Chương 10: Tẩy campus 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Jimin

Tôi đã từng nghĩ rằng bản thân mình là một người không quan tâm đến thế giới.Cái con người chỉ hứng thú với những trang sách nhàm chán như
tôi sẽ luôn hờ hững với mọi thứ.Đấy là tôi tưởng thế.Nhưng cuộc đời mà mọi chuyện đều là không tưởng.Ngày hôm nay một đứa thơ ơ với tất cả
như tôi đã khóc đến xưng cả mắt.Khóc vì một thằng còn chẳng biết tôi đã thầm yêu nó.Mẹ đúng đau luôn.

Tôi muốn đấm vào khuôn mặt mình trong gương vì thật lòng mà nói trông nó thảm hại vô cùng.Cố tỏ ra mình đã ổn tôi đến trường với khuôn mặt không thể bình tĩnh hơn.Cho đến khi dắt được cái xe cất vào thì thằng điên khiến tôi ấm ức cả đêm qua xuất hiện.Nó không biết gì cả và vẫn dùng tông giọng dịu dàng với tôi:

"Cậu ổn hơn chưa?Sao trông vẫn xanh xao thế?"

"Tôi ổn cậu thế nào rồi?Hôm nay cậu trông vui vẻ hơn thường ngày."

Nó nghe vậy hí hửng ghé sát vào mặt tôi thầm thì:

"Nói cho biết tôi hôm qua vừa tán được một em ngon lắm."

Tôi ngăn trái tim mình gào thét.Gượng gạo tiếp lời nó:

"Ờ tao biết rồi hôm qua tao thấy mày với con bé đó hôn nhau."

Nếu tôi không thể ngăn mình hiểu lầm những lời nói mật ngọt của nó thì tôi phải khiến nó phũ phàng với tôi thôi.Thừa nhận đi, yêu đương đi để
cho tao một cú khiến tao tỉnh lại khỏi cơn mộng tình đẹp đẽ này.Taehyung nhìn tôi dò xét còn tôi cố học theo những diễn viên trên ti vi làm ra cái gương mặt vui tươi nhất có thể.Chắc tôi có năng khiếu diễn xuất chăng nên Taehyung nó hoàn toàn không phát hiện ra gì bất thường cả.Nó cà chớn nói với tôi:

"Cậu thấy rồi hả?"

"Ờ thấy rồi.Hôn nhau đến phát ra tiếng luôn.Sởn cả gai ốc."

"Rồi cậu thấy có ổn không nếu tôi hẹn hò với con bé hôm qua."

"Tất nhiên là ổn.Người ta là gái ngoan.Mi cua được là phúc của mi đấy."

Không biết có phải tôi cảm giác sai không nhưng giọng nói của nó dường như tỏ ra chút thất vọng:

"Thì ra cậu ủng hộ.Tôi cứ tưởng cậu sẽ không thích cơ."

"Chúng ta chẳng phải bạn bè sao?Việc tốt cho cậu sao tôi lại không ủng hộ chứ."

Tôi cười rạng rỡ với nó.Miệng thì cười đến toác ra tim lại đau như xé thành hai nửa.Thấy bản thân sắp căng cứng không chịu nổi nữa tôi vội vã đứng dậy tạm biệt nó rồi chạy về hướng lớp mình.

Ngày hôm đó tôi ngồi trong lớp như một con bù nhìn hoàn toàn không tiếp thu được những gì xung quanh.Nhưng may mắn là đã thi học kỳ xong rồi nên không có gì mới về kiến thức cả.Sau khi tiếng chuông tan học vang lên tôi đờ đẫn cầm cặp sách bước ra khỏi lớp.Tôi không hiểu tại sao như một thói quen lại bước về lớp Taehyung.Tôi không kiềm chế được cảm giác muốn nhìn thấy người con trai đó.Thật nực cười phải không.Chính tôi cũng đang chế nhạo bản thân mình.

Ông trời đúng là trêu người.Tôi lại đúng lúc bắt gặp nó đang hôn một người con gái khác.Khó chấp nhận hơn là đây là một người con gái hoàn
toàn khác với cô gái hôm qua nó hôn.Lần này là một em gái tóc dài,dáng người cao trông rất quyến rũ.

Lòng tôi lại nhói đau.Thằng khốn thì ra đây là con người thật của mày sao?Có thể một chân đạp hai thuyền.Hôm qua vừa ngỏ lời với người này hôm nay đã lả lơi với người khác.Mẹ kiếp sao tôi có thể say đắm một đứa tồi tệ như thế chứ.

Taehyung đang hăng say thì lần này bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn nó.Gương mặt nó ngỡ ngàng một lúc rồi bình tĩnh đẩy cô gái kia ra mỉm
cười giả lả:

"Em về trước đi tôi có hẹn với bạn rồi."

"À vậy thì em về đây bai bai"

Cô gái đó mỉm cười quyến rũ chào tạm biệt nó rồi thân thiệt chào tôi một cái sau đó điệu đà bước ra ngoài.Chà tim tôi bây giờ có phải đang thủng lỗ chỗ như tổ ong không nhỉ?Chắc qua vài vụ nữa trở nên chai lỳ thật sự mất.Tôi nắm chặt bàn tay.Để móng tay mình đâm sâu vào da thịt.Dường như làm vậy sẽ át đi phần nào cảm giác ấm ức trong lòng.Tôi bình tĩnh liếc nhìn nó:

"Tao tưởng mày đang quen cô gái hôm qua?sao đổi rồi à?"

Taehyung tiến tới gần tôi.Mẹ kiếp người nó nồng nặc mùi nước hoa của cô gái kia.Chết tiệt điều này thật khó chịu.Uớc gì lúc này tôi có thể đấm vào cái bản mặt tự đắc của nó.

"Sao gắt quá vậy?Cậu ghen hả?Xưng hô cục xúc thế?"

"Ghen cái cha mày.Tao chỉ đang tội nghiệp cô bé hôm qua thôi."

"Ô hồ vậy hả?Sao tao thấy không giống mày đang lo cho nhỏ đó nhỉ?Tao

thấy giống..."

Tay của nó đùa giỡn nắm lấy cằm của tôi hạ giọng trầm thấp thấp nói:

"...giống như mày đang giữ kỹ tao hơn đấy."

Thằng này nó đổi cách xưng hô theo tôi.Bắt đầu học cách lưu manh trêu chọc gái.Đáng nhẽ lúc này tôi phải chán ghét cái kiểu sõi đời này mới đúng.Nhưng không hiểu sao tâm can vẫn có chút rung động.Thật muốn chửi thề bản thân mình đần độn.Tôi giấu đi sự lung lay nhỏ nhặt trong tim mình, lạnh lùng hất bàn tay nó ra.

"Tao đang nói nghiêm túc.Tao không cấm mày yêu đương.Nhưng đừng yêu đương theo kiểu khốn nạn như thế."

"Ầy tao làm sao?Tự dưng phán xét tao làm gì?À...hay là mày có cảm tình với con bé hôm qua."

Bỗng dưng nó lên giọng ở cuối câu.Gương mặt tự nhiên trở nên cau có.Tôi bất lực giải thích:

"Tao chỉ có ý khuyên mày có yêu thì nên đối xử với người ta cho đang hoàng.Đấy là tao lo cho tình yêu của mày thôi.Mày không muốn làm người mày yêu đau khổ thì đừng làm thế."

"Khoan...mày nghĩ tao yêu con bé hôm qua à?"

"Ơ đương nhiên không thì mày ngỏ lời hẹn hò với người ta làm gì?"

Nó nghe tôi nói xong thì cười phá lên như vừa nghe được chuyện gì đó hài hước lắm.

"Mày ngây thơ vậy.Tao chỉ muốn trêu đùa hẹn hò cho chán rồi bỏ thôi.Yêu đương gì?"

Nó nắm lấy hai vai tôi áp lên tường.Cả cơ thể nó bao phủ lấy tôi.Khuôn mặt thanh tú như tạc tượng cúi gần xuống.Phát ra một phương châm mà nó tự tin nhất trong đời:

"Nghe này một đứa đẹp trai như tao ấy sẽ không bao giờ khóa chân mình vào cái thứ như tình yêu nghiêm túc đâu.Tội gì tao phải bỏ lỡ cả ngàn
cô gái phong phú đa dạng chỉ để yêu duy nhất một người chứ.Như vậy chán lắm.Tao thấy những kẻ cứ đăm đăm vào một người thật vô vị."

Tôi nhìn sâu vào mắt nó.Vô vị sao?Con người này còn có thể bạc bẽo hơn nữa không?Cái tư tưởng đó của nó làm tôi thấy mình muốn vỡ nát.Tình
yêu đầu đối với tôi như một thứ gì đó đặc biệt và duy nhất.Đó là những trong sáng cùng bối rối lần đầu của một trái tim biết yêu.Tôi trân trọng cảm xúc này biết bao.Và càng hiểu được cảm giác đó quý giá, tôi lại càng đồng cảm với người đồng điệu những cảm xúc này với tôi.Tôi đã nghĩ nếu Taehyung là tình đầu của cô bé kia tôi sẽ nhường lại cho cô bé ấy.Bởi tôi là đơn phương còn cô ấy ít nhất còn có cơ hội được đáp lại.Nhưng không...hóa ra trong mắt người tôi đã dành trọn thứ tình cảm đẹp đẽ kia lại là một tên kiêu ngạo và hống hách đến thế này.Nó không xứng đáng với bất kỳ ai cả.Tên này cũng không xứng đáng khiến tôi phải
đau lòng.

Khẳng định với bản thân là vậy nhưng trái tim con người mà.Nó đâu được làm bằng đá.Đó là thứ được đặt bên ngực trái của tôi.Dưới lớp da thịt
bình thường nó ở đó chẳng có gì bảo vệ,không áo giáp,không khiên chắn...dù là tổn thương như con dao nhọn hoắt chọc ngoáy liên tục ngoài bị thương cũng chẳng thể phản kháng.Hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Tôi khóc theo đúng phong cách của tôi.Đôi mắt mở to và đôi mi run rẩy thậm chí còn chẳng phát ra tiếng.

Vì lớp sương mờ của nước mắt nên tôi không thể thấy được cảm xúc trên khuôn mặt nó.Chỉ cảm thấy đôi tay nó chạm vào mặt tôi lúng túng, giọng nói thì lo lắng không thôi:

"Mày sao thế?Đau ở đâu?Không khỏe à?này nói gì đi đừng im lặng như thế?này đừng làm tao sợ?Có chuyện gì nói tao nghe đi...mày không nói sao tao hiểu được."

Tôi dùng chút lý trí mỏng manh còn xót lại đẩy mạnh nó ra rồi chạy đi.Vừa chạy đi tôi vừa khóc.Nước mắt tràn ra như đê vỡ bờ.Nó sẽ chẳng
bao giờ hiểu được đâu cái cảm giác thống khổ không thể thốt ra thành.lời khi yêu đơn phương một ai đâu...Bởi vì kẻ như nó chỉ yêu bản thân
mình mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic #vmin