: "Yên tâm, bên ngoài có Mãn Kha Nhi và Bùi thúc trông coi, không xảy ra tình trạng hỗn loạn gì. Người nọ cũng chỉ dựa vào việc lén đánh bất ngờ, nếu lâu như vậy còn có thể làm cho hắn gây ra sóng gió, thể diện của Bùi gia cũng không còn."

Hắn nói không sai, tiếng kêu thảm thiết rất nhanh biến mất ở bên ngoài, tuy rằng tôi có thể nghe được tiếng y phục và tiếng bước chân, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý không mở miệng.

Tôi thở hổn hển trong chốc lát, cười thăm dò: "Cũng là do hắn xui xẻo đụng phải ta. Chỉ tiếc bom cay mà bác nuôi làm cho bị ta dùng thành tảng đá như vậy, thật lãng phí lãng phí ahhh!"

Diệp Tô cười một tiếng phụ họa, không nói gì.

Tôi đành phải làm rõ một chút: "Người này đến đây làm gì? Còn có một người chúng ta đã gặp ở phòng khách phải không? Hắn hiểu rõ tình hình sao?"

Diệp Tô mơ hồ nói: "Trước kia chỉ là nghe Bùi thúc nói qua, người đến là người lái chính của đội tàu Nam Dương Mạt Gia, hy vọng có thể kết nối cùng đường thủy chúng ta, lưu thông hàng hóa buôn bán từ đất liền đến viễn dương. Nhưng hiện nay bọn họ đột nhiên trở mặt, sợ là có ẩn tình khác, ta cũng không suy đoán được điều gì, chung quy chờ hỏi rõ ràng mới đưa ra tính toán được." Lại dựa vào thân thể của tôi, khiến tôi đối diện với hắn, bộ dạng vô cùng mất hứng, "Gặp người như vậy, đương nhiên là có thể trốn liền trốn, cố gắng hết sức khiến hắn không chú ý tới để tránh bị tai họa ập tới. Huống chi nàng ở trong phòng hắn ở bên ngoài, nếu nàng không lên tiếng, hắn sao có thể đi về hướng nàng được? Tiểu tổ tông, nàng hạ quyết tâm muốn sớm hù chết ta để tìm nam nhân khác sao?"

Tôi hơi yên tâm một chút, vội cười ngây ngô nhận sai: "Không phải là do nhìn thấy hắn hành hung, nhất thời khẩn trương sao... Hơn nữa ta cũng chưa bị tổn hại gì mà. Bom cay của Can đại gia quả nhiên rất mạnh, ta nghe tiếng, sợ là thuốc nổ đặt quá nhiều..." Liệu có phá hết mặt hoa đào nở không?

Diệp Tô bất đắc dĩ nói: "Đừng chuyển hướng đề tài! Đồng ý với ta, sau này không được ra mặt, ngoan ngoãn ẩn núp đợi ta tìm nàng, hiểu không?".

Tôi le lưỡi: "Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức." Người ta đã tìm tới cửa, dù sao vẫn không thể mặc hắn gõ chóng mặt bảy tám lần, chờ các ngươi phát hiện rồi nói sau? Lần sau hắn cầm đao tới thì sao?

Diệp Tô vẫn không vừa lòng, dựng thẳng lông mi trừng tôi: "Sẽ cố gắng hết sức sao"

Tôi cười đùa cợt nhả với hắn, tranh luận: "Ái chà, có đôi khi thật sự là tới tìm ta, không ra mặt không được, ai kêu ta trời sinh bộ dạng dễ chú ý như vậy chứ?" Vừa nói vừa cầm đóa phù dung đúng chuẩn tỷ tỷ tạo hình, đáng tiếc hai chúng tôi vẫn còn ngồi chồm hổm, trực tiếp uốn éo thế này làm cho tôi ngã ngồi trên mặt đất.

Diệp Tô bị tôi chọc cười, một bên lắc đầu bất đắc dĩ thở dài một bên giúp tôi ngồi trên ghế, rót chén trà nóng nhìn chằm chằm tôi uống hết: "Coi như ta bắt buộc nàng đi, gặp nguy hiểm, cố gắng hết sức trốn."

Tôi đương nhiên vô cùng liên tục nể mặt gật đầu, trong lòng đã có chút uể oải.

Tôi cũng không biết tôi làm sao nữa, tư tưởng giống như phân liệt thành hai nửa, một bên hy vọng hắn giống như bộ dạng lão gà mái luôn luôn giũ lông che chở tôi, một bên lại hy vọng hắn có thể sau sự việc này khen tôi một câu tốt, đem tôi trở thành chiến hữu tốt có thể ủy thác sinh tử.

Đại khái, một nửa là nam nhân, một nửa là nữ nhân đi.

Tôi chớp chớp mắt, hỏi hắn: "Người kia với chàng và cha nuôi ở cùng một chỗ...?"

Diệp Tô nhìn tôi liếc mắt một cái: "Đương nhiên là tên nghe thấy huýt sáo của nàng đã bị ta đánh hôn mê. Nếu không hắn bày mưu đặt kế, thủ hạ của hắn cũng sẽ không ở Bùi phủ giương oai." Rõ ràng không muốn nhiều lời.

Hai tay tôi đan chéo trước ngực làm thành hình chim cút, vẻ mặt sùng bái ám chỉ hắn nhiều lời một chút.

Diệp Tô chỉ cười vỗ vỗ phía sau lưng tôi: "Đừng nháo, làm bộ nhăn nhó!"

Ai, vẫn là không chịu nói gì a, buồn bực.

Vừa mới hưng phấn vì thành công đánh úp quân địch thế mà đều bị hắn đánh thái cực quyền* làm mất hết cả hứng, ngực tôi càng ngày càng cảm thấy buồn phiền đến hoảng sợ, lại không thể nói rõ, đành phải cùng hắn câu được câu không nói chuyện phiếm, ánh mắt không ngừng chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

* Đánh thái cực quyền chính là lấy nhu khắc cương, nói Diệp Tô đánh thái cực quyền ý chỉ Diệp Tô nhẹ nhàng mà tránh đi đề tài này không muốn nói đến.

Một lát sau, Bùi Tấn tự mình đến gọi hắn.

Hắn đứng ở cửa cũng không vội vã tiến vào, chỉ có lông mày hơi nhíu lại nhẹ giọng hỏi: "Diệp đại ca?"

Diệp Tô hướng phía hắn gật gật đầu sau đó nhìn tôi, tôi vội vàng vỗ ngực cam đoan: "Ta không sao, nhanh trở về thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta là được rồi!"

Diệp Tô bật cười, duỗi tay chạm vào chóp mũi tôi: "Có cái gì hay mà muốn nghe chứ. Lại càng không phải là cái đồ vật gì dễ chơi." Đứng dậy hỏi Bùi Tấn, "Người ở đâu?"

"Phía sau núi."

Diệp Tô trả lời một tiếng, lại thấp giọng dặn hắn: "Lăng Đang vừa mới bị hoảng sợ, ngươi giúp ta cùng nàng trò chuyện, đừng để cho nàng suy nghĩ lung tung."

Bùi Tấn hiểu rõ gật gật đầu.

Có chút kỳ lạ.

Lời này hình như là cố ý nói cho tôi nghe, để giải thích vì sao Bùi Tấn ở lại. Dù sao trong Bùi phủ vừa mới có thích khách, bộ dạng tràn đầy sức chiến đấu của Bùi Tấn như vậy hẳn là nên dẫn người đi kiểm tra xung quanh mới đúng, sao lại ở chỗ này "Muốn cùng tôi giải sầu", cảm giác có chút giống như lấy pháo cao xạ đánh muỗi.

Trừ phi là thay thế Diệp Tô, tạm thời bảo hộ tôi.

Tôi ngẫm nghĩ, cố ý làm ra bộ dáng căm hờn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Bùi Tấn ngồi đối diện với tôi, tự mình rót chén trà, nhìn tôi cười hì hì: "Không cần rõ ràng như vậy chứ? Đối với Diệp đại ca vẻ mặt luôn mang ý cười, trước mặt ta lại trơ ra vẻ mặt lạnh băng? Haiz, đừng nói rằng ngươi căn bản không muốn thấy ta."

Tôi cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi nói, cái nữ nhân kia tại sao vẫn chưa từ bỏ ý định chứ?"

Bùi Tấn ngẩn người, ra vẻ trấn tĩnh hỏi lại tôi: "Nữ nhân nào?"

Tôi hừ một tiếng: "Đừng giả vờ nữa, ngoài Na Đóa ra còn có thể là ai? Nàng lần trước giúp Thẩm Hồng cướp ta đi, ta còn có thể nghĩ vì nàng nhất thời xúc động, không đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Nhưng mọi chuyện sau này lại được tính toán như thế, nàng một chút cũng không thể tiến bộ ư."

Bùi Tấn vội ho một tiếng, xấu hổ nói: "Ngươi đều biết cả rồi sao?"

Tôi ôm tay, dựa lưng vào ghế, vô thanh vô thức theo dõi hắn.

Bùi Tấn cụp mắt xoay chén trà, sau một lúc lâu cười khổ mở miệng: "Na gia ở Nam Dương cũng coi như là thương hiệu nổi tiếng, chúng ta không nhìn mặt hòa thượng cũng phải nhìn mặt phật. Ngoại trừ đội tàu của nàng nhập hải cảng, không cùng Na gia buôn bán cũng không phải cái gì khó trừng phạt, ai biết nàng lại cảm thấy là chúng ta thiếu nàng..."

Tôi yên lặng đợi đoạn sau của hắn, Bùi Tấn lại nhanh chóng nhìn tôi một cái, không muốn nhiều lời: "Chuyện của nàng ta đã có Diệp đại ca xử lý, ngươi cố gắng dưỡng thương, đừng suy nghĩ lung tung."

Quả nhiên là hướng về phía tôi.

Ngữ khí của tôi không tự giác thay đổi: "Không suy nghĩ lung tung? Người ta đã giẫm trên mặt ta rồi, còn bảo ta đừng suy nghĩ lung tung?" Không phải bất hòa với việc buôn bán của Na gia sao, hôm nay hai người họ xảy ra chuyện gì?

Nữ nhân kia chắc là có bệnh, coi tôi là sinh thần cương* hay là cái gì*? Cướp hết lần này đến lần khác, thổ phỉ cũng không làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy.

*Sinh thần cương: sinh = sống, thần = dâng, cương = đồ đạc. Sinh thần cương là đồ quý đem dâng mừng thọ.

Bùi Tấn cẩn thận đánh giá tôi: "Hai người hôm nay quả thật không phải là người của Na gia, tại chúng ta không đề phòng..." Hắn nhếch miệng,"Sau này thủ vệ trong Bùi phủ sẽ tăng cường, ngươi cứ yên tâm, về sau những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa." Sau đó im lặng không nói gì.

Tôi thở dài một hơi, giúp Bùi Tấn rót thêm ly trà, cũng không nói gì nữa.

Nửa canh giờ sau Diệp Tô trở lại, Bùi Tấn nói là muốn đem người trong Bùi phủ điều tra lại lần nữa, liền cáo từ.

Tôi bóp cằm nhìn Diệp Tô, làm ra bộ dáng tò mò: "Rốt cuộc là người nào? Bọn họ vì ai mà đến? Mục đích là gì?"

Diệp Tô cười thổi mũi tôi: "Nhiều câu hỏi như vậy, thực là gần đây nàng đã quá buồn chán rồi? Quả thực là người của đội tàu Nam Dương Mạt gia. Có điều bọn họ tới lần này, làm thông nội địa đường thủy là thứ yếu, chủ yếu là muốn chúng ta rời bến trấn giữ bọn hải tặc ở quần đảo Nam Dương. Nhưng mà đừng nói hiện tại nước biển đang chảy ngược dòng, cho dù là xuôi dòng, cũng không có dựa vào một chút nghĩa khí, hợp lại thành cách làm lưỡng bại câu thương*. Bọn họ biết chúng ta không có khả năng đáp ứng, cho nên liền lấy việc binh làm nước cờ nguy hiểm, muốn đánh cướp người đe dọa. Không nghĩ tới đúng lúc đó, nàng lại tới cửa."

Tôi cười cười, nghĩ một chút vẫn hỏi: "Thật sự chỉ là nghĩ muốn tùy tiện bắt người sao?"

*Lưỡng bại câu thương: hai hổ cắn nhau, con què con bị thương.

Diệp Tô chớp chớp mắt, hết cách cười: "Oan gia, bọn họ ở Nam Dương, không nhanh như vậy đã biết được Bùi gia vừa mới nhận một con gái nuôi thanh khiết, thông minh, quốc sắc thiên hương."

Nhưng là nếu Na Đóa trở lại Nam Dương, không chừng đã nói.

Tôi không biết nàng rải tin tức gì, tóm lại đối với tôi không có lợi.

Tôi nhìn hắn một lát, nhẹ giọng: "Diệp Tô, phương pháp bảo vệ ta có rất nhiều loại, không cho ta biết tình hình thực tế, chắc chắn là hạ hạ sách."

Diệp Tô chỉ cười: "Tiểu tổ tông, không phải đã nói cho nàng nghe hết rồi sao?"

Tôi lẳng lặng nhìn hắn: "Ta muốn biết tất cả."

Ánh mắt Diệp Tô mập mờ, sau một lúc lâu trầm mặc vẫn lắc đầu: "Nàng đã biết tất cả rồi."

"Phải không?" Tôi cười khổ một tiếng, đứng dậy nói, "Chàng rất lâu rồi không ngủ ngon giấc, đêm nay ta đến chỗ Tố Ngữ qua đêm. Chàng mệt mỏi lâu như vậy, hôm nay lại bận nửa ngày, buổi tối cố gắng nghỉ ngơi một chút đi."

Tầm mắt Diệp Tô giằng co ở trên mặt tôi, một lát sau nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng tốt, Mãn Kha Nhi ở ngay cách vách phòng các nàng, phòng của ta cách các nàng cũng không xa, có chuyện gì huýt sáo gọi ta."

Tôi đứng một hồi, dùng tay xoa hai má hắn, ngực chua xót: "Ta luôn luôn chờ chàng mở miệng, hiện tại cũng vậy. Ta hy vọng chàng có thể tin tưởng ta, nói cho ta biết tất cả." Đừng cho tôi giống như người ngu ngốc, vĩnh viễn là người cuối cùng biết đến người kia.

Diệp Tô áp lên tay tôi cười khổ: "Nàng còn muốn ta nói cái gì đây? Ta đã nói tất cả rồi."

Tôi nhẹ nhàng thở dài, thu tay lại: "Chàng có muốn tiễn ta đến phòng của Tố Ngữ hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net