Chương 8:Thích thật rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, hai người đã bắt đầu chiến tranh lạnh

  Tin nhắn trên messenger ngày một ít đi, có khi một tuần không ai nhắn với ai, mỗi lần chạm mặt, cũng chỉ trên group chat mà thôi

  Bấy giờ nghĩ lại mới cảm thấy cô là người vô lí thật sự, rõ ràng chuyện cậu thích Thiên Kim liên quan gì đến cô đâu, thế mà cô cứ nghĩ mãi, nghĩ đến khó chịu, nghĩ đến tim cảm thấy nhói

  Giống như sợ rằng cô ấy sẽ cướp đi tình bạn của cô và cậu, thế nhưng sau ngày hôm ấy, cô mới nhận ra chính mình mới là người tự tay tước đoạt

  Rõ ràng gần nhà, lại không còn chung đường nữa, hoặc là nếu có, cũng không cùng thời điểm

  Trương Minh Tuệ nằm lăn lóc một hồi, lại ôm phiền muộn nhìn lại dòng tin nhắn cũ của cả hai, chợt cười một tiếng, nhưng cười xong lại cảm thấy buồn, rồi lại thấy tiếc

  Là cô sai rồi, cô muốn mối quan hệ này quay về như trước, ước gì hôm đó cô không nổi đoá vô cớ, ước gì cô đủ điềm tĩnh mà tỏ ra bình thường

  Nhưng mỗi lần cô gặp cậu ở trường, hay chỉ vô tình gặp nhau ở nhà xe, trái tim lại nhói lên, có một khoảnh khắc cô tưởng tượng mình sẽ chạy đến nói chuyện với cậu, nói rằng là cho mình xin lỗi, hôm đó mình không cố ý nói những lời đau lòng như vậy

  Thế nhưng quay về thực tại, cô không đủ dũng khí, bước chân vừa tiến một bước đã lùi năm bước, căn bản không thể nào cùng cậu tự nhiên nói chuyện như trước đây nữa

  Sau đó, không có sau đó, cô trằn trọc một đêm không ngủ

  Sáng hôm sau, cô mang đôi mắt gấu trúc vào lớp doạ Hà Hân kinh hãi, cô nàng lắc vai cô như Nhĩ Khang lắc Tử Vy, luôn miệng hỏi: "Tuệ, đêm qua cậu thức trắng đêm hả, nhìn mặt sa sút lắm"

  Trương Minh Tuệ gật gù mà đáp ừ, cả người không còn sức sống nằm dài trên bàn, miệng ậm ừ uể oải: "Chừng nào vào học gọi mình dậy"

  "Trời ạ Tuệ ơi, giọng cậu như người sắp chết vậy"

  Cô cũng lười đáp lại, nhắm nghiền đôi mắt cay của mình, vừa nhắm lại vài ba phút đã mất ý thức, ngủ từ bao giờ không biết

  Cũng chẳng biết bao lâu, Hà Hân đã gọi co dậy, lại phải học tiết hoá, cũng may môn này cô học khá, cho nên không để tâm một chút cũng không sao

  Chỉ là nhìn qua Thiện một cái, thấy cậu vẫn đang chăm chỉ nghe giảng rồi ghi chép, đầu bút thoăn thoắt, ánh mắt tập trung, xem ra chuyện cô và cậu giận nhau chẳng ảnh hưởng gì đến thiên tài đất nước cả

  Không hiểu sao cô chỉ biết cười, nhưng là cười giễu

  Hoá ra là cô lừa dối chính mình, nghĩ rằng cậu chi ít cũng phải thể hiện ra một chút, hoặc là không để ý đến cô, hoặc tỏ ra ghét bỏ khi nhìn thấy cô

  Chỉ là, biểu tình trên gương mặt thiếu niên không chút thay đổi, phải rồi, có lẽ cậu là người cũng như tên, thân thiện như vậy, nhiều bạn bè như thế, có cô hay không cũng chẳng phải vấn đề gì to tát

  Cô đã suy nghĩ theo chiều hướng ấy suốt 5 tiết học, Hà Hân nhìn cô cả ngày không tập trung, chỉ nhìn đăm chiêu một chỗ, đôi lúc ánh mắt lại hững hờ, cô nàng thở dài, bảo cậu và Minh Thiện đã huề chưa

  Cô lắc đầu, nhắc đến cậu, cô lại càng tỏ ra chán ghét chả buồn quản, đánh trống lảng nói: "Mình có bài toán không hiểu, mai thứ bảy chúng ta đi cà phê học bài đi, cậu rủ Kim Thành theo cũng được"

  Dù sao, cô cũng không ngại làm bóng đèn

  Nhưng Hà Hân dường như nhận ra có chỉ là đang giả vờ tránh né câu hỏi của cô nàng, đánh một vòng lại quay về Trương Minh Thiện

  "Nói thật cho mình biết đi, bữa đó hai người sao lại cãi nhau vậy?"

  "Là mình không muốn cùng cậu ấy về chung nữa, cảm thấy Thiện rất phiền"

  "Cậu xạo!"- Hà Hân nhanh chóng vạch trần cô: "Cậu thích Thiện"

  "Hả?!"

  Trương Minh Tuệ trợn mắt bịt cái miệng nhỏ của cô nàng, ở trong lớp mà nói lời không biết ngượng gì thế này

  Thế nhưng cô lại đỏ mặt, lắc đầu theo quán tính mắng cô nàng có bệnh

  "Mình không thích Thiện, tuyệt đối chưa từng có ý nghĩ đó"

  Hà Hân lườm cô ậm ừ như muốn nói gì đó, cô lại thả tay ra, chỉ thấy cô nàng bĩu môi khinh bỉ, chỉ vào bạn cùng bàn của Thiện: "Hôm qua xuống canteen ăn sáng, An Tuyết nói với mình hôm trực nhật cậu và cậu ấy nghe lén Thiện với lớp phó nói chuyện, còn bảo nghe xong nhìn cậu thất thần lắm"

  Ừ thì... Tuyệt đối là có chuyện này

  Trương Minh Tuệ bất giác sờ lên mặt mình, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa xấu hổ

  Chả nhẽ biểu tình của cô thể hiện rõ thế sao?

  "Nhưng mình không có suy nghĩ đó với cậu ấy"

  "Vậy cậu nghĩ thế nào?"

  Hà Hân đã vạch trần cô đủ đường, khiến có không thể chối cãi. Chỉ là cô không hiểu thế nào là thích, cũng không nghĩ rằng cô có bất kì tình cảm đặc biệt gì dành cho cậu

  Rồi cô thật thà đáp: "Chỉ là cảm thấy có chút không vui.."
  Không những không vui, còn có bồn chồn lo lắng, ghen tị vô cớ

  Cô biết mình như thế là vô cùng xấu xa, nhưng nó xuất phát từ cảm xúc thật từ đáy lòng, càng không có cách nào chối bỏ được

  Cho nên nghe xong, cô nàng càng khẳng định rằng cô thích cậu ấy, nhưng là thích thầm, về sau có lẽ sẽ càng là đơn phương

  Thực ra cô thừa nhận cô nàng nói không sai, Thiện thích Thiên Kim, nếu cô cũng thích cậu ấy, thì về sau chính là đơn phương thật rồi

  Nghe thấy từ thích, mặt cô ửng hồng, nhưng tâm hồn bay bổng không lâu đã chìm nghỉm

  Nhớ đến tuần trước cãi nhau một trận to trước cửa lớp, lại nói những lời tuyệt tình không thể cứu vãn, cô thấy mình như đom đóm tự đâm đầu vào ánh đèn tự sát, liền ôm mặt hối hận

  "Aiss, ước gì hôm đó mình nghĩ thông là được rồi"

  "Haizz, không sao không sao, mình giúp hai người huề cho"- Cô nàng vừa vỗ vai tôi vừa an ủi, tôi lại mếu máo hỏi có thể không?

  Hà Hân nói: "Có thể, nhưng chắc là có hơi khó"

  Câu sau của HHH khiến tâm trạng cô như cây nhiệt kế, rơi từ thiên đường xuống địa ngục

  Thôi, người nào tự gây người đó gánh

  Cô sẽ kiếm chuyện làm hoà với cậu

  Tuy nhiên mỗi lần trông thấy cậu, tim cô thật sự như nhảy số, quả nhiên là thích rồi

  Chỉ tiếc là cô nhận ra quá muộn, tự mình đẩy cậu ra xa

  Trương Minh Tuệ cũng tự biết chính mình là người không giỏi ăn nói, nhưng ở cạnh cậu, cô có thể nói rất nhiều

  Thật có chút nực cười

  Dù sao nhận ra sớm hay muộn, thì cậu vốn dĩ đã thích người khác

  Mà người đó là cô gái có mái tóc dài được thắt gọn gàng và gương mặt xán lạn thanh tú, là người đã từng giúp cô hiểu bài

  Khoảng cách giữa cô và cô ấy xa như vậy, không nói cũng tự hiểu, cô không phải gu của Thiện

  Cô không học giỏi, không thích thắt tóc, càng không cận để đeo kính

  Nhưng Hà Hân nói đúng, khi thích một người rồi, bản thân có thể vì cậu ấy mà thay đổi

  - - - - -

  Giờ ra về, cô lại gặp người mình luôn muốn âm thầm nhìn thấy

  Trương Minh Thiện

  Sau khi biết bản thân thích cậu, mỗi lần trông thấy thiếu niên ấy giữa biển người, chớp mắt cũng có thể nhận ra, dù cho chỉ là cái bóng lưng gầy

  Cả hai đều nhìn thấy nhau, đáng tiếc đã không còn vừa gặp liền cong mắt vỗ vai. Trương Minh Thiện chỉ dùng một giây để nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng dời đi, động tác rất nhanh dẫn xe đạp điện rời khỏi đây

  Mà cô chỉ có thể đứng đó ngây ngốc không thốt nên lời

  Có những buổi chiều mà hoàng hôn buông xuống lại làm tâm hồn cô phủ đầy sương

  Cho dù có thích, thích nhiều đến bao nhiêu, cô cũng có cái tôi của riêng mình

  Cô cũng biết là mình sai, là mình nổi hứng nhất thời, nhưng tôn nghiêm không cho phép cô kéo cậu ở lại nói lời xin lôi

  Những ngày không có tin nhắn đến từ Thiện, cô cũng không thường xuyên sử dụng messenger nữa

  Chỉ là thỉnh thoảng sẽ vào tin nhắn của cô và cậu, nhìn lại quãng thời gian trước kia mà khúc khích cười, sau đó trở về thực tại lại bị chính dáng vẻ này cười chê

  Haiz, không quản nữa!

  Trương Minh Tuệ lôi tập tiếng anh đặt trên bàn, không biết đã qua bao nhiêu giờ, chỉ biết rằng lúc tỉnh dậy đã nằm dài trên bàn học, còn chuông báo thức trên di động đã reo lên ầm ĩ

  Lại phải đi học

  Dù mỗi ngày đều có suy nghĩ này, nhưng bản thân học sinh chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là học tập cũng không làm được, tương lai lấy đâu ra rực rỡ?

  Buổi sáng trong những cuốn tiểu thuyết chính là thời tiết thoáng đãng, mây chở nắng dạo chơi khắp trời, thế nhưng thực tế lại luôn phũ phàng

  Sài Gòn sáng sớm không có nắng, mà ngày hôm nay trời cũng chả xanh, cô ngẩng đầu nhìn những đám mây đen kịch xấu xí, cảm thấy thực tế vã tôi một phát rất đau

  Nếu là mấy tuần trước khi đi trên con đường này, cô sẽ nhìn đông ngó tây để xem có trùng hợp cùng Thiện đến trường hay không

  Nhưng bây giờ thì không cần nữa. Cho dù có lỡ gặp có lẽ vẫn giống hôm qua, cậu sẽ nhìn cô bằng đôi mắt như hồi đầu năm học

  Cô dừng lại ở đèn đỏ, chợt trông thấy Trương Minh Thiện đạp xe chạy qua, cậu ghé vào circle K, đoán bừa cũng biết để mua đồ ăn sáng

  Cô biết cậu ấy thích ăn nhất là mỳ trứng ở đây, mặc dù có lần tôi bảo sợi mỳ mềm nhũn nở đến ngán ngẩm, nhưng cậu nói mình ăn đã thành quen rồi, dở cũng thành ngon

  Chợt một dòng suy nghĩ loé lên trong đầu cô, cô dừng xe lại, định giả vờ trùng hợp mà gặp cậu

  Nhưng tất cả cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi

  Ngoại trừ chuyện lần trước nhất thời cãi nhau, thì Trương Minh Tuệ luôn suy nghĩ hậu quả sau này

  Tình cờ thì sao, tình cờ cũng không thể nói chuyện được

  Cậu sẽ dùng ánh mắt đó nhìn cô, như ở bãi đỗ xe hôm ấy, lạnh lùng quay phắt đi

  Thế là, cô vẫn đến lớp như thường khi, lôi tập sách ra chăm chỉ ôn bài

  Không nghĩ nữa

  Chuyện trước tiên, cô phải qua ải kỳ thi học kì 1

  Tiếng chuông vào lớp vừa reo, bạn học rối rít nhanh chóng ngồi vào chỗ. Ngồi ở phía cửa lớp, cô chợt thấy hình bóng Thiện lướt qua

  Xuất phát cùng một lúc, một người đến thật sớm, một người lại đến quá trễ

  Trương Minh Tuệ nhìn sau lưng cậu, móc khoá Iron Man trên balo đã biến mất

  Lúc này, trái tim mới hẫng một nhịp, cảm thấy hình ảnh trước mặt hơi mờ mịt

  Mũi hơi cay, hốc mắt hơi đỏ

  Chỉ cần cúi đầu một cái nữa, nước mắt liền lập tức rơi xuống

  Hà Hân dường như cảm nhận được gì đó, chạm nhẹ vào bả vai cô, quan tâm hỏi: "Tuệ à, cậu mệt hả?"

  Vì sao không nói lời nào vậy?

  Trương Minh Tuệ lấy lại tinh thần, bảo không có gì, sau đó cúi đầu chuyên tâm ghi chép lại bài học trên bảng

  Mà Hà Hân không nhận ra, một giọt lệ âm thầm rơi xuống trang sách

  Nhoè đi chữ 'Thiện' mà cô viết trong vô thức


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net