Bài thơ: BUỒN NGHÌN THU (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những vần thơ giữ lại,

Cho nỗi đau thêm dài

Bên tai còn lọt mãi:

"Yêu nàng Nguyễn Trâm Anh".


Những vần thơ ngát xanh,

Xanh như lá trên cành

Tôi ôm sầu một mối,

Bồi hồi tình đơn côi.


Những vần thơ của tôi,

Xem rồi lại xem nữa,

Nên cay đắng dâng mưa,

Đưa đôi mắt tuôn trào.


Những vần thơ dạt dào,

Và cũng thật thanh cao,

Nên trái tim rỉ máu,

Hành đường đời lao đao.


Những vần thơ xuyến xao,

Nhớ lại nàng tao nhã,

Tinh khôi với xa xôi;

Tôi không thể quên rồi.


Những vần thơ đã ngồi,

Vì chẳng thể lê chân

Tôi bây giờ hụt hẫng,

Buồn này nghìn thu trôi.


Nghìn thu, nghìn thu trôi

Nghìn thu là vô hạn,

Chẳng hẹn ngày rạn nứt,

Mà hòa vào không gian.


Tôi không còn khóc than,

Vì cạn dòng lệ đắm

Khi nỗi buồn đã thấm,

Tay chỉ vào xa xăm.


Có quá nhiều nỗi buồn,

Làm tan nát tim tôi

Những nỗi buồn sống mãi,

Ngàn lời không kể ra.


Có quá nhiều thiết tha,

Về chuyện buồn nghiệt ngã

Mong buông bỏ bông hoa,

Song không nỡ phai nhòa.


Cứ vậy mà nỗi buồn,

Thích đeo bám bên tôi,

Mùa này sang mùa khác,

Ngày này với năm sau.


Cứ vậy mà đớn đau,

Siết chặt từng tâm sự,

Tuy chỉ có riêng tôi,

Nhân đôi chính linh hồn.


Cứ vậy mà nửa hồn,

Lựa chọn cách đi xa

Mặt trời luôn soi sáng,

Lên nụ cười phải không?


Tôi vẫn ngồi ngóng trông,

Mong dập tắt lửa lòng

Chưa tới ngày cháy hết,

Tôi còn buồn nghìn thu.


Tôi buồn đêm mịt mù

Tôi buồn gió vi vu

Tôi buồn tình chưa cũ

Tôi buồn Nguyễn Trâm Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net