chương 14: Bút chì gỗ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Taehyung

Jimin sau cái lần ở rạp chiếu phim khi tạt nước vào tôi thì thái độ của câu ấy trở nên thay đổi hoàn toàn.Thuở đầu tôi nghĩ chắc cậu ấy giận vu va đôi ba lần rồi hết.Nhưng rồi 1 tháng trôi qua mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn lạnh lùng và thờ ơ như thế.Chủ yếu là cậu ấy lúc nào cũng tránh né tôi, coi tôi là một thứ gì đó như rất chướng mắt vậy.Điều này làm tôi ấm ức kinh khủng.Rốt cuộc tôi đã làm gì sai để chịu sự lạnh nhạt này chứ.Thật là quá vô lý.

Tôi vò đầu bứt tai mấy ngày cuối cùng cũng nghĩ ra cách khiến cậu ấy nguôi giận.Đúng rồi jimin rất quan tâm đến thành tích mà.Nếu muốn cậu ấy vui tôi nên đạt được một thứ bậc cao bất ngờ thì có thể nhỉ.

Với suy nghĩ như vậy.Vì để cứu vãn tình trạng này tôi đã đâm đầu vào học.Tôi học trâu bò đến độ bố mẹ tôi còn gọi bác sĩ đến vì tưởng tôi bị bệnh.Trong khi đó mấy đứa bạn tôi thì nghĩ tôi bị ma nhập.Hừ chúng nó đầu óc ngu si làm sao có thể thẩm thấu những hành động hy sinh cao
cả danh cho tình bạn của tôi được.Cuộc sống của tôi trước ngày thi xếp lại lớp đầu năm đều là sáng dậy đến thư viện tối về cày sách vở.Lũ bạn
tôi thi xong thì đi bar ăn chơi tận hưởng kỳ nghỉ hè.Còn tôi dành những ngày nghỉ quý giá đó để làm con ong chăm chỉ.Dĩ nhiên là nghỉ hè
nên tôi không được gặp jimin nhưng tôi tin sớm thôi sự cố gắng của tôi sẽ được đền đáp.

Và rồi ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè qua đi và một năm học mới lại đến.Ngày đầu tiên vào tháng 8 tôi bước đến trường với một cái đầu nặng nề đầy chữ.Khoảnh khắc giáo viên nhìn tôi khoanh và viết lia lịa vào bài tôi cảm tưởng tròng mắt của cô đã trồi ra ngoài bởi sự ngạc nhiên tột độ.Tôi nắm chắc kiến thức, vô cùng tự tin làm bài.Mục tiêu của tôi là top 15 toàn trường.Chỉ cần như vậy tôi sẽ được chuyển đến lớp A của jimin rồi.Nghĩ đến đây khuôn miệng tôi đã tự giác mỉm cười.

Sự cố gắng của tôi thật sự đã có hiệu quả.Ngày tôi cầm bảng điểm trên tay với cái kết quả đứng thứ 10 tôi đã sung sướng đến run cả người.Cả lớp trước đây đều chê cười điểm số của tôi mà giờ lại nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.Cô giáo cũng không còn là mụ chằn tinh thường ngày mà thoát xác thành bà tiên béo hiền hậu cười hài lòng với tôi.Cô bảo tôi trưởng thành rồi, cô nhắc nhở tôi rời xa cô và lớp đến môi trường học của lớp A phải luôn cần cù như thế nhé.Tôi ngoan ngoãn gật đầu nghe lời cô,

chúng tôi hòa thuận đến lạ.

Tôi đã chờ cả ngày hôm đó cho đến hết tiết.Ngay khi chuông ra về vừa reo tôi như một con chiến mã chạy như bay đến lớp của jimin.Ánh chiều vàng ươm ngà ngà trải khắp cả hành lang trường.Một cảm giác quen thuộc ùa về tim tôi.Tôi muốn nhìn thấy gương mặt cậu.Cái nụ cười đã biến mất mà tôi cố lượm nhặt lại trong những ngày hè dài đằng đẵng đã qua.

Nhưng niềm vui trong tôi nhanh chóng vụt tắt khi từ xa thấy cậu đang đứng cùng một bóng dáng quen thuộc.Con nhỏ tôi từng đá, cái con nhỏ hạng 2 chỉ sau jimin.Tôi vô thức nép vào một góc chăm chú nhìn họ.Ngoài giận dữ đáy tim còn trộn lẫn sự tự ti lẻ loi nào đó khi nghe thấy tiếng nói của con nhỏ kia:

"Jimin này mình lại hạng hai rồi chán ghê bao giờ mình mới vượt qua cậu nhỉ."

Tôi nghe thấy giọng nói của cậu đáp lại.Tiếng nói thật dịu dàng:

"Thôi nào hạng 2 đã giỏi lắm rồi.Từ giờ mình phải chú ý đến cậu nhiều đấy không lại vượt qua mình mất."

"Ầy vậy mong cậu quan tâm nhiều hơn nhá bạn hiền."

"Rồi rồi quan tâm tôi sẽ quan tâm cho cô nghẹn thở luôn."

Hai người họ cười đùa vui vẻ với nhau.Tôi vô thức nhìn vào tờ bảng điểm hạng 2 đó xong nhìn đến tờ bảng điểm hạng 10 của mình.Sự thành tựu được nhiều người công nhận tôi vừa đạt được sụp đổ trong nhánh mắt.Văng vẳng trong đầu vẫn là tiếng nói của jimin "Thôi nào hạng 2 đã giỏi lắm rồi.Từ giờ mình phải chú ý đến cậu nhiều đấy không lại vượt qua mình mất." "Rồi rồi quan tâm tôi sẽ quan tâm cho cô nghẹn thở luôn." Tại sao jimin lại phải quan tâm đến con nhỏ đó.Nó là cái thá gì ngoài đồ bỏ của tôi đâu.À là do cô ta hạng 2 sao? Hạng 1 và hạng 2 chúng thật là gần nhau.Như đứng trong một thế giới vậy.Tôi chợt nhận ra rằng ngoài jimin luôn ở hạng 1 thì con nhỏ hình như lúc nào cũng ở
hạng 2 thì phải.Tôi nhớ lại ánh mắt khen ngợi của jimin dành cho cô ta, điều đó làm lòng tôi nóng rát.Đáng nhẽ ánh mắt đó phải dành cho tôi.Cậu ấy vốn là của tôi.Là con nhỏ đó nó tự dưng xen vào khiến tôi với jimin rạn nứt.Tôi ném tờ giấy hạng 10 của mình vào thùng rác, cau có bước về hướng ngược lại bọn họ.Cứ đợi đi sẽ không có cái quái gì
đứng yên ở chỗ nó đâu.Jimin à nếu cậu thích thứ hạng đến vậy thì tôi sẽ dành lấy nó.Hạng 2 ư?Không tôi sẽ giành lấy hạng 1 của cậu còn cậu
sẽ trượt xuống hạng 2 thôi.Và rồi chúng ta sẽ lại là người cùng một thế giới là những thứ chỉ có thể ở cạnh nhau.Như hình với bóng như Hạng 1 và Hạng 2 vậy.Đứng canh gần cậu dù không phải là bạn cũng được còn hơn là phải nhìn cậu đứng cùng người khác.Những kẻ đó chẳng một ai có đủ tư cách chạm đến cậu ấy...chẳng một ai hết...ngoại trừ người đó là tôi.

"Có thể lúc đó tôi kiêu ngạo và không bao giờ chịu nhún nhường ai
Nhưng tôi biết chỉ cần là em thì dịu dàng bao nhiêu...tích dần cũng chẳng đủ."
-Taehyung-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic #vmin