Chương 5:Sinh nhật Thiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Việt Nam, đặc biệt là Sài Gòn thực sự không có định luật phân biệt thời tiết

  Mẹ cô nói, miền Nam chỉ có hai mùa mưa và nắng, cho nên vào giữa tháng 10, thời tiết thất thường như tâm trạng của con gái, sáng vừa nắng to, chiều lại đổ một trận mưa rào

  Xui xẻo hơn là, cô lại không mang áo mưa, càng không mang theo dù, cho nên chỉ có thể ở lại nhìn thấy mọi người được ba mẹ đến đón, trong lòng thầm than thân trách phận đáng lẽ không nên tự lập quá sớm

  Cũng may bên cạnh cô luôn có một người đồng cảnh ngộ là Thiện, cậu cũng đi xe đạp điện, nhưng cậu ấy tỉ mỉ hơn cô, không những mang theo áo mưa mà còn có một cây dù màu xanh lá, còn hỏi cô muốn lấy không

  Hai tay cô chống nạnh lườm cậu, bảo: "Mình chạy xe đạp điện lấy cây dù cho ai độ hả?"

  "Vậy cho cậu mượn áo mưa nè"

  Chữ "nè" ở phía sau từ miệng cậu nói làm cô phát run, không ngờ lâu lâu Trương Minh Thiện còn biết sến

  Mà giọng điệu đó có vẻ không quá thành khẩn, mà cô nhìn trời mưa càng lúc càng to, trắng cả bốn phía, lập tức từ chối: "Thôi, mình lấy rồi cậu về bằng gì?Vả lại trời mưa đi xe điện sẽ bị giật.."
  Mông...

  Chữ cuối cô không dám thốt lên, chỉ giữ trong lòng. Nhưng Trương Minh Thiện lại đoán được tâm tư của cô, cậu cười phụt một tiếng, tiếp đó lại cười haha rất hả hê

  Không biết nói vậy có gì vui mà cười lắm thế?

  Thiện chê cười cô, cậu nói: "Đần vậy, nếu đi xe điện dưới trời mưa mà bị giật, vậy thì mấy hãng xe điện mùa mưa đều đóng cửa hết rồi!"

  Được rồi, cô thừa nhận trạng nguyên nói gì cũng có lí, người học giỏi thở ra câu nào cũng có logic, cô không sánh được

  Trương Minh Tuệ nhún vai không đáp, tiếp tục cùng cậu và mấy bạn học tự mình đi xe đứng dưới sảnh lớn. Không biết đã đợi bao lâu, có người đã không còn kiên nhẫn mà lấy cặp che đầu chạy vào màn mưa trắng xoá, cũng thật can đảm, cô mà bắt chước kiểu đó, về mẹ không đánh không lấy tiền

  Mẹ cô nói thà cho con gái mình lượn vài vòng trung tâm thương mại ăn uống giết thời gian còn hơn liều mạng chạy về nhà khi trời đổ mưa lớn. Có lẽ mẹ bị ám ảnh mấy bảng tin về tai nạn xe trên 60 giây, mà bản thân cô ngoài mặt trấn tĩnh nhưng trong lòng bão táp

  Suy cho cùng, ai cũng sợ cái chết đau đớn cả

  Cô lại quay sang Thiện, bảo cậu có áo mưa rồi nhưng đợi gần tạnh hẳn về, một phần vì cô muốn cậu đợi cùng cho đỡ lạc lõng, phần còn lại chính là nỗi lo lắng của mỗi người mẹ

  Thiện đương nhiên đồng ý, cậu ừ một tiếng, rồi lại nhìn đồng hồ trên tay

  "Nửa tiếng rồi vẫn mưa không ngừng"

  "Mưa bong bóng mà, dai lắm"

  Vừa dứt lời, bụng của hai người liền đánh trống một quãng, hai người nhìn nhau, đột nhiên bật cười

  Cậu nói: "Hay là lát nữa tạnh mưa đi ăn tối không?"

  "Ý kiến không tồi"- Cô gật đầu liên hồi, sợ tạnh mưa cũng đến giờ cơm rồi

  Trương Minh Tuệ vội mở bóp tiền kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tiền, cuối cùng mở hẳn ra, còn đúng một tờ màu xanh biển

  Là màu xanh biển, không phải xanh ngọc

  Cô nhìn cậu, cười trừ: "Ờm... Hay là ăn hủ tiết gõ?"

  Trương Minh Thiện cũng nhìn cô, biết thiếu niên thèm đòn này sắp coi cô là trò cười nữa rồi

  Quả nhiên, bên cạnh đã nghe âm thanh cười phụt một tiếng nhẹ, nhưng rất nhanh đã khôi phục gương mặt giả vờ lãnh đạm, thiếu niên nói với giọng rất hào phóng: "Thôi, coi như hôm nay đại ca khao cậu"

  Thiện lại nói thêm: "Hủ tiếu gõ giờ lên giá rồi"

  Xong, hôm nay cô đành ngậm ngùi làm nô tì một bữa, nhưng Trương Minh Thiện rộng lượng bảo cô làm đệ tử là được rồi

  Đại ca còn nói khao thì không thể khao hủ tíu gõ, cậu hỏi cô muốn ăn gì

  Đưa ra lựa chọn là một điều gì đó rất khó khăn với con gái, đặc biệt là chuyện ăn uống, vì vậy mạng xã hội mới sinh ra bốn chữ "ăn gì cũng được"

  Mà Trương Minh Tuệ không muốn làm đại ca tốn tiền, cho dù được khao nhưng vẫn còn mặt mũi, không dám đưa ra yêu cầu quá cao

  "Ăn lẩu là được rồi"

  "Lẩu gì?"

  Tuyệt, cô đợi câu này lâu lắm rồi, không giấu nổi chừng chừ mà đáp: "Hadilao, hay Manwah đều được. Không thì Hutong, hoặc là Thaiexpress!"

  Trương Minh Thiện dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn cô, lắc đầu bảo cậu thật khiêm tốn

  "Sao không bảo tôi dẫn lên Landmark 81 ăn luôn?"

  "Như vậy thì hơi quá đáng, ăn lẩu dưới đất là được rồi"

  Thiếu niên bật cười, tay không tự chủ bất giác vò tóc cô

  Động tác rất đỗi tự nhiên, khiến cô khắc cốt ghi tâm

  Không chỉ là cái xoa đầu vô tình ấy, mà còn là nụ cười minh bạch trong sáng của thiếu niên. Trong một khoảnh khắc nhỏ, cô nghĩ mình chỉ muốn độc chiếm nó mà thôi

  Trong cơn mưa rào dưới mái hiên nhà, âm thanh lúc êm đềm khi dữ dội, nhưng tim cô đã vang lên một ca khúc nào không hay

  "Chiều nay không có mưa bay"- của Trung Quân Idol

  Có lẽ chuyện cô không ngờ đến là, sau khi trời tạnh mưa, cậu thực sự dẫn cô đến nhà hàng lẩu Manwah mà cô mới ăn được hai lần

  Hai người đạp thụt mạng từ quận 6 đến quận 5 chỉ vì xe hết điện, cũng may trời tạnh hẳn, nếu không hai người sẽ ướt như chuột, bởi đứa nào cũng lười mặc áo mưa cả

  Trước khi vào, cô kéo vạt áo cậu lại, thấp giọng hỏi cậu đủ tiền không vậy

  Thiếu niên cao hơn cô hẳn một cái đầu, mỗi lần lườm cô đều có ánh nhìn rất khinh bỉ, như người trên đỉnh nhìn kẻ đứng chót, cậu búng trán cô một cái, như bảo cô đã tỉnh ra chưa

  "Anh đây tuy nghèo nhưng học giỏi, nhớ chưa?"

  "Vậy thì sao?"

  Chậc, cậu tặc lưỡi, lười biếng giải thích: "Tiền học bổng"

  Cô chỉ ồ một tiếng

  Được, ván này cậu thắng

  Là tớ ngốc, không theo kịp ý niệm học bá

  Bởi vì là vé buffet, được ăn bao nhiêu tùy thích, nhưng mỗi lần đến đây ăn cô lại để ý đến quầy line hơn

  Bánh, trái cây, kem, trà sữa

  Tất tần tật cái gì cô cũng yêu thích, nhìn cô vội vội vàng vàng, thực ra Thiện nhìn thấy nhưng không để ý, cậu chỉ cười, nhưng cô nhận ra đây không phải cười giễu, là cười vì trông chính mình hơi ngốc

  Trong bữa ăn, cô gắp rất nhiều bò cũng bởi vì thịt bò là món khoái khẩu nhất, còn cô để ý Thiện chỉ thích ăn rau nhất, sau đó chỉ ăn chút hải sản

  Lòng cô liền nghĩ cậu là người thích ăn chay niệm phật, bởi vì rõ ràng lúc nãy còn hào phóng lấy tiền học bổng khao mình

  Trương Minh Tuệ liền gắp một miếng ba chỉ bò vào chén cậu, bảo: "Ăn nhiều vào mới có thể làm đại ca"

  Chỉ thấy cậu nhoẻn miệng cười nhạt, không đáp mà ăn luôn

  "Ăn xong chúng ta còn đi đâu nữa không?"

  "Tùy cậu"- Thiện cũng gắp nấm vào chén cô, từ nhỏ cô vốn ghét ăn rau củ, nhưng dù sao cũng là cậu gắp, cô miễn cưỡng không thể không ăn

  "Vậy chúng ta qua Miniso nha, nghe nói đang có chương trình cho fan Marvel, mình muốn mua một cái móc khoá"

  Cả hai đều là fan siêu anh hùng chính hiệu, cho nên lời đề nghị này rất nhanh đã chốt xong

  Ăn hai tiếng, đạp xe qua đó mất thêm 15 phút

  Nhưng 2 tiếng 15 phút này đối với cô trôi qua rất nhanh, có lẽ vì có người đi chung nói chuyện đỡ buồn

  Cô không biết từ bao giờ cô thực sự coi cậu ấy là người bạn tâm giao, thiếu không được, chuyện gì cũng kể, tựa như với Hà Hân vậy

  Cho nên không biết Thiện đối với mình có như vậy không

  Đến cửa hàng, thực sự có chương trình đang quảng bá, cô mừng thầm cứ sợ đến nơi là hết hàng rồi đấy chứ

  Vừa hay cô và cậu đều đến chung một quầy, ở đó bán đầy móc khoá siêu anh hùng như Captain, Hulk hay Thor, nhưng cả hai lại cùng nhau nắm lấy Iron Man màu đỏ

  Điều này cũng làm cô ngạc nhiên, liền bật cười hỏi "Cậu cũng thích Tony Stark?"

  Thiếu niên liền búng trán cô, đây là lần thứ hai trong ngày cậu làm thế này

  "Cậu là đồ đệ tồi, rõ ràng tôi đã từng nói qua rồi, tôi nhớ bữa đó nghe chúng ta có cùng sở thích cậu còn hưng phấn lắm, hoá ra cậu vô tình như thế"

  "Được được, mình là đệ tử dởm"- Cô cười không chấp, bởi vì chuyện này xảy ra khi nào cô cũng không nhớ rõ, lại nhân lúc cậu không tập trung rút chiếc móc khoá màu đỏ duy nhất nằm trên kệ đó, đột nhiên hỏi khó: "Giờ mình hỏi cậu, cậu phải trả lời thật lòng nhé, thật lòng mới trả cậu"

  Cũng không biết Trương Minh Tuệ muốn hỏi cái gì, nhưng cậu lại nhún vai rất tùy hứng, dễ dàng đồng ý

  Cô liền cười hì hì, lắc chiếc móc khoá Iron Man trước mặt cậu, không chừng chừ nói: "Đối với cậu, mình là gì?"

  Kì thực, trên đường đến đây cô đã nghĩ đến câu này rất lâu, kể từ sau khi vừa rời khỏi nhà hàng lẩu

  Đơn giản chỉ vì cô muốn biết, liệu cô so với mấy bạn nữ trong lớp hay những người bạn mà cậu quen đứng ở vị trí thứ mấy

  Ngàn vạn lần cũng chưa từng nghĩ câu hỏi này có bao nhiêu ám muội

  Trương Minh Thiện đột nhiên chau mày, cậu không biết câu hỏi này của cô có ý gì, nhưng nếu với tư cách một người bạn, suy nghĩ vài giây, cậu ôn hoà nhìn cô, khẽ đáp: "Nếu tôi là đại ca thì cậu là đồ đệ duy nhất"

  Ánh mắt cậu chân thành khiến cô mất tự nhiên, chỉ ồ một tiếng

  Giờ đây cô mới nhận ra câu hỏi của mình hơi kì, cho nên mới pha thêm: "Vậy sau này có nhận thêm đồ đệ không?"

  "Không"

  "Haha, được được, mình hài lòng với câu trả lời này"

  Sau đó cô đặt móc khoá vào tay cậu, lại moi ví tiền của mình ra, Thiện biết cô muốn làm gì, liền đáp: "Để tôi trả"

  "Không, lần này để mình tặng cậu"- Trương Minh Tuệ từ chối, đem tờ 20 ngàn duy nhất của mình kéo cậu đến quầy tính tiền: "Đại ca khao rồi, cũng phải để đệ tử còn chút mặt mũi"

  "Hôm nay cậu lại tốt thế"

  "Này, nói thế khác nào bảo mình xấu xa lắm hả?"

  Cậu bị cô chọc cười đến bể phổi rồi:

"Thôi, tôi nhường cậu, không khéo lại xù lông, quỵt không tặng tôi nữa"

  "Này, mình biết giữ chữ tín đấy nhé!"

  "Này cái gì mà này, tôi không có tên à?"

  Lần này là cô cười, rời khỏi cửa hàng rồi mới từ tốn đáp: "Thiện đại ca, Thiện thiên tài, cậu muốn mình gọi thế nào?"

  "Thiện đi"- Cậu lạnh lùng nói"Mấy tên còn lại nghe gớm quá"

  Kì thực đấy, nếu có ai gọi cô như vậy, có lẽ cô sẽ hãnh diện đến mặt mũi cũng không còn mất

  "Vừa nãy trong quán cậu hào hứng muốn mua móc khoá lắm mà, bây giờ sao lại mua cho tôi, còn cậu thì sao?"

  "Không sao, từ đầu mình đã có ý định mua tặng cậu mà"- Giọng của Trương Minh Tuệ rất thản nhiên, tựa cơn gió thổi khi chuyển mùa, như đèn giao thông chuyển màu chỉ trong một giây

  Có một khoảnh khắc trong mắt Trương Minh Thiện, thời gian chợt ngưng đọng

  Khi cậu nghe Tuệ nói: "Thiện, Chúc mừng sinh nhật nhé"

  Nếu là để tử duy nhất, hãy để tớ cũng là người đầu tiên nói ra câu này

  P/s: Bí mật của Trương Minh Tuệ

  Một buổi chiều nọ hôm thứ bảy, cô chủ nhiệm nhờ cô sắp xếp lại số thứ tự sổ sức khoẻ của các bạn trong lớp

  Đến số 35, bàn tay thoăn thoắt của Trương Minh Tuệ chợt dừng lại, giống như có nút bấm, cô trộm dò tên cậu, ánh mắt trượt xuống ngày tháng năm sinh, phát hiện tuần sau là sinh nhật của Thiện

  Cả ngày hôm ấy, cô đã ước cho thứ bảy tuần sau trời mưa thật to

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net