Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì jimin và Taehyung bị thương không thể tham gia được nên giáo viên chủ nhiệm đã chọn Park Nari đi thay thế.Jimin cũng đồng ý việc này.Đương nhiên Park Nari vớ được cơ hội tốt nên bên ngoài tuy tỏ vẻ ất đắc dĩ nhưng trong lòng hớn hở như nở hoa.Ngày cô ta đến gặp Kim namjoon để giúp đỡ về triển lãm thì namjoon có chút bất ngờ.Sau khi nghe nari giới thiệu mình là bạn của Jimin thì cũng mỉm cười hòa nhã cùng cô ta bắt đầu chuẩn bị cho triển lãm.Namjoon là một người có vẻ ngoài tri thức và thanh lịch cách anh giao tiếp rất tinh tế, nhẹ nhàng đúng chuẩn mực của một người đàn ông thành đạt có học thức.Nari không khỏi thán phục thầm nghĩ đúng là không hổ danh là người jimin ngưỡng mộ.Vì có quá bức tranh cần hoàn thiện mà thời gian lại quá eo hẹp nên họ phải làm việc miệt mài liên tục không ngơi nghỉ.Hai ngày ròng rã trôi qua may mắn họ cũng đã hoàn thành tương đối.Khi có chút thời gian nghỉ ngơi, namjoon đã đưa Nari xem một bức tranh được anh cất giữ cẩn thận trong phòng mình.Anh mỉm cười nói với Nari:

"Đây là tác phẩm đầu tiên mà jimin tự vẽ nên.Lúc đó jimin cùng anh làm xong công việc em ấy đã xin anh cho mình một tác phẩm riêng để trưng bày cùng anh."

Park nari nghe đến bức tranh này do chính jimin vẽ thì mắt như sáng lên, cô ta tò mò quan sát kỹ bức tranh.Bỗng gương mặt cô ta sững sờ.Bức tranh đang vẽ một người.Khung cảnh một trận đấu bóng rổ nhiệt huyết với những tông màu nóng hài hòa. Nổi bật giữa những nét vẽ tinh tế kia là thân hình của chàng thiếu niên trẻ.Jimin không vẽ gương mặt của người này mà chỉ là bóng lưng mờ nhạt dưới ánh sáng vàng óng tinh tươm. Dường như khi thưởng thức bức tranh người ta sẽ nhìn thấy những khát khao đang tìm kiếm gì đó của người vẽ chúng.Giống như góc quan sát của jimin, cậu ngắm nghía đến từng chi tiết trên cơ thể người ấy

rồi in ấn rõ ràng đầy tâm huyết trên những trang giấy. Nhưng cậu ấy tại sao chỉ vẽ đằng sau người con trai này mà không vẽ góc chính diện. Nếu tinh ý ta có thể nhận ra rằng cậu ấy chỉ dám len lén thu lại một chiếc bóng lưng chẳng rõ ràng mà thôi đồng nghĩa với việc người trong tranh có lẽ còn chưa biết đằng sau mình đang tồn tại một ánh chất chứa bao rung động,thổn thức.Chàng trai không quay lại nhìn mà chỉ trao cho cậu một bóng lưng đầy lưu luyến, gieo vào lòng cậu thứ tình cảm đơn phương không hồi đáp.Namjoon mỉm cười buồn bã nhìn bức tranh nói:

"Nhưng đáng tiếc em ấy đã chưa kịp hoàn thiện những nét vẽ cuối cùng thì triển lãm đã diễn ra rồi. Em ấy nhờ anh giữ hộ bức tranh này.Jimin bảo em ấy sẽ quay lại một lần nữa để hoàn thành nó."

Namjoon chạm nhẹ lên bức tranh.Ánh mắt anh là những cảm xúc phức tạp chồng chéo:

"Anh còn nhớ vẻ mặt vì hạnh phúc mà đỏ ửng của em ấy khi vẽ bức tranh này. Anh muốn hỏi rằng người con trai em ấy vẽ là ai?Nhưng..."

"Anh đã không hỏi.Phải không?"

Park Nari như hiểu ra gì đó, cô ta nhìn namjoon sâu sa mở lời hỏi.Namjoon im lặng vài giây, bàn tay rời ra khỏi bức hình thổn thức nói:

"Ừ anh không dám hỏi.Nhưng cậu ấy đã tự nói với anh.Đó là người cậu ấy thích.Lúc nghe câu trả lời này anh đã chết lặng.Đến bây giờ nhìn lại bức tranh này anh vẫn cảm thấy hụt hẫng. Anh đã rất ghét bức tranh này, nhưng lại chẳng thể vứt đi. Bức tranh này làm jimin nhớ về chàng trai cậu ấy thích nhưng cũng chính nhờ bức tranh này mà anh thấy được một jimin nặng lòng vì người khác và anh đã vô tình thích một jimin như thế."

Park nari không tiếp lời.Chỉ lằng lặng quan sát bức tranh.Trong vô thức cô nhớ về khoảnh khắc lần đầu gặp jimin.Đó là một trận bóng của trường đầu năm lớp 10.Cô tham gia với tư cách một thành viên mới của hội học sinh. Hôm ấy cô ngồi trên hàng ghế nhìn xuống. Cô thấy bóng lưng với chiếc áo trắng tinh khôi.Cậu trai đó luôn nhìn về một hướng, thỉnh thoảng bật cười vài cái.Nụ cười như mang cả mặt trời rạng rỡ làm trái tim Nari tan chảy. Nari tự hỏi có phải mình đã thích cậu từ đó không.Chỉ là một nụ cười mà ngã lòng say nắng và nụ cười ấy thậm chí còn chẳng dành cho cô.

Một tuần qua đi.Triển lãm thành công rực rỡ.Nari đã xin bức tranh của jimin về. Cô muốn tự mình đưa lại nó cho cậu. Nhưng do vừa chạy sự kiện
triển lãm xong về đã phải lo vụ tiền đóng góp tổ chức ngoại khóa cho nhà trường nên thật sự cô rất bận rộn.Trong lúc Nari vội vã cầm tiền đóng góp của các bạn đi lo liệu đạo cụ thì cô đâm sầm vào một nam sinh lạ. Người đó xin lỗi rồi giúp cô nhặt đồ.Nari cảm ơn vài câu rồi chạy đi.Nam sinh đó là Yoongi chứ không phải ai khác. Yoongi cầm phong bì tiền màu trắng khẽ cười. Taehyung núp ở một góc bước ra. Hắn nhìn sấp tiền trong phong bì nở một nụ cười khó hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic #vmin