#6 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Thuộc series "Ngôn từ"

*Title: Saudade

- Saudade là một từ tiếng Bồ Đào Nha, chỉ cảm giác khao khát một thứ gì đó hoặc một ai đó mà bạn yêu quý nhưng có thể sẽ chẳng bao giờ trở lại.

- Xong chap này tôi sủi đây, cái plot này ngon nghẻ quá phải triển ngay. Viết lấy luck cho tuần sau thi rồi...

/Vì sao chap này nó lại không có tên?

Vì nó dành cho bạn tự nhớ tới người mà mình thương/

-------------------------------------------------------------------------

Tôi thi thoảng cứ hay ngắm nhìn bầu trời, nhìn lên những cụm mây bồng bềnh trôi với đủ mọi hình dạng cùng sắc màu xanh cao vút đến vô tận ấy làm tôi cảm thấy xao xuyến, cái cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích lạ lẫm như nó đang lôi cuốn tôi vậy. Như thể nó đang kêu gọi tôi, như thể phía bên kia màn xanh ấy là một nơi tôi khao khát thuộc về.

Cái cảm giác kì lạ ấy cứ ngày một rõ ràng hơn, rộn ràng hơn bao giờ hết. Tôi thường bất giác thốt lên một câu cảm thán khi ngắm nhìn những gợn mây. Luôn bị cái sắc xanh huyền ảo ấy thu hút. Có khi, tôi cứ bồn chồn hết cả lên, nhịp tim cứ đập mạnh dưới nền trời đó.

Bầu trời cứ như thỏi nam châm, luôn hút lấy ánh nhìn của tôi về phía ánh xanh xen lẫn trắng đầy hư ảo.

Dạo gần đây tôi còn nhìn thấy cả ảo giác. Nó không đơn thuần chỉ là những hình ảnh mơ hồ vụt qua mà còn là những cảm giác và hành động kì lạ. Thi thoảng, tôi lại quay phắt đầu như tìm kiếm thứ gì đó cho dù xung quanh tôi không có ai. Hay lâu lâu, miệng tôi lại vô thức phát ra những câu từ vô nghĩa, không phù hợp với tình huống đang ở. Thậm chí có cả những cảm giác kì quái như vừa va vào thứ gì đó, như có ai đó đang nắm tay, sờ vào đầu mình.

Ban đầu tôi còn nghĩ mình bị ma ám nhưng xem chừng là không phải.

Tôi đã có một giấc mơ.

Ở một nơi tuy kì lạ nhưng lại đẹp đến mê hồn. Được một bãi cỏ xanh mướt trải dài bao la đến hút tầm mắt, với những cây đại thụ cao khổng lồ vươn cao chọc trời mọc rải rác. Tôi đang đứng cạnh một hòn đá rất to, cao đến ngang hông mình. Ánh mặt trời rọi lên những cụm pha lê đa kích thước mọc xen lẫn với cỏ phản chiếu nên những ánh sáng lấp lánh muôn màu, khung cảnh hiện lên trở nên thật hư ảo và hùng vĩ.

"Xin chào!"

Tôi giật mình quay về phía phát ra giọng nói ấy. Một cậu con trai trông tầm khoảng học cấp hai, hai tay đưa về phía sau lưng, tươi cười nhìn tôi. Cậu ấy dang rộng tay ra hai bên và xoay một vòng trên mặt đá, cất lên giọng nói trong trẻo đến lạ thường.

"Nơi này tuyệt vời lắm đúng không?"

Cậu giữ nguyên nụ cười nhìn gương mặt ngơ ngác của tôi. Giọng của cậu ấy hay quá! Nó trong như tiếng chuông ngân vậy! Khiến cả người tôi cảm thấy ấm áp và dịu dàng đến lạ. Cái cảm giác bồn chồn kì quái lần nữa trỗi dậy trong lòng tôi.

"Thất lễ quá" Cậu cười khúc khích. "Xin được giới thiệu, tôi là 'Thế giới', xin chào cậu, Y/n!"

"H-Hả? Cậu biết tên tôi?"

Cậu ấy cúi người xuống ngang tầm mắt tôi, cả nụ cười và gương mặt của cậu đều lọt trọn vào tầm nhìn. Đẹp quá! Cậu ấy thật sự rất đẹp! Chợt nghe thấy tên mình được gọi bởi cậu ta, tôi sực tỉnh, ngạc nhiên hỏi. Làm sao mà biết được tên trong khi tôi còn chưa hó hé câu nào?

"Ừm. Đây là vùng vô thức - một trong vô vàn vùng vô thức khác trong giấc mơ của con người nói riêng mà thế giới nói chung. Nói cho dễ hiểu thì đây là một thế giới song song"

Cậu ta đánh trống lảng luôn à?

Cơ mà khoan đã! Từ từ đã chàng trai ơi!! Cậu vừa nói đến vùng vô thức và thế giới song song á!??

"Vẻ mặt ngạc nhiên của cậu thộn ra vừa đáng yêu vừa buồn cười lắm đó Y/n" Cậu ta phì cười "Cậu không tin à?"

"Nói không tin là nói dối, còn nói tin thì cũng là nói dối nốt"

Tôi chớp chớp mắt nhìn vào đôi mắt cậu, rồi đánh mắt xuống cụm pha lê ở gần chân. Bản thân tôi tin vào thế giới song song, về những điều huyền bí. Nhưng vì sao khi nó thật sự xảy đến tôi lại không biết nên phản ứng làm sao.

Thật khó tin.

"Đây là giấc mơ của cậu, nhưng không phải là giấc mơ của não bộ cậu. Nó không đơn thuần chỉ là một ảo giác vô thực thôi đâu"

Tuy miệng vẫn cười nhưng ánh mắt của "Thế giới" lại như đang dò xét tôi. Lát sau cậu ấy mới ngửa mặt lên trời, tôi theo phản xạ cũng nhìn theo. Nó thật kì vĩ. Không biết nên dùng ngôn từ nào để miêu tả, tôi chỉ có thể khẽ thốt lên câu cảm thán thường lệ. Nó cao vút, lại còn trong xanh và đầy mây trắng tạo cho nền trời từng mảng sáng tối tô đậm làm tôi thêm choáng ngợp. Giọng của "Thế giới" chậm rãi vang lên.

"Có hai thế giới song song đang giao hòa với nhau. Tôi biết cậu cảm nhận được điều đó"

"Ý cậu là những cảm giác kì lạ của tôi? Tôi nghĩ tôi bị ma ám..."

"Không phải là ma ám" Cậu ấy xoay người nhìn thẳng vào mắt tôi "Một thế giới song song khác đang giao hòa với thế giới cậu đang ở. Tôi có nhiệm vụ thông báo cho những ai có thể nhận biết được chuyện này để mong họ đừng làm rầm rộ vấn đề lên. Cậu giữ bí mật chuyện này giúp tôi nhé!"

"Tôi thường không có thói quen nói suy nghĩ và giấc mơ của mình cho người khác. Nhưng có thể cho tôi hỏi lý do cậu đi chặn nguồn tin lan ra ngoài thế này được không?"

"Trên thế giới này đâu phải có chỉ mình cậu tin vào thế giới song song chứ. Có những tổ chức ngầm với quy mô lớn nhỏ khác nhau được lập ra để nghiên cứu về nó đấy. Cậu đâu muốn bị bắt làm vật thí nghiệm chỉ vì có liên kết với nó đâu đúng không?"

"Cũng đúng"

"Tôi ghét cách người ta tìm cách can thiệp vào nó một cách ngu ngốc lắm, ngài cũng vậy, nên tôi làm thế cũng chỉ vì tốt cho cậu mà thôi"

"C-Cảm ơn nhiều, nhân tiện, thế giới đó là gì vậy?"

Cậu giữ nguyên gương mặt híp mắt cười, im lặng lâu một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của tôi, nghe như vọng từ nơi xa đến.

"Nơi có người mà cậu yêu ấy"

Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, cuốn theo những nhánh cỏ và hoa cùng mùi hương thơm dịu quấn lấy tôi. Tôi mở to cả hai mắt, trong người như dâng lên một tiếng gào thét, tim đập mạnh từng nhịp nhanh, và tôi dường như nín hở, loạng choạng nhìn cậu ấy.

"Do chỉ là sự giao hòa không hoàn chỉnh nên có vẻ cả hai người chỉ có thể cảm nhận được nhau, hoặc chỉ có cậu là không thể thấy và nghe được người kia. Tôi không bịp cậu đâu. Thật đấy, hẹn gặp lại sau, chào nhé!"

Tôi bật người dậu, hơi thở gấp gáp hòa cùng với tiếng đập rõ to của tim mình trong bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối của màn đêm. Tôi ngồi đơ ra đó chờ đến khi mọi thứ ôn hòa lại mới nằm xuống nhưng mắt vẫn mở tráo nghĩ về chuyện vừa rồi.

Thật sự là bây giờ tôi không thể nào ngủ lại được nữa.

.

Sáng hôm sau tôi với tâm trạng rối bời tiếp tục một ngày bình thường chán nản của mình. Sau cuộc gặp gỡ kì lạ với cậu trai tên "Thế giới" đó, cảm xúc của tôi đã phần nào yên bình hơn. Bầu trời hôm nay cũng thật là đẹp.

Tôi hít mạnh một hơi, khí lạnh buổi sớm tràn ngập khắp buồng phổi.

Hơi nắm nhẹ bàn tay lại, cái cảm giác này...


Có phải là người vừa mới nắm tay tôi không?


"Ngày hôm nay đẹp quá nhỉ?"

Tôi lẩm bẩm một mình.

Vì sao nhỉ?

Tôi cũng chẳng biết nữa.

.

"Aizzzzz, mắc cái gì mà khó quá vậy!!!"

Tôi vò đầu bứt tai, ánh mắt chán ghét nhìn bài kiểm tra đặt trước mặt. Thấy toang tới nơi rồi. Gì mà chỉ có trong sách giáo khoa chứ! Cái này lên mạng có khi còn chưa ra cũng nên. Giờ thì sát nút tới, thôi đi xa luôn.

Người có xoa đầu thì em cũng không làm được đâu...

Tôi khẽ bĩu môi khi cảm nhận được bàn tay lướt nhẹ trên đầu mình, hic, có biết làm thì thần giao cách cảm chỉ tôi đi mà...

Thôi thì làm đại, tới đâu thì hay tới đấy vậy. Nghĩ là làm, tôi ghi bừa ra những gì tổ tiên chỉ bảo, vừa hay kịp ngay giờ chót. Thở dài ảo não, ngày gì mà đen đủi khiếp!

.

H-Hả? Cái gì vậy...

"Đừng phá em nữa..."

Tôi lầm bầm, đưa tay giữ chặt con chuột máy tính. Ban nãy tự nhiên rõ ràng là tôi không đụng vào mà con trỏ lại di chuyển tứ tung trên màn hình.

"Cậu nói gì thế?"

Tôi giật mình lắc đầu nguầy nguậy với cô bạn ngồi kế bên trước ánh mắt hoang mang của người kia rồi cắm cúi vào bài tập Tin học của mình. Hú cả hồn, quên chuyện vừa nãy đi, đừng nghĩ tôi là con tự kỉ đấy bạn à.

.

"Ngày hôm nay của cậu vui nhỉ Y/n?"

Nụ cười quen thuộc của "Thế giới" xuất hiện cạnh tôi.

"Ra không phải là mơ thiệt ha.. Náo nhiệt khỏi bàn, suýt nữa tôi bị thành một con tự kỉ trong mắt bạn bè này"

"Nhưng trông mặt cậu thì cũng thích khỏi bàn rồi ha"

Cái điệu cười khúc khích của cậu ấy... là đang chọc tôi đấy hả?

"Thế giới" vẫn ngồi đung đưa chân ngắm mây trôi. Khung cảnh ở đây vẫn như cũ không hề thay đổi. Cậu khẽ ngân nga lên và âm thanh trong trẻo, miệng phồng lên do ngậm cây kẹo mút bên trong.

"Hehe, cậu cứ từ từ tận hưởng, sự giao hòa có khi kéo dài đến hết tuần này lận"

------------------------------------------------------

Ngày mai thi rồi...

Mọi người cứ tự tưởng tượng ra dung mạo của "Thế giới" đi ha.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net