Chương 4:Thích à, không đời nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn cùng bàn thời cấp 2 từng nói trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra

  Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng do cậu ta xui xẻo, tự mình làm mất 20 ngàn cho nên mới nói như vậy, mãi cho đến ngày hôm nay, cô mới đồng tình với ý kiến trên

  Rất nhanh đã đến tháng mười một

  Thời tiết ở thành phố chẳng thay đổi là bao, nhưng đây là tháng của những bài kiểm tra, là ác mộng của học sinh dốt

  Đặc biệt là cô

  Tuy rằng tự nhủ bản thân thi được 35 điểm cũng không phải là thấp, nhưng hãy nhìn bạn cùng lớp xem, đều 40 hay gần 50 điểm, rốt cuộc các người có còn bình thường hay không hả?

  Hôm nay Trương Minh Tuệ đi học rất sớm, mới có 6 giờ mấy sáng đã khởi hành, lúc nãy ở nhà chỉ kịp gặm một ổ bánh mì

  Lúc dừng đèn đỏ, cô chợt nhận ra một bóng dáng vô cùng quen thuộc, điều đó làm cô nhớ tới lần gặp cậu ở cửa hàng tiện lợi hôm ấy

  Phải rồi, tiểu thuyết nói gặp nhau là tình cờ, nên duyên là hữu ý

  Lần này, lại là một lần tình cờ nữa

  Nhưng cô lại nhớ đến lần trước cậu bảo nhà cũng ở Bình Tân, cho nên loại chuyện tình cờ gặp nhau này coi như cũng là chuyện thường

  Bất quá, Trương Minh Tuệ cũng không thể làm ngơ, chủ động chạy lên phía trước mà chào hỏi: "Helu, lại gặp nhau rồi ha"

  Trương Minh Thiện ngạc nhiên quay sang nhìn cô, sau đó lại nở nụ cười, đó là nụ cười ấm áp dịu dàng nhất mà cô đã từng thấy qua rất nhiều lần: "Chào"

  Chỉ một chữ thôi, trái tim thật muốn lệch nhịp luôn mà

  Cũng may là đang đeo khẩu trang, Trương Minh Tuệ mới có thể giấu đi hai má đang ửng đỏ của mình, cô chỉ cười hì hì vài tiếng, sau đó lại cùng cậu đi đến trường

  Khoảng thời gian đó tuy không lâu, nhưng lại khiến cô tận hưởng vô cùng

  Tận hưởng bởi vì buổi sáng gió mát lại ít người, một phần cũng vì có cậu đi chung

  Không rõ quan hệ giữa cả hai đã tốt lên khi nào, có lẽ là do lần nói chuyện với nhau ở cửa hàng tiện lợi đó, bởi vì không muốn ngượng ngùng mà chuyện trên trời dưới đất, cái gì cũng chia sẻ với cậu

  Nghĩ đến ngày hôm đó, tâm trạng cô lại tốt hơn, hôm nay còn có dịp cùng cậu đến trường

  Thực ra, cô cũng từng thấy cậu ấy trên đường vài lần, chỉ là mỗi lần đều chạy ở phía sau, căn bản không dám đi ngang hàng mà nói 'helu' giống khi nãy

  Vừa đến trường, cô lại thở dài một hơi, không kìm được mà nói: "Thật hả, mình đến sớm như vậy mà"

  Bãi xe vẫn đông như ổ kiến lửa

  Đây là ác mộng của học sinh Bình Phú, đi vào đã không dễ, lúc ra về càng khó khăn hơn, Trương Minh Tuệ nuốt ngụm nước bọt, gửi xe xong, cùng cậu mà trằn trọc than trời: "Lát nữa tiết 5, mình cá hai đứa sẽ ra về cuối cùng"

  Trương Minh Thiện cũng nhún vai: "Không sao, tôi đợi được"

  "Cậu đợi được nhưng mình thì không, về nhà còn phải ăn cơm, ăn xong rồi lại phải đi học thêm đến chiều"- Nói rồi, cô lại lườm cậu một cái, bộ dạng khinh khỉnh: "Cậu thì hay rồi, còn cần gì phải đi học thêm đâu, học giỏi đến vậy mà"

  Cậu ta cũng lườm ngược lại cô, thế nhưng ánh mắt vô cùng khác biệt, cô nhìn cậu ta thì phải ngước lên, Trương Minh Thiện nhìn cô chỉ cần đảo con ngươi xuống, góc độ khinh bỉ gì thế này

  "Ai bảo học giỏi thì không cần học thêm?"

  "Trương Minh Thiện, cậu không thể xem đó là lời khen được hay sao?"

  "Được, cảm ơn đã khen"

  "Haha"

  Trương Minh Thiện làm có cười chết mất

  "Còn nữa, cậu gọi tôi như vậy không thấy mỏi miệng à?"- Cậu ta nói thêm

  "Vậy gọi là gì, gọi là Thiện nha?"

  Trương Minh Thiện nhếch mép cười, lộ ra lúm đồng tiền vô cùng sâu: "Được"

  Mỗi lần như thế, trái tim cô thật sự như thể viên kẹo dẻo mềm nhũn đi, cô thích cậu cười, đây là sự thật

  "Vậy cậu cũng gọi mình là Tuệ đi, cũng may tên chúng mình có ba chữ, chứ giống như Hà Hân, mỗi lần mình gọi tên cậu ấy chỉ toàn gọi Hahaha"

  "Trương Minh Tuệ, tôi phát hiện dạo này cậu nói nhiều thật"

  "Sao cậu chê mình?Mà không mắc cười thật sao?"

  Trương Minh Thiện khịt mũi một tiếng, giọng nói trầm đi: "Không những nói nhiều mà còn nhạt"

  Cô hận không thể đấm vào khuôn mặt đẹp trai đó

  "Trương Minh Thiện, cậu đợi đó"

  - - - -

  Lúc nãy cô nói, đây là tháng của những bài kiểm tra, quả thật không sai mà

  Tiết đầu tiên, giáo viên môn Văn liền bắt bọn cô phân tích thơ, cũng may bài này mấy hôm trước cô đã học sơ qua rồi, tuy không còn nhớ kỹ, chung quy vẫn còn đủ ý để làm bài

  Chỉ là cô bạn Hà Hân ở bên cạnh thì không may mắn như vậy, cô nàng cứ loay hoay mãi, cuối cùng hết giờ làm bài cũng chỉ viết hơn được 1 trang

  Tổ trưởng vừa thu bài xong, Hà Hân liền nằm phịch xuống bàn, cất giọng than vãn: "Haiz, chém gió sao mà khó thế, mình làm người ngay thẳng quen rồi!"

  Câu này khiến cô đang uống nước liền bị nghẹn sặc, phụt một tiếng thiếu chút nữa văng luôn nước vào gáy bạn học phía trước: "Cậu lại ngay thẳng quá, hôm trước là ai giúp cậu khai gian với cô Thảo để cậu trốn tiết hả?"

  "Là cậu"- Hà Hân đưa ngón trỏ về phía cô: "Mình chỉ là trốn tiết, còn cậu thì nói dối giáo viên"

  Ý cô nàng chính là, cô nàng vẫn giữ được tôn nghiêm, còn cô đã chẳng còn chính trực nữa rồi

  Thôi, cô lại lười cãi với cô nàng, tiếng trống kết thúc tiết học, cô chỉ phun được mỗi hai chữ "Ấu trĩ", ai mà lại đi cãi với người thiếu lí lẽ

  Đời học sinh, ít nhất mang trong mình một nỗi khiếp sợ về môn học nào đó

  Còn về phía mình, cô sợ nhất môn toán

  Mà chắc hẳn cũng chẳng phải mình cô nhỉ?Giáo viên toán lớp cô thậm chí còn là giáo viên chủ nhiệm, tới tiết ấy như thể có phép màu mang đến cho bạn cảm giác lạnh sóng lưng

  Cả lớp bình thường ồn ào hôm nay lại lặng im như tờ, ngay cả Kim Thành crush của Hà Hân mọi khi tiết nào cũng ngủ bây giờ lưng lại ngồi thẳng tắp

  Có lẽ, không phải vì cô Trang hung dữ, cô không hay mắng học sinh, nhưng một khi nói ra lời lẽ lại vô cùng thuyết phục và có chiều sâu, khiến cho bạn nghe xong cảm thấy bản thân gánh phải lỗi lầm trầm trọng, giống như chỉ có việc học tập chăm chỉ chính là lối giải thoát duy nhất

  Thế nhưng, mắt cô hướng đến chỗ của Thiện, cậu ấy lại không như vậy. Thiện không sợ cô Trang, ý của cô chính là cậu ấy trông có vẻ rất bình tĩnh, có lẽ tinh thần của những người học giỏi là như thế, không phải lo lắng đoán mò hôm nay bản thân có xui xẻo bị gọi lên bục làm bài hay không, càng không sợ giải phải bài khó

  Bởi lẽ, có chuyện gì họ chẳng giải quyết được chứ?

  Trương Minh Tuệ đặc biệt tôn trọng mấy trạng nguyên mà cô từng gặp qua. Bọn họ chính là những cá thể nổi bật nhất trong mắt cô, tựa như ngôi sao trên trời chỉ có thể nhìn mà không thể nắm lấy

  Trương Minh Thiện cũng là một trong số đó, nhưng thật may cô lại có thể cùng cậu nói chuyện, cùng cậu đi học về

  Có lẽ, Thiện là ngôi sao duy nhất mà cô có thể ở cạnh, đôi khi chỉ cách một khoảng mà thôi

  - - - - -

  Giờ ra về, Thiện ở lại đợi cô, chỉ là hôm nay đến cô trực nhật, mà Hà Hân lại đi học thêm nên phải về trước, lớp học dần vắng đi, chỉ còn hai người bọn cô trong lớp

  Lúc dọn dẹp, cậu giúp cô xem từng học bàn để nhặt rác, bởi vì không kỹ thì sẽ bị trừ điểm vệ sinh, như thế sẽ kéo thi đua của lớp xuống rất nhanh, mà cô lại không muốn mình ảnh hưởng đến lớp đâu

  Cô ở trên bục đang loay hoay bôi bảng, hạt phấn phảng phất bay trong ánh chiều tà, âm thanh bốn phía tĩnh lặng. Tuy là ở cùng một chỗ, nhưng thật ngại ngùng vì chẳng biết nói gì với nhau cả

  Không đợi đến lúc cô kịp bắt chuyện, ở dưới lớp, Trương Minh Thiện tay cầm một chiếc áo khoác hoodie màu tím hình con thỏ giơ lên nói: "Hình như có người bỏ quên đồ này!"

  Cô lại thấy cái áo này quen lắm, hình như sáng nay có bạn nữ nào đã mặc qua rồi, song cô nhìn thấy cậu đứng ngay bàn học của Thiên Kim, liền ồ một tiếng: "Phải rồi, là của lớp phó. Có khi cậu ấy chưa về đâu, mới tan chuông mà, cậu chạy đi trả hộ đi"

  Trương Minh Thiện chợt thở dài một tiếng, nhưng rồi vẫn đi, thế nhưng vài phút sau đã quay lại rồi

  Cậu nói: "Tìm không thấy, có lẽ là về rồi"

  Ngữ điệu giống như là biết ngay mà, cô nói có sai sao

  Bây giờ ngẫm lại, cô mới hiểu tiếng thở dài lúc nãy có ý nghĩa gì

  Trương Minh Tuệ chỉ biết cười hiền cho qua, gãi đầu một cái, đành nói: "Hay cậu giữ hộ cậu ấy đi, mai rồi đưa, chứ để ở đây là mất á!"

  Thế mà cậu lấy lại vứt cho cô, cậu thẳng thừng từ chối: "Vậy thì cậu giữ đi, tôi không thân với cậu ấy, với cả giữ đồ con gái thì không hay lắm"

  "Mình giữ giùm cũng được, nhưng mà lát nữa mình không về nhà, phải đi học thêm rồi"

  Nói rồi, cô đưa lại cho cậu, còn bảo là có sao đâu, loại đạo lí này cô không thể hiểu được

  Trương Minh Thiện cũng không từ chối nữa, cậu xếp gọn rồi bỏ vào balo của mình, sau đó hỏi cô có thể về chưa, bụng đói meo rồi

  Đáng lẽ bình thường những ngày đi học thêm không về nhà, cô sẽ một mình đi kiếm quán ăn để lót bụng, thế nhưng sau này không cần phải cô đơn nữa rồi

  Không hiểu sao, những điều nhỏ nhặt lại làm chính mình vui đến thế

  Có một người bạn ở bên cạnh, chẳng còn giống năm lớp 9 buồn bã ấy nữa

  Sau này, chỉ mong Trương Minh Thiện sẽ không bo xì cô, sẽ là người làm bài tập nhóm khi không ai muốn làm cùng cô, và cả nếu có thể, ngoài Hà Hân ra, cô ước gì cậu ấy có thể cùng cô làm bạn cùng bàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net