cam de chuong 251 toi 270

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dịch bình đẳng lâu dài, thú nhân sẽ vĩnh viễn không xâm phạm.

Áo Lợi Duy Á nén đau thương, ngày đêm không nghỉ đem chiến báo và hợp ước bình đẳng với thú nhân trở về thành Mễ lan.

Bảy ngày trôi qua, tiếng đàn của Diệp Âm Trúc vẫn ưu nhã như vậy, mỗi động tác của hắn đều phảng phất ẩn chứa đạo lí của thiên địa, tiếng đàn nhu hòa an ủi những linh hồn, sự náo động trong lòng linh hồn rốt cuộc từ từ hạ xuống.

Ánh dương quang tràn mặt đất mang theo hơi ấm nhè nhẹ. Diệp Âm Trúc chậm rãi ngẩng đầu, hai tay từ từ đặt xuống, kết thúc khúc đàn, khóe miệng cong một nụ cười.

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Lão Sư, người nhìn thấy không? Con đã thực hiện hành động chân chánh của Vong linh pháp sư, không có phụ sự kỳ vọng của người.

Cho dù bảy ngày này hắn không thu phục một linh hồn nào, nhưng trong quá trình an ủi linh hồn, trăm vạn linh hồn lại khiến Diệp Âm Trụ cảm thụ được sâu sắc,hắn nắm được sự biến hóa của từng tinh hồn, diễn tấu liên miên cũng ngang với không ngừng tu hành. Bảy ngày này, với sự bầu bạn của trăm vạn linh hồn, thực lực hắn cũng yên lặng tăng theo,bản thân hắn cũng không tưởng được, nguyên lực tại lúc linh hồn tan biến thể hiện sự tôn kính hắn lại thu được lợi ích lớn nhất.

Linh hồn ấn ký của hắn giờ đã như thực thể xuất hiện nơi thâm sâu trong não hắn, cùng hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn hô ứng lẫn nhau.

Đó là một khỏa thực thể màu vàng kim chỉ to chừng hạt đậu, chính là linh hồn lạc ấn của Diệp Âm Trúc, nó từ từ tự chuyển động trong biển tinh thần, mà hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lại lấy đó làm trung tâm vận chuyển xung quanh, linh hồn khí tức nồng nặc khiến cảm giác của Diệp Âm Trúc đề thăng mấy trăm lần.

Phải biết rằng, trong hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, không chỉ có linh hồn lạc ấn của ông ta, cũng có toàn bộ linh hồn khí tức của Tư Long phóng ra trước khi chết, khỏa hồn châu này ẩn chứa lực lượng linh hồn cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả linh hồn chi hỏa của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trước đây.

Tư Long tại lúc lấy được hồn châu này, do oán niệm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn quá mạnh, hắn không thể nào phát động linh hồn chi lực trong hồn châu. Nhưng Diệp Âm Trúc lại không giống vậy, linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tuy đã tiêu tan không ít, nhưng một điểm linh hồn ấn ký cuối cùng vẫn có thể nhận ra thân phận hắn.

Cảm thụ được thiện niệm của Diệp Âm Trúc trong quá trình siêu độ linh hồn, lực lượng bổn nguyên nơi hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn từ từ phóng ra, phối hợp với sự tăng trưởng nguyên lực cùng linh hồn lực lượng của Diệp Âm Trúc, giúp hắn tại tình huống thần cấp nhị giai này ngưng kết ra hồn châu.

Cần nhớ, linh hồn cố thể và linh hồn lạc ấn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, vì linh hồn hết sức yếu ớt, linh hồn lạc ấn mấu chốt càng thêm mỏng manh, một khi đối diện với linh hồn cường đại trùng kích, lúc nào cũng có nguy cơ tan rã.

Thế nhưng khi linh hồn đã ngưng tu thành hồn châu, linh hồn lạc ấn liền có sự thay đổi về chất lớn lao, không chỉ mạnh hơn trước nhiều, đồng thời cũng trở nên kiên cố vô cùng.

Thử hỏi, linh hồn trùng kích đều là sự ba động kích lên linh hồn, giờ sao có thể phá hủy được hồn châu dạng thực thể này.

Sự biến hóa thành hồn châu như vậy chỉ xuất hiện trên người hai dạng ma pháp sư, một là Hắc Ám ma pháp sư, hai là Tinh thần hệ Ma pháp sư.

Chỉ có hai dạng tu luyện tiêu hao đại lượng tinh lực trong quá trình tu luyện linh hồn này, dựa vào bổn nguyên của linh hồn phóng ra ma pháp, Ma pháp sư mới có khả năng luyện ra hồn châu.

Thế nhưng, tu luyện hồn châu thực quá khó, cho dù là Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư nổi danh thiên hạ cũng tại lúc đạt tới Thần cấp cửu giai, trùng kích Bạch vu hồn, chấp nhận hi sinh nhục thể của mình đem toàn bộ năng lượng tập trung trong linh hồn mới có thể luyện ra được khỏa hồn châu nhỏ bé kia. Tới lúc đó, hồn châu không chỉ đại biểu cho tinh thần lực, cũng trở thành nhục thể mới của ông ta.

Hồn châu Diệp Âm Trúc luyện ra lần này tuy nhỏ hơn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nhiều, nhưng dù sao đó cũng là sự thay đổi về bản chất, tu luyện ngày sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đồng thời, khi có được hồn châu, thân làm Vong linh ma pháp sư, ngày sau dù hắn đụng phải đối thủ có linh hồn cường đại hơn, linh hồn lạc ấn của hắn cũng sẽ không bị lay động.

Càng huống chi, cạnh hồn châu của hắn còn có hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn hộ vệ, tới giờ, cho dù Hồn tháp của tháp chủ Pháp Lam Mạch Khắc Mễ Lan và Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân cũng phải cam chịu thua kém Diệp Âm Trúc.

Một vầng sáng như nước gợn vòng quanh thân thể Diệp Âm Trúc từ từ xoay chuyển, tinh thần thế giới một lần nữa biến ảo, dưới tác dụng của thiên địa hợp nhất, hắn có thể cảm thụ được khí tức máu tanh trên chiến trường đã hoàn toàn biến mất.

Bảy ngày này với Diệp Âm Trúc mà nói, ý nghĩa thực phi phàm vô cùng. Đạt tới thứ thần cấp, tâm hắn lần đầu có được sự trầm tĩnh như vậy, không chỉ linh hồn tiến hóa, tam hắn rốt cuộc cũng tiến vào cảnh giới tối cao của Cầm ma pháp - Thái Huyền cầm tâm.

Ánh sáng nhè nhẹ chớp lên, không khí tựa như có thêm thứ gì vậy, Diệp Âm Trúc khẽ động tâm, thân hình khẽ nhúc nhích, nửa giây sau đã biến mất tại chỗ cũ, khi hắn một lần nữa xuất hiện, trong lòng đã nhiều thêm một người.

Ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Lạp, một phiến ôn nhu trong lòng Diệp Âm Trúc nổi lên: "cuối cùng đã siêu độ xong oán niệm của linh hồn, Tô Lạp, chúng ta trở về thôi". Tuy liên tục ngồi gảy đàn song Diệp Âm Trúc cũng biết, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới quan tâm mình, nhiều nhất tất nhiên là hai vị thê tử, cho dù là Tử bận rộn vô cùng cũng thường tới thăm.

"Âm Trúc", Tô Lạp nhẹ giọng kêu.

Diệp Âm Trúc khẽ giật mình, bởi hắn đã phát hiện, thân thể Tô Lạp có chút lạnh lẽo, mà tâm tình tựa hồ có chút không giống ngày thường.

"Tô Lạp, muội sao vậy"?

Tô Lạp nhẹ nhàng thoát ra từ trong lòng Diệp Âm Trúc

- Còn nhớ rõ ngày đó muội hỏi chàng không?

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

- Sau khi chúng ta cứu viện Thánh Quang thành rồi, vẫn chưa có thời gian hỏi nàng. Nàng muốn nói gì?

Tô Lạp ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp đã có một tầng sương mù

- Âm Trúc, nói cho muội biết, trong sáu giác quan, chàng mất đi cái gì?

Trong sát na, thân thể Diệp Âm Trúc hoàn toàn cứng ngắc, Tô Lạp chỉ dùng 1 câu nói giản đơn nhưng phảng phất như công phá cường đại lên nguyên lực và linh hồn ngưng kết thành thực thể của hắn. Từ lúc đưa Tô Lạp quay về Cầm Thành, hắn vẫn che dấu tốt. Liên tưởng đến lúc trước tại Cầm Thành cùng Pháp Lam đánh một trận, hắn nhất thời hiểu được, nhất định là quang minh thánh nữ Mã Lệ Na nói gì đó với Tô Lạp.

Bởi vì cũng chỉ nàng tại hiện trường mới thấy được tình cảnh lúc đó, Tô Lạp cũng là cùng đi chôn Tư Long trở về mới xảy ra biến hóa.

- Tô Lạp, đừng như vậy.

Diệp Âm Trúc giơ tay lên, muốn nắm tay Tô Lạp.

Thân hình Tô Lạp khẽ di chuyển, lui về phía sau một bước, sương mù trong đôi mắt đẹp càng thêm nồng nặc.

Trong bảy ngày này, Diệp Âm Trúc tại chiến trường lẳng lặng đánh đàn, nàng như vậy một mực ở xa xa nhìn kỹ, trong thời gian bảy ngày, lòng của nàng sao có thể chịu đựng nổi.

Mỗi khi nàng nghĩ đến đôi mắt trong trẻo của Diệp Âm Trúc kia chính là vì cứu mình mà mất đi thần thái, lòng của nàng đau đớn đến không thể nào hô hấp nổi. Nàng thậm chí không biết như thế nào đối mặt với Hải Dương. Bảy ngày trôi qua, thống khổ của nàng chẳng những không theo thời gian giảm đi mà ngược lại trở nên tăng mạnh

- Âm Trúc, nói cho muội biết, trừ thị giác ra, một trong 6 cảm giác khác chàng đánh mất là cái gì?

Diệp Âm Trúc biết, chính mình đã không thể nào dấu diếm thêm nữa, nói:

- là vị giác.

- Vị giác?

thân thể Tô Lạp khẽ run rẩy một chút, trong đầu không nhịn được nhớ lại phản ứng của Diệp Âm Trúc lần đầu tiên ăn thức ăn Hải Dương làm. Lúc ấy các nàng đều tưởng rằng đó là bởi vì Diệp Âm Trúc yêu Hải Dương, sợ nàng thương tâm mới có thể cái gì cũng ăn. Nhưng bây giờ Tô Lạp mới hiểu được, trượng phu của mình đã sớm mất vị giác, mặc dù vậy, hắn vẫn gia tăng khen ngợi khi mỗi lần ăn thức ăn của tự mình làm. Âm Trúc, Âm Trúc, chàng, chàng ......

- Tô Lạp, đừng như vậy, ta không có gì. Ta thừa nhận, tại lúc vừa mất đi 2 trong 6 cảm giác, ta quả thật có chút không thích ứng, nhưng bây giờ đã không sao rồi. Ta đã rất may mắn, ít nhất ta còn sống, còn có thể ở cùng một chỗ với nàng. Đối với ta mà nói, còn có cái gì thỏa mãn hơn đây?

- Bởi vì muội, bởi vì muội. Âm Trúc, chàng biết không? Lúc đầu muội lựa chọn lặng lẽ rời đi khỏi chàng chính là sợ bởi vì chính mình sẽ mang đến tai nạn cho chàng. Nhưng cuối cùng rồi kết quả cũng như vậy. Âm Trúc, muội không biết nên như thế nào đối diện với chàng, đối diện với Hải Dương tỷ tỷ. Mất đi thị lực là nỗi thống khổ ra sao. Mặc dù lúc đầu muội cũng đoán được một chút, nhưng chàng lại thủy chung không chịu nói chân tướng cho muội. Tại sao? Âm Trúc, chàng biết không? Muội tình nguyện chết đi, cũng không muốn thấy chàng biến thành bộ dạng này, tại sao lại không cho muội chết...

Phịch một tiếng, Tô Lạp quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt khóc rống lên. Tự trách, bi thương, đủ loại tâm tình thống khổ không ngừng xâm nhập lòng nàng, giống như chính lời nàng nói vậy, lúc này nàng đã không biết nên như thế nào đối mặt với trượng phu của mình.

Diệp Âm Trúc đi tới trước mặt Tô Lạp, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu lam của nàng:

- Ngốc ạ, nàng vẫn còn không rõ sao chứ? Ttrong lòng ta, tánh mạng của nàng quan trọng hơn so với hết thảy. Nếu như trái tim của nàng không thể yên lặng được, ta dạy cho nàng một biện pháp nhé.

Tô Lạp ngây người một chút, chậm rãi ngẩng đầu, mang theo một bộ dáng hết sức trìu mến:

- Biện pháp gì?

Diệp Âm Trúc mở ra song chưởng, ôm nàng vào trong lòng mình

- Vĩnh viễn yêu ta, chiếu cố ta, ở bên cạnh ta, vĩnh viễn phải làm cho chính mình khỏe mạnh, sinh cho ta 1 đám hài tử, vĩnh viễn làm hiền thê của ta, vĩnh viễn là mẫu thân của hài tử ta. Ta cho nàng chỉ là nỗ lực và thống khổ trong nháy mắt , mà nàng sống lại, lại phải nỗ lực cả một đời. Chẳng lẽ nàng cho rằng đối với ta như vậy vẫn còn là không đáng sao? Ta cho rằng rất đáng, kỳ thật ta vẫn là buôn bán có lời đó!

- Âm Trúc ......

Tô Lạp nhào mạnh vào lòng Diệp Âm Trúc, nước mắt lần nữa rơi xuống. Trong lòng của nàng, dưới sự bao bọc ôn nhu, ấm áp của Diệp Âm Trúc, bao thống khổ dần tan biến. Nàng thậm chí hận không thể đem thân thể của mình vĩnh viễn dung nhập vào trong thân thể Diệp Âm Trúc, gắt gao ôm lấy hắn, miệng nỉ non nói

- Vĩnh viễn yêu chàng, chiếu cố chàng, vĩnh viễn không rời khỏi chàng, vĩnh viễn làm cho chính mình khỏe mạnh, cùng chàng đồng thời già đi, sinh cho chàng một đám hài tử, vĩnh viễn làm thê tử của chàng, vĩnh viễn là mẫu thân bọn nhỏ

Diệp Âm Trúc mỉm cười, cảm thụ biến hóa nội tâm của Tô Lạp, ôm thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi đứng lên, để nàng càng gần mình hơn, quang mang trong mắt càng thêm nhu hòa. Hắn biết, Tô Lạp đã tiếp thu thuyết pháp của mình. Đúng vậy! Còn có cái gì đáng giá hơn đâu?

kỳ thật, cho dù lúc ấy trả giá bằng chính tính mạng mình thì sao? Chỉ là một canh bạc phát sinh một chút chuyển biến mà thôi.

Thánh Quang thành.

Áo Lợi Duy Lạp ngồi đối diện Diệp Âm Trúc, ánh mắt hai người đối nhau một lúc lâu không có mở miệng.

Mặc dù sự việc chỉ mới trôi qua bảy ngày, Áo Lợi Duy Lạp đã như là một người khác. Chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên đầu cũng đã xuất hiện tóc bạc, đôi mắt thâm thúy lúc đầu bị che kín bởi huyết sắc, hắn đã bảy ngày bảy đêm không hề chợp mắt.

Bảy ngày này, hắn thủy chung đều ở trại thương binh, dùng chính sức lực lớn nhất mình có thể an bài trị liệu cho mỗi một người bị thương. Hắn dùng công tác này để làm cho chính mình không cảm thấy bởi vì thân nhân chết đi mà trống rỗng, không để cho chính mình có thời gian thương cảm.

Lúc này, tinh thần Áo Lợi Duy Lạp buộc chặt, có thể gẫy bất cứ lúc nào, cho nên, khi Diệp Âm Trúc và Tô Lạp trở lại Thánh Quang thành, tại nhìn thấy Áo Lợi Duy Lạp liền để mọi người li khai, mang theo hắn đi tới gian tĩnh thất này.

- đại ca, thư giãn đi mà.

Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng, hắn biết, nếu như thay đổi là chính mình, có lẽ không kiên cường bằng Áo Lợi Duy Lạp.

Áo Lợi Duy Lạp không khóc, trên mặt toát ra một tia khổ sở

- thư giãn? ta không có bi thương và thống khổ. Từ ngày ta sinh ra, tất cả mọi người nói, ta cầm bát vàng đi tới thế giới này. Ta là một phần tử của Tử La Lan gia tộc, là cháu của Mễ Lan chi thuẫn Mã Nhĩ Đế Ni. Mặc dù ta xếp sau hai vị ca ca, nhưng trí tuệ cùng thiên phú của ta cũng rất mau chiếm được ủng hộ của các thành viên gia tộc. Ngay cả hai vị ca ca dù bất cứ có chuyện gì đều chiếu cố ta, không có một chút cùng ta tranh đoạt địa vị. Tất cả mọi người cho rằng, ta sẽ là tộc trưởng Tử La Lan gia tộc.

Nhưng ngươi biết không? sinh ra tại Tử La Lan gia tộc như vậy, trong một đại gia tộc, ta thích nhất cũng không phải gia tộc địa vị, cũng không phải vũ lực cường đại. Ta thích nhất chính là ở cùng một chỗ với người nhà. Cảm giác ấm áp này, hai vị gia gia, thiếu phu nhân, phụ thân, mẫu thân, hai vị ca ca, còn có muội muội, chúng ta người một nhà cùng một chỗ, luôn là sự vui sướng nhất cuộc sống.

mười bảy năm trước, gia tộc thành viên thiếu đi hai người, phụ thân - người con duy nhất của gia gia, chết cùng mẫu thân trên chiến trường Cực Bắc Hoang Nguyên. Lúc ấy, cả nhà bi thống, gia gia cũng từ tiền tuyến về tới Mễ Lan Thành, bệ hạ tự mình ra khỏi thành nghênh đón. Gia gia không khóc, ta thậm chí không hề thấy một chút tâm tình bi thương nào trên người gia gia. Về đến nhà, gia gia chứng kiến bộ dáng chúng ta khóc, đánh chúng ta một người một cái tát, người nói cho chúng ta biết, phụ thân là sự kiêu hãnh của người, phụ thân vì đế quốc tận trung là sự báo đáp tốt nhất. Nam nhân Tử La Lan gia tộc không khóc.

lúc ấy, ta rất sợ hãi, ca ca và muội muội cũng đều rất sợ hãi. Khi đó chúng ta đều còn rất nhỏ, nhưng trong lòng ta lại thầm hận gia gia. Bởi vì là gia gia đem phụ thân và mẫu thân tới chiến trường. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không chết. Nhưng vài ngày sau, hận ý trong ta lại biến mất. Sau khi hồi phủ, gia gia một mình trong phòng suốt ba ngày không có đi ra, không hề uống một ngụm nước, cũng không hề ăn một miếng cơm. Ba ngày sau, khi người từ trong phòng đi ra, nguyên bổn tóc ngắn Kim Sắc lại trở nên giống như tuyết trắng vậy. Bấy giờ ta còn rất nhỏ, nhưng ta lại biết, bi thương trong lòng gia gia đều trầm trọng hơn so với mỗi người chúng ta. Già nua tang tử, nhi tử duy nhất chết đi như vậy, người sao có thể không đau khổ đây?

gia gia như trước không khóc, thậm chí không hề toát ra một tia tâm tình bi thương . Lưng người vẫn thẳng tắp như trước, bờ vai của người cũng vẫn còn kiên cố mà rộng rãi như vậy. Người đi, một lần nữa trở lại với các Chiến Sĩ phương bắc Quân Đoàn. Lúc đó, về tới Thánh Quang thành, ta mới biết được, vinh quang của Tử La Lan gia tộc là đổi lấy như vậy. Bắt đầu rừ ngày đó, gia tộc lạnh lẽo đi rất nhiều, bởi vì bớt đi hai người thân.

ta bắt đầu liều mạng khổ luyện võ kỹ, cố gắng học tập binh pháp, ngươi biết là tại sao không? bởi vì ta hy vọng tự mình có thể sớm ngày bước trên chiến trường. Phụ thân và mẫu thân đã chết đi, ta tuyệt không thể lại mất đi gia gia. Ta hy vọng tự mình có thể sớm ngày thành tài, tại chiến trường tiếp thế vị trí gia gia, ta không muốn chứng kiến bất cứ một vị thân nhân lại rời xa ta.

Áo Lợi Duy Lạp cười, nhưng hắn cười so với khóc còn khó coi hơn.

Diệp Âm Trúc không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe hắn thổ lộ hết, nhưng đôi mắt hắn cũng đã dần dần biến thành màu hồng.

- Cố gắng của ta không hề uổng phí. Rất nhanh, ta trở thành đệ tử cực mạnh của Mễ Lan Ma Vũ Học Viện . Bất luận là ở võ kỹ bộ hay Ma Pháp bộ, không một ai có thể so sánh cùng ta. Nhân sinh của ta đúng là thuận lợi, ta gặp ngươi. Bắt đầu từ khi đó, quỹ tích nhân sinh của ta đã thay đổi. Chúng ta cùng chiến đấu, cùng phát triển, mặc dù không thể so sánh với thiên tài như ngươi, ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi là đạt đến Tử Cấp. Điều này trước kia cho tới bây giờ ta không hề nghĩ tới. Nhưng đúng lúc này, gia gia lại khai trừ ta khỏi gia tộc.

Lúc này tâm tình Áo Lợi Duy Lạp lộ vẻ rất kích động, thanh âm hắn thậm chí đã trở nên có chút nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng, hai đấm nắm chặt.

Tô Lạp nhẹ nhàng thoát ra từ trong lòng Diệp Âm Trúc

- Còn nhớ rõ ngày đó muội hỏi chàng không?

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

- Sau khi chúng ta cứu viện Thánh Quang thành rồi, vẫn chưa có thời gian hỏi nàng. Nàng muốn nói gì?

Tô Lạp ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp đã có một tầng sương mù

- Âm Trúc, nói cho muội biết, trong sáu giác quan, chàng mất đi cái gì?

Trong sát na, thân thể Diệp Âm Trúc hoàn toàn cứng ngắc, Tô Lạp chỉ dùng 1 câu nói giản đơn nhưng phảng phất như công phá cường đại lên nguyên lực và linh hồn ngưng kết thành thực thể của hắn. Từ lúc đưa Tô Lạp quay về Cầm Thành, hắn vẫn che dấu tốt. Liên tưởng đến lúc trước tại Cầm Thành cùng Pháp Lam đánh một trận, hắn nhất thời hiểu được, nhất định là quang minh thánh nữ Mã Lệ Na nói gì đó với Tô Lạp.

Bởi vì cũng chỉ nàng tại hiện trường mới thấy được tình cảnh lúc đó, Tô Lạp cũng là cùng đi chôn Tư Long trở về mới xảy ra biến hóa.

- Tô Lạp, đừng như vậy.

Diệp Âm Trúc giơ tay lên, muốn nắm tay Tô Lạp.

Thân hình Tô Lạp khẽ di chuyển, lui về phía sau một bước, sương mù trong đôi mắt đẹp càng thêm nồng nặc.

Trong bảy ngày này, Diệp Âm Trúc tại chiến trường lẳng lặng đánh đàn, nàng như vậy một mực ở xa xa nhìn kỹ, trong thời gian bảy ngày, lòng của nàng sao có thể chịu đựng nổi.

Mỗi khi nàng nghĩ đến đôi mắt trong trẻo của Diệp Âm Trúc kia chính là vì cứu mình mà mất đi thần thái, lòng của nàng đau đớn đến không thể nào hô hấp nổi. Nàng thậm chí không biết như thế nào đối mặt với Hải Dương. Bảy ngày trôi qua, thống khổ của nàng chẳng những không theo thời gian giảm đi mà ngược lại trở nên tăng mạnh

- Âm Trúc, nói cho muội biết, trừ thị giác ra, một trong 6 cảm giác khác chàng đánh mất là cái gì?

Diệp Âm Trúc biết, chính mình đã không thể nào dấu diếm thêm nữa, nói:

- là vị giác.

- Vị giác?

thân thể Tô Lạp khẽ run rẩy một chút, trong đầu không nhịn được nhớ lại phản ứng của Diệp Âm Trúc lần đầu tiên ăn thức ăn Hải Dương làm. Lúc ấy các nàng đều tưởng rằng đó là bởi vì Diệp Âm Trúc yêu Hải Dương, sợ nàng thương tâm mới có thể cái gì cũng ăn. Nhưng bây giờ Tô Lạp mới hiểu được, trượng phu của mình đã sớm mất vị giác, mặc dù vậy, hắn vẫn gia tăng khen ngợi khi mỗi lần ăn thức ăn của tự mình làm. Âm Trúc, Âm Trúc, chàng, chàng ......

- Tô Lạp, đừng như vậy, ta không có gì. Ta thừa nhận, tại lúc vừa mất đi 2 trong 6 cảm giác, ta quả thật có chút không thích ứng, nhưng bây giờ đã không sao rồi. Ta đã rất may mắn, ít nhất ta còn sống, còn có thể ở cùng một chỗ với nàng. Đối với ta mà nói, còn có cái gì thỏa mãn hơn đây?

- Bởi vì muội, bởi vì muội. Âm Trúc, chàng biết không? Lúc đầu muội lựa chọn lặng lẽ rời đi khỏi chàng chính là sợ bởi vì chính mình sẽ mang đến tai nạn cho chàng. Nhưng cuối cùng rồi kết quả cũng như vậy. Âm Trúc, muội không biết nên như thế nào đối diện với chàng, đối diện với Hải Dương tỷ tỷ. Mất đi thị lực là nỗi thống khổ ra sao. Mặc dù lúc đầu muội cũng đoán được một chút, nhưng chàng lại thủy chung không chịu nói chân tướng cho muội. Tại sao? Âm Trúc, chàng biết không? Muội tình nguyện chết đi, cũng không muốn thấy chàng biến thành bộ dạng này, tại sao lại không cho muội chết...

Phịch một tiếng, Tô Lạp quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt khóc rống lên. Tự trách, bi thương, đủ loại tâm tình thống khổ không ngừng xâm nhập lòng nàng, giống như chính lời nàng nói vậy, lúc này nàng đã không biết nên như thế nào đối mặt với trượng phu của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#teji