Chương 53: Tiền âm phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ lúc về đến nhà đến giờ, trong đầu Bạch Thường chỉ toàn là câu hỏi :"Tại sao mà ngực của nàng lại có thể từ cup B biến thành cup D chỉ sau một đêm vậy ta?", sau nửa ngày suy nghĩ thì cuối cùng hắn cũng đã tìm ra nguyên nhân.

Đêm hôm đó, cái đêm mà hắn điểm Âm Dương 72 Huyệt Vị để giúp Mã Dao Quang đuổi quỷ, thì ngay tại huyệt vị cuối cùng vì tâm bất chính mà hắn đã điểm nhầm vị trí.

Đúng ra lúc đó phải điểm vào huyệt Đàn Trung, nhưng hắn lại điểm nhầm vào huyệt Thiên Khê.

Mà cái huyệt Thiên Khê này theo như hắn nhớ là chẳng những có thể chữa trị chứng ngực căng đau, ho khan, hen suyễn, viêm phế quản, thúc đẩy tuyến sữa cho mẹ bầu, mà nó còn có 1 công dụng đặc biệt là giúp ngực nở nang hơn.

Không sai, chính là biến nho thành bưởi, biên Vạn Lý Trường Thành thành Everest.

Thật là đáng sợ, Âm Dương 72 huyệt vị này chẳng những có thể bắt quỷ mà còn có thể biến cup B thành cup D ?? Con mẹ nó ... đây không phải là điều mà chị em đang mong đợi hay sao.

Xem ra, nếu như sau này mình không làm đầu bếp, cũng không đi bắt quỷ nữa thì vẫn có thể mở một thẩm mỹ viện ... Đây quả là một ý tưởng không tệ mà!

Biết được nguyên nhân sự việc cũng giúp Bạch Thường thoải mái một chút , hắn lấy ra công thức nấu ăn của Bạch Gia, lật tới trang hướng dẫn nấu món Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Nước miếng Quỷ, Nấm Linh Thi, 3 nguyên liệu nấu ăn đã tìm được 2, bây giờ chỉ còn Vạn Niên Thanh.

Nhưng Vạn Niên Thanh là cái gì mới được chứ?

Công thức của Bạch gia có ghi lại, Vạn Niên Thanh, hay còn có tên là Vạn Tái Thanh, chính là do thượng cổ Vạn Tái Linh Mộc của Côn Lôn Sơn ngưng tụ tinh hoa mà thành, chỉ cần lấy một mảnh lá nhỏ ngâm nước uống là có thể chữa bách bệnh, khu trừ tai ương.

Chỉ cần mấy công dụng kia thôi thì có thể thấy cái món Tiên Nhân Chỉ Lộ này có giá 2 triệu là vẫn còn quá rẻ.

Nhưng trên thực tế thì Vạn Tái Linh Lộc của Côn Lôn Sơn quả thực có chút giống như lời đồn trong truyền thuyết vậy.

Nhưng quan trọng là bây giờ làm sao có thể tìm được Vạn Tái Linh Mộc đây?

Đừng nói là Bạch Thường, ngay cả tổ tiên của Bạch gia năm đó lúc chữa trị cho vị quân phiệt Tương Tây cũng không tìm được Vạn Tái Linh Mộc thật.

Cho nên chỉ cần 700 800 năm đã là không tệ rồi, chứ 1000 năm thì khó như lên trời.

Bạch Thường cố tình xếp cái nguyên liệu này ở cuối cùng cũng bởi vì cái Vạn Niên Thanh này là khó tìm nhất, nhưng cũng là nguyên liệu dễ lấy nhất.

Muốn lấy Vạn Niên Thanh thật thì chỉ cần lên Côn Lôn Sơn hay Miêu Cương Đại Sơn là được.

Còn không thì có thể tùy tiện tìm đại cái cây cổ thụ ngàn năm cũng có thể dùng làm nguyên liệu thay thế.

Để ý xíu thì có thể thấy 3 nguyên liệu nấu ăn này tương ứng với Quỷ, Thi, Linh, đây mới chính là điểm tinh túy của Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Sử dụng tinh hoa của Quỷ, Thi, Linh để chữa trị bệnh thì hiệu quả vô cùng.

Thật ra thì Bạch Thường cũng không cần phải phí sức như vậy, nếu như cha của Thiệu Vô Ưu chỉ là tò mò về món ăn này, muốn nếm thử sự mới lạ, vậy thì cần gì phải tốn công tốn sức để đi tìm 3 nguyên liệu này làm gì, cứ nấu đại một món rồi nói đây là Tiên Nhân Chỉ Lộ là được.

Nhưng bây giờ là lúc nào?

Đám Âm dương Bát Môn đang dần tự tập về đây, nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không làm tốt có khi còn bị đám Âm Dương Bát Môn chê cười, xấu hổ mất mặt, thậm chí cửa nát nhà tan.

Nhưng lão có thể chỉ đích danh món Tiên Nhân Chỉ Lộ này thì chỉ sợ phía sau lão còn có cao nhân chỉ điểm.

Mặc dù Thiệu Vô Ưu không nói rõ, nhưng Bạch Thường có thể suy đoán, cha của hắn đang cần gấp món ăn này để cứu mạng ai đó.

Nếu không thì làm gì có ai điên đến mức bỏ ra 2 triệu chỉ để nấu 1 món ăn?

Cho nên, Bạch Thường rất coi trọng món ăn này, bởi vì nói không chừng đây sẽ là món ăn giúp hắn nổi tiếng, để cho Bạch quán lại tiếp tục vang danh thiên hạ.

"Vạn niên Thanh, Vạn Tái Thanh, Cổ Thụ Ngàn Năm... để xem, đúng rồi! Hình như bên ngoài Tùng Phong Sơn Hải Vân có một cây như vậy thì phải. Hay là tối nay mình đi trộm vài lá rồi ngày mai lại đi lấy nước miếng quỷ tinh nữa. Ái chà chà ... món Tiên Nhân Chỉ Lộ coi như là đại công cáo thành rồi."

Bạch Thường chỉ nghĩ đến thôi mà trong lòng như bắn pháo bông.

Nhưng mà ngày hôm qua, truyền nhân của cái môn phái trát vôi trát tường... à à không đúng, là truyền nhân đời thứ 26 của Trát Thải Môn, cái cô nàng tên là cái gì thần thần ấy nhỉ, nói tối hôm nay sẽ tìm mình tỷ thí để quyết định thứ hạng ở Âm Dương Bát Môn.

"Thôi cứ kệ nàng, bây giờ mình cứ đi lấy Vạn Niên Thanh trước, gôm đủ nguyên liệu nấu ăn mới là quan trọng rồi muốn làm gì thì làm."

Bạch Thường lấy điện thoại gọi cho một người.

"Xin chào! đây có phải là số của Hồ tỷ không, canh Tráng Dương lần trước tỷ đặt đã làm xong rồi nha, nào rảnh thì tỷ có thể ghé lấy, hay là tỷ muốn tôi ship tận nơi?"

"Ôi xong rồi hả, cảm ơn cậu rất nhiều, nhưng mà 2 ngày này tỷ đang có chút việc, khi nào xong tỷ sẽ gọi lại cho cậu nha." Hồ tỷ giọng điệu trả lời vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng hời hợt.

Suy nghĩ một chút cũng phải, làm gì có người con gái nào lại nguyện ý làm tình một đêm với một lão già cơ chứ, đã vậy công suất 1 tháng của lão bằng cả nửa năm của người khác nữa!

"Được rồi, dù gì thì tôi cũng đã làm xong, khi nào tỷ rảnh có thể tới lấy."

Hồ tỷ đáp một tiếng, liền vội vã cúp điện thoại cứ như là đang có việc gì vội vàng lắm.

Sau khi màn hình điện thoại tắt thì Bạch Thường mới để ý là cửa quán còn chưa đóng, hắn đang muốn đứng dậy đóng cửa rồi làm 1 giấc thì từ xa xa có 1 cô gái đang đi tới.

"Hên quá, Bạch sư huynh vẫn chưa đóng cửa, thật là trùng hợp."

Bạch Thường ngẩng đầu nhìn liền nhận ra cô gái này, nàng tên là Khương San, là sinh viên năm thứ ba ngành Nghệ Thuật, gương mặt chẳng những xinh mà vóc dáng cũng đẹp, được mệnh danh là đoa hoa trong ngành nghệ thuật.

Lúc trước nàng thường xuyên tới đây ăn cơm, nhưng dạo gần đây thì không thấy nữa.

"À! Tại vì vừa nãy có một người bạn tới chơi nên bây giờ tôi mới đóng cửa."

Bạch Thường cười chào hỏi, Khương San đi tới, cười nói :"Tính ra cũng lâu rồi tôi không tới đây, hồi nãy có chút việc đi ngang sẵn ghé vô xem một chút, không ngờ là quán vẫn còn mở cửa, không biết là Bạch huynh còn món gì có thể ăn được không vậy?"

"Haizzz ... Đáng tiếc là cô tới trễ, nguyên liệu đã hết sạch rồi."

Bạch Thường vừa nói chuyện vừa nhíu mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương San.

Sắc mặt nàng vô cùng u ám, có một luồng hắc khí đang bao quanh ấn đường, cả người nàng đang tỏa ra một làn khí tử vong.

Đây là dấu hiệu của sự suy yếu đến cực điểm, trong vòng 3 ngày, cô bé này chắc chắn phải chết!

Hơn nữa bên dưới hốc mắt của nàng đang dần chuyển sang màu đen, nhìn tình trạng này chỉ sợ nhanh nhất là tối nay.

5 đời Bạch gia đều qua lại với âm dương lưỡng giới, nên chỉ cần nhìn một cái là biết ngay ai sắp chết.

Bạch Thường thầm thở dài, mặc dù biết là cô bé này sắp chết nhưng lại không thể nói toạc ra được, như vậy là tiết lộ thiên cơ.

"Haizzz ... vậy thì thật là đáng tiếc." Khương San có chút thất vọng nói.

"Hay là như vậy đi, sau bếp còn chút canh thịt ăn chung với cơm nóng là ngon tuyệt, thế nào? Có muốn thử không?"

"Được được! Cơm chan canh thịt, nghĩ tới là thấy ngon rồi!"

Cô bé này mỗi lần tới ăn cơm đều không chọn một món nào cả, tính tình hiền lành, dễ chịu, Bạch Thường luôn có ấn tượng tốt về nàng.

Thật là đáng tiếc, một cô gái tốt như vậy lại phải chết yểu.

Một chén canh thịt, một phần cơm, nhanh chóng được đặt trên bàn.

"Cô cứ ăn trước đi, bữa cơm này tôi mời, nếu ăn xong mà vẫn còn thèm thì cứ gọi tôi."

Bạch Thường cười với nàng, thật ra thì món canh thịt này hắn tính tối nay cho quỷ ăn, nhưng nếu như Khương San trong 3 ngày tới thật sự xảy ra chuyện thì món canh thịt này có thể giảm nhẹ một chút thống khổ cho linh hồn của nàng.

Nàng cười ngọt ngào, đổ nửa bát canh thịt vào trong chén cơm, dùng đũa đảo đều rồi ăn.

"Ưmmmm... Thật là ngon mà...", vừa ăn được một miếng thì Khương San đã không kiềm chế được mà nheo lại mắt nói lời khen ngợi :"Ở trên đời này lại có món canh thịt ăn ngon như vậy sao..."

Bạch Thường ngồi đối diện lẳng lặng nhìn nàng ăn cơm, vô tình hỏi :"Này! Sao dạo gần đây không thấy cô tới ăn cơm, là do bận học hay là cô đi đâu hả?"

Cô gái vừa ăn vừa nói :"Hửm? Tôi đã lên năm 4 đại học rồi, học hành gì tầm này nữa, chủ yếu là gần đây chú của tôi có mở 1 trạm xăng dầu, gọi tôi đến phụ 1 tay cho nên hơi bận một chút, chưa quay lại đây ăn được."

"À, thì ra là đi làm!" Bạch Thường gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.

Vèo 1 cái cô gái đã ăn hết chén cơm chan canh thịt, nàng quệt miệng nói :"Thật là ăn quá ngon, Bạch sư huynh, tính tiền đi!"

Bạch Thường lắc đầu nói :"Không cần! Tôi đã nói là bữa này tôi mời mà."

Cô gái kiên trì nói :"Vậy cũng không được, trên đời này làm gì có vụ ăn mà không trả tiền, chưa kể anh mở quán ăn là để kinh doanh, không lấy tiền là không may đâu"

Nàng vừa nói vừa móc tiền trong túi để lên bàn.

Nhưng khi nhìn những tờ tiền này, nàng và Bạch Thường đều ngây ngẩn cả ra.

Con mẹ nó! Trên bàn rõ ràng là mấy tờ tiền âm phủ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC