CCBT 51-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thế cũng dịu dàng nói:

- Vâng, cũng hơi mệt chút. Nhưng mà lúc làm việc nhớ tới anh thì em cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Nói xong những lời này thì trên mặt nàng hơi ửng đỏ. Lập tức nắng chiều phía chân trời dường như kém tươi, vẻ đẹp thẹn thùng động lòng người của nàng thật sự là vượt trội.

- Lúc làm việc đừng có quá sức. Cái gì anh có thể chia sẻ được thì để anh đến giúp em. Em mệt mỏi thì anh sẽ đau lòng, biết không?

Sở Phàm nhìn Đại tiểu thư, giọng nói như phát ra từ trong tâm hồn. Giọng nói này đã siêu việt vượt qua cả phạm trù diễn trò rồi. Những lời này hoàn toàn đều là Sở Phàm thật tình nói ra. Tên này chắc không phải là nhập vai quá mà diễn giả biến thành thật luôn đấy chứ?

Đại tiểu thư "Vâng!" một tiếng, gật gật đầu, khóe miệng nở một một nụ cười hạnh phúc.

Nhị tiểu thư ở bên nhìn, trong lòng muốn phá lên cười to một trận nhưng không thể không chịu đựng. Cuối cùng nàng không kìm nổi, nở nụ cười nhẹ, nói:

- Này chị, chị với Tiểu... à, Sở đại ca muốn thân mật thì cũng phải đợi lúc về nhà vào phòng của hai người mà thân mật có được không? Cũng không thèm bận tâm tới người khác cảm thấy thế nào nữa cả.

Nhị tiểu thư cũng là một mỹ nữ thông minh, nàng thêm mắm thêm muối như vậy thì lại tô vẽ đậm thêm quan hệ của đại tiểu thư và Sở Phàm. Tần Khải nghe được Nhị Tiểu thư nói câu "đợi lúc về nhà trốn vào phòng của hai người mà thân mật" thì trong lòng bỗng phát điên luôn. Gã vừa tự nhủ rằng chuyện này không phải thật sự, cũng không phải là sự thật được. Nhị tiểu thư đang nói bậy. Nhưng trong lòng gã lại có một thanh âm khác nói cái này là thật sự, đại tiểu thư và Sở Phàm đã thân mật đến nỗi cùng chung một phòng.

Tần Khải đột nhiên nhớ tới sáng hôm nay Sở Phàm từng hỏi mình có biết Kỷ Tiêm Tiêm bình thường thích mặc loại áo ngủ gì, thích mặc loại nội y gì, vân vân. Nghe giọng điệu của Sở Phàm thì dường như hắn đã biết đáp án, mà mấy thứ này vốn là chuyện tư mật của Kỷ Tiêm Tiêm, hắn sao lại biết được? Đáp án chỉ có một chính là Sở Phàm thật sự ở trong phòng của Kỷ Tiêm Tiêm, cho nên mới biết việc này. Nghĩ vậy trước mắt gã tối sầm, suýt nữa ngã sấp xuống.

Nghe nhị tiểu thư nói như vậy thì Sở Phàm cũng ra vẻ mới vừa phục hồi tinh thần lại, hắn " À" một tiếng, nói:

- Quên mất, Tần tiên sinh, ông chủ Lý còn đang ở đây. Thật vô ý quá. Tôi cứ nhìn thấy đại tiểu thư thì cái gì cũng quên, trong mắt chỉ có nàng cho nên vừa rồi thất lễ rồi mong mọi người thứ lỗi, thứ lỗi.

Tần Khải lúc này đã mất hết can đảm, hắn buông tiếng thở dài, nói:

- Tiêm Tiêm, anh về trước.

Nói xong thì một mình tiến về xe.

- Tần tiên sinh, không tiễn, đi đường bình an!

Sở Phàm nói xong thì chuyển qua Lý Địch, nói:

- Ông chủ Lý không về à? Xin thứ lỗi cho đại tiểu thư, tối nay nàng không thể cùng ông ăn cơm được. Nếu nói ông chủ Lý vì sắc đẹp của đại tiểu thư mới mời nàng một bữa tối thì không cần đâu. Bởi vì một người đàn ông nhã nhặn từng trải giống ông chủ Lý thế này thì các mỹ nữ quanh quẩn bên người có lẽ không ít hơn mười người đâu nhỉ? Còn nếu ông chủ Lý muốn làm bạn với đại tiểu thư nên mới mời nàng ăn bữa cơm thì lại càng không cần. Đại tiểu thư cũng chỉ mới gặp ông có một lần buổi tối hôm qua thì chỉ có thể xem như biết mặt thôi. Còn chưa đến mức phải cùng ăn cơm chung. Ông chủ Lý thấy thế nào?

"Khụ khụ" Lý Địch ho khan hai tiếng, nói:

- Cậu Sở thật sự là biết nói chuyện. Nếu Kỷ tiểu thư không rảnh thì tôi cũng không làm cô khó xử nữa. Tôi cũng đi trước đây. Kỷ tiểu thư, nhị tiểu thư các cô nếu rảnh thì cứ đến khu giải trí Hào Thành thư giãn nhé. Tôi sẽ miễn phí toàn bộ cho các cô.

Tần Khải cùng Lý Địch hai người đi rồi, Sở Phàm vội vàng buông tay khỏi lưng của đại tiểu thư, vội nói:

- Đại tiểu thư, thực xin lỗi, hành động vừa rồi hơi quá đáng.

Trên mặt Đại tiểu thư vẫn đỏ ửng như cũ. Khuôn mặt tuyệt mỹ, nhìn qua xinh đẹp động lòng người, đôi môi anh đào của nàng hé mở nói:

- Không có gì, lôi anh ra làm bạn trai, thật sự là làm khó cho anh rồi.

- Đại tiểu thư đừng nói thế. Đóng giả làm bạn trai của cô tôi không bị thiệt thòi gì cả. Tôi chỉ ngại làm đại tiểu thư khó xử thôi.

Sở Phàm nói.

- Tiểu Ngốc Ngốc, nhìn không ra a. Anh vừa rồi diễn xuất cứ như thật. Ai không biết rõ chân tướng chắc sẽ nghĩ anh với chị là một đôi rồi. Đặc biệt là cái câu 'trong mắt chỉ có một mình cô, nghe xong lại gợi ra vẻ thâm tình. Ôi cũng không dám nghĩ tiếp nữa , nổi hết da gà rồi đây này.

Nhị tiểu thư cười nói.

Những lời này làm mặt ngọc của Đại tiểu thư càng thêm ửng đỏ, nàng lên giọng nói:

- Tiểu Vân, em còn dám trêu chị nữa hả, xem ra lâu nay chị chưa dạy dỗ em rồi.

- Chị tha cho em đi. Em toàn nói sự thật thôi mà.

Nhị tiểu thư lớn tiếng kêu oan.

- Hừ, không thèm nghe em nói nữa. Chúng ta về nhà thôi.

Đại Tiểu thư nói.

Vì thế Sở Phàm lái xe chở đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư chạy về biệt thự Lam Hải.

Ngồi ở trong xe thì đại tiểu thư mặt ngoài bình tĩnh như nước nhưng trong lòng cảm xúc lại phập phồng. Hành động tràn ngập nhu tình của Sở Phàm vừa rồi lúc xoay người ôm nàng vẫn quanh quẩn ở trong lòng nàng. Cho tới bây giờ tim nàng vẫn là đang đập "thình thịch". Dù sao cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi với nam giới như vậy. Hơn nữa khi Sở Phàm nói những lời đó thì trong đầu nàng lại cảm thấy Sở Phàm khi đó mỗi một câu đều là phát ra từ nội tâm, cũng không phải là cố ý nói ra để biểu diễn cho Tần Khải và Lý Địch xem.

Nghĩ vậy thì đại tiểu thư vui vẻ cười. Lời nói của Sở Phàm chân thành mà lại dịu dàng giống như một cơn gió xuân tiến vào trong lòng nàng.

Chương 99: Bản chất gian thương.

Dịch: mrKim

Nguồn: Sưu Tầm

Ở thủ đô, khu Vạn Phú có thể nói là nơi ở của các phú hào. Người sống ở khu Vạn Phú đều là triệu phú cả. Nhà trong khu này toàn bộ đều là biệt thự. Bên trong khu Vạn Phú phương tiện ăn chơi gì cũng có. Những cái này cũng là phục vụ các phú ông hưu nhàn giải trí, hơn nữa ở khu vực này còn có sân gôn nữa. Sau khi xây xong thì cái sân gôn này trở thành một sân gôn nóng bỏng nhất ở thủ đô. Ngày nào cũng đều có vài nhân vật thương nhân nổi tiếng hoặc là quan chức tai to mặt lớn đến chơi gôn, đặc biệt là cuối tuần lại càng nóng bỏng hơn. Tuy nhiên trong sân gôn này không phải ai cũng đều đi vào được. Người nào không có địa vị thì đừng mơ đi vào.

Chủ tịch Lâm Cường của Tập đoàn Lâm Thị cũng cư ngụ trong một biệt thự ở khu Vạn Phú. Ở trong khu Vạn Phú thì quyền thế của Lâm gia có lẽ không phải lớn nhất, nhưng chắc chắn là nhà giàu có nhất. Gia sản của Tập đoàn Lâm thị cũng có trên mấy chục tỉ đồng.

Lúc này cả ba tầng của biệt thự Lâm gia đèn đuốc sáng choang, chủ nhân của Lâm gia - Lâm Cường đang ngồi ở sofa uống trà xem báo. Lâm Cường nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, ông ta cũng không giống như một số đại phú ông khác mập mạp béo phệ. Ông ta rất gầy, tóc bóng loáng, mũi cao thẳng, đôi mắt lóe ra tinh quang, giơ tay nhấc chân còn mơ hồ hiện ra bản sắc gian thương. Chính là một người như vậy đã một tay tạo ra giai đoạn thống trị huy hoàng của Tập đoàn Lâm Thị, trở thành một giai đoạn truyền kỳ trong thương giới .

Lúc này, từ trên lầu đi xuống là một thiếu niên cao lớn anh tuấn, Lâm Phi Dật - đứa con một của Lâm Cường. Nơi khóe mắt của Lâm Phi Dật vẫn còn chút sưng đỏ, hiển nhiên là do hai ngày trước bị Trần Tuấn Sinh cùng với thủ hạ của hắn đánh cho tới nay vẫn chưa khỏi hẳn.

- Con trai, trên mặt con giờ còn cảm thấy đau nữa không?

Lâm Cường nhìn con mình đang đi xuống thì buông tờ báo trong tay ra hỏi.

- Không có gì, chỉ bầm một tí thôi.

Lâm Phi Dật nói xong đi tới, không cam tâm nói:

- Ba, chẳng lẽ chuyện này cứ để như vậy mà không giải quyết được gì sao? Cái thằng ôn Trần Tuấn Sinh thật là rất ngang ngược. Hắn vô duyên vô cớ dẫn người đến đánh con. Chuyện này con thật sự là nuốt không trôi!

- Con trai, con cứ yên tâm đi. Chuyện này ba sẽ thay con ra mặt. Nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.

Lâm Cường nói.

- Vậy phải đợi tới khi nào? Con không quen nhìn thấy cái thằng Trần Tuấn Sinh cuồng vọng này. Hừ, thằng ôn này, con không thèm đụng chạm gì với nó đã là may cho nó rồi. Thế mà nó còn dám lại đây chọc con nữa.

Lâm Phi Dật phẫn nộ nói.

- Tiểu Dật, oan gia nên giải không nên kết. Hôm qua cục trưởng Trần không phải đã mang thằng ranh ấy đến bệnh viện thăm con hay sao? Hơn nữa thằng đó cũng xin lỗi con rồi mà? Mẹ nghĩ chuyện này coi như chấm dứt đi. Ở thành phố lớn thế này cúi đầu không ai biết ngẩng đầu chẳng ai hay, hai bên cứ đấu đá bát nháo lên cũng không tốt đâu.

Trương Hồng, mẹ của Lâm Phi Dật từ phòng bếp đi ra, tiếp lời.

- Mẹ, con cũng chẳng phải là rỗi việc đi đùa cợt với thằng ranh đó. Chuyện này làm con mất mặt không dám gặp ai trong trường .

Lâm Phi Dật bụng đầy bực tức nói.

- Có gì đâu mà mất mặt không dám vào trường? Hơn nữa, nhà ta cũng không thèm so đo với bọn họ. Chẳng lẽ con muốn đánh nó một trận mới vừa lòng sao?

Trương Hồng hỏi.

- Con mặc kệ, tóm lại con không thể dằn mặt thằng ôn Trần Tuấn Sinh kia thì không được. Mẹ cũng không phải không nhìn thấy sắc mặt của nó hôm qua tới xin lỗi. Bề ngoài là xin lỗi, nhưng thực tế ở trong đầu nó đang cười con đó.

Lâm Phi Dật nói.

- Con à, ở cái thế giới người ăn thịt người này có đôi khi con phải biết nhẫn nhịn một chút. Không thể nhất thời xúc động mà lỗ mãng được, phải lấy đại cục làm trọng. Nếu cứ theo ý của con là tùy tiện tìm vài người tới đánh cho thằng cu Trần Tuấn Sinh kia một trận rồi thì sao nào? Con có biết câu tro tàn lại cháy không? Nếu muốn trả thù, vậy thì phải bức nhà họ Trần vào bước đường cùng, đẩy vào chỗ chết luôn. Như vậy mới hoàn toàn hủy diệt Trần gia, hủy diệt Trần Tuấn Sinh, con hiểu chưa?

Tinh quang trong mắt Lâm Cường lóe ra, trầm giọng nói.

- Phì, phì, phì, đừng có lôi thủ đoạn trên thương trường của ông ra mà giáo dục con. Cả ngày lục đục với người ta trong thế giới lừa gạt này mà ông không thấy chán à? Ông cho là ai cũng giống như ông vậy sao?

Trương Hồng trừng mắt lườm chồng, tức giận nói.

- Bà là đàn bà thì biết cái gì? Đây mới là cách sinh tồn trên thế giới này. Ở thủ đô, con muốn đi lên thì phải đạp qua thi thể người khác để mà tiến. Cho nên con trai, thế giới này không đơn giản giống như trong sách giáo khoa dạy đâu. Con phải học cách tự bảo vệ mình, học được thâm tàng bất lộ, học được mưu tính sâu xa.

Lâm Cường chậm rãi nói.

- Ông nhìn ông đi, con ông lớn quá rồi hay sao? Ông dạy con những lời này làm gì. Con ông sau này cũng chưa chắc đã lăn lộn trên thương trường giống ông. Nó sau này sẽ có cuộc sống riêng của nó.

Trương Hồng nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói:

- Thiếu chút nữa thì quên, cả nhà Cục trưởng Trần đêm nay mời cả nhà ta đi ăn cơm ở nhà hàng Phượng Lai đấy. Hẹn bảy giờ, giờ đã sáu giờ rưỡi rồi, chuẩn bị cùng đi dự tiệc đi.

- Không đi, chuyện này Trần Thiên Minh nghĩ như vậy là kết thúc sao? Hừ, tôi còn chưa đáp ứng đâu, hơn nữa bằng thân phận của hắn mời tôi ăn cơm thì còn chưa đủ tư cách đâu.

Lâm Cường nói xong lại dặn:

- Nhà họ Trần nếu có gọi điện thoại nữa thì nói tôi ra ngoài rồi không có ở nhà.

- Ôi giời ông xã à, sao không cùng nhượng bộ nhà họ Trần một chút đi. Muốn làm to chuyện hay sao?

Trương Hồng thở dài một tiếng, nói.

- Hừ, Trần Thiên Minh này ngày thường thì tác phong đáng tởm, trong bụng rõ ràng là lòng tham không đáy, ở mặt ngoài cũng giả bộ thanh cao. Tôi không quen nhìn người như hắn. Hơn nữa hắn cùng với lão cáo già Triệu Thanh kết giao rất chặt chẽ, có rất nhiều chuyện đều ưu tiên cho Tập đoàn Bất động sản Kim Khoa. Tôi ngày thường tuy nói là không trực tiếp có xung đột lợi ích gì với Trần Thiên Minh nhưng hắn với Triệu Thanh lại chính là gián tiếp đối nghịch với tôi. Vì sao tôi lại phải nể mặt hắn? Lại còn đi dự tiệc hắn mời, cùng hắn bắt tay giảng hòa sao? Nực cười!

- Chuyện đàn ông các ông thật sự quá phức tạp. Tôi mặc kệ. Tóm lại việc này ông cũng đừng làm cho to chuyện quá.

Trương Hồng nhìn chồng bà một cái, rồi quay sang Lâm Phi Dật, nói:

- Tiểu Dật, đừng đi ngủ quá muộn. Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi học đó.

- Vâng mẹ ạ, con biết rồi.

Lâm Phi Dật nói.

Trương Hồng sau khi nói xong liền đi lên lầu.

- Con à, ba biết con không cam tâm, biết con muốn trả thù. Nhưng con muốn dùng thủ đoạn nào để báo thù vậy?

Lâm Cường thuận miệng hỏi.

- Ba, con cũng muốn xả giận, đánh cho tên Trần Tuấn Sinh kia một trận thì mới cam tâm. Con muốn cho nó biết chạm vào con sẽ có hậu quả như thế nào.

Lâm Phi Dật nói.

- Cái này cũng là một trong các loại thủ đoạn, lấy bạo chế bạo. Nhưng loại thủ đoạn có một điểm yếu chính là chỉ có thể nhất thời ngăn chặn đối phương mà không thể làm chúng vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được. Con trai, con về sau phải nhớ kỹ, con muốn đối phó ai thì phải hoàn toàn đẩy nó vào tuyệt địa, làm nó vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Có như vậy con mới có thể yên tâm. Nhưng con cần phải làm cho sạch sẽ lưu loát vào.

Lâm Cường uống ngụm trà, nói.

- Ba, nghe ý tứ của ba thì ba dường như đã có cách tốt để đi đối phó Trần gia rồi hả?

Lâm Phi Dật hỏi.

- Ở thủ đô này không biết có bao nhiêu người đang rình cái vị trí cục trưởng của Trần Thiên Minh. Hơn nữa những đối thủ giấu mặt cũng đang tìm kiếm nhược điểm của hắn để bắt hắn phải hạ đài. Tuy nhiên Trần Thiên Minh này cũng là tay cáo già. Trong công việc gần như không có sai lầm gì. Bởi vậy cho tới nay đều bình an vô sự. Nhưng hắn lại có một đứa con ngang ngược kiêu ngạo vậy là tốt rồi. Tóm lấy thằng con hắn, ba không tin không thể nắm lấy nhược điểm của hắn được.

Lâm Cường trầm giọng nói.

- Ba sẽ đối phó với ông ta sao?

Lâm Phi Dật kinh hãi hỏi.

- Đúng, nhưng không phải do ba ra mặt. Những chuyện này thì ba đương nhiên sẽ không ra mặt làm gì. Không biết còn có bao nhiêu người hy vọng đánh bại Trần Thiên Minh đây. Cho nên chỉ cần ba âm thầm để lộ chút tin tức ra ngoài thì không cần ba ra mặt cũng vẫn có người đứng ra đối phó với hắn.

Lâm Cường nở nụ cười lạnh, nói.

- Bởi vậy ba chỉ cần đứng ở một bên xem kịch vui. Nhất cử lưỡng tiện!

Lâm Phi Dật cũng cười nói.

- Con trai đây chính là một chiêu ba dạy con. Về sau còn rất nhiều điều con phải học. Nếu không thì sau này ba sao có thể yên tâm giao toàn bộ Tập đoàn Lâm Thị cho con chứ?

Lâm Cường nhìn con mình, nói từng lời tâm huyết.

Lâm Phi Dật nghe xong thì trong lòng kích động, nói:

- Ba, con sẽ không phụ kỳ vọng của ba!

- Tốt, ha ha! Chỉ cần xô ngã Trần Thiên Minh thì khi đó con muốn đối phó với thằng con hắn ra sao cũng đều dễ như trở bàn tay. Làm như vậy mới là làm cho đối thủ của con vĩnh viễn không ngấc đầu lên được.

Lâm Cường chậm rãi nói.

Lâm Phi Dật nghe vậy thì suy nghĩ một lúc. Hắn đột nhiên ý thức được ba của hắn phát triển Tập đoàn Lâm Thị được như bây giờ thật sự là không đơn giản, đã trải qua bao nhiêu khốn khổ gian nan, tranh đấu gay gắt mà hắn cũng không thể tưởng tượng ra.

Hắn suy tư “chẳng lẽ về sau mình cũng phải dấn thân vào dòng chảy tranh đấu gay gắt này hay sao?”

Chương 100: Lâm Phi Dật trả thù.

Dịch: mrKim

Nguồn: Sưu Tầm

Lâm Phi Dật lần đầu tiên nghe ba mình nói chuyện trên đời này phải lừa gạt lẫn nhau, cũng là lần đầu tiên ông dạy hắn làm sao bảo vệ được chính mình, làm sao che dấu được thực lực của mình, làm sao có thể đánh cho kẻ địch một kích trí mệnh, v.v.

Hắn không biết ba hắn dạy hắn mấy thứ này là do nhất thời tâm huyết dâng trào, hay là đã sớm có kế hoạch dạy dỗ. Tóm lại khi hắn nghe xong thì cũng hiểu ra được không ít. Ít nhất là hắn đã biết làm sao để đối phó với địch nhân của mình, học được làm sao để che dấu mình.

Lúc này di động của Lâm Phi Dật đổ chuông, hắn nhận ra là anh họ Lâm Phong của hắn gọi tới. Hắn đi ra ngoài nghe máy:

- Alo, anh họ à.

- Ừ, anh đây, Tiểu Dật, mày ở nhà à?

- Vâng, em mới vừa ăn cơm xong. Ba em đang dạy em một số chuyện, ha hả.

- Chú cũng ở nhà à? Có chuyện cần nói với mày một chút này. Mày đã bảo anh giúp mày tra ra bốn kẻ dưới tay của Trần Tuấn Sinh là ai. Anh đã giúp mày điều tra ra được rồi. Bây giờ bọn nó đang cùng ở Hộp đêm Mộng Ảo nghe nhạc. Mày có tới được không?

- Anh họ đã giúp em điều tra ra tung tích của bọn nó rồi à? Vậy thật sự là quá tốt. Đúng rồi, thằng khốn Trần Tuấn Sinh kia cũng ở đấy à?

- Không có, chỉ có bốn tay đấm của nó đang chơi bời trác táng ở đây thôi.

- Em có thể đến được. Thế em gặp anh ở đâu đây?

- Mày tự lái xe đến Hộp đêm Mộng Ảo đi. Lúc nào đến đây thì gọi điện thoại cho anh. Anh ở bên này đều bố trí cả rồi. Anh đã mượn Nhạc ca vài người đây rồi.

- Ngay cả Nhạc ca cũng ra mặt ạ. Thế thì mấy thằng kia sẽ không chết tử tế được rồi. Anh họ, em lái xe đến Hộp đêm Mộng Ảo ngay đây.

Lâm Phi Dật nói xong liền cúp điện thoại rồi đi vào trong đại sảnh tìm ba mình nói:

- Ba, anh họ tìm con có chút việc. Con muốn đi ra ngoài một chút.

- Ai? A Phong vừa mới gọi điện thoại cho con à?

Lâm Cường ngẩng đầu nhìn Lâm Phi Dật một cái, hỏi.

- Vâng.

Lâm Phi Dật trả lời.

- Rồi, thế con đi đi. Đừng chơi quá muộn là được. Mà A Phong cũng lâu rồi không đến nhà ta, có rảnh thì con rủ nó lại đây chơi.

Lâm Cường nói.

- Anh họ gần đây hơi bận. Con sẽ bảo anh ấy thế.

Lâm Phi Dật nói xong thì đi ra ngoài mở cửa chiếc xe thể thao màu trắng Guinea Gallardo09 đời LP560-4 trị giá hơn ba trăm vạn phóng như bay đến Hộp đêm Mộng Ảo.

Ngày đó Lâm Phi Dật bị Trần Tuấn Sinh mang theo bốn thằng tay chân đánh hắn tơi bời hoa lá trước mắt bao người ở Đại học Yến Hoa làm hắn vô cùng phẫn hận, thề phải trả lại Trần Tuấn Sinh gấp trăm ngàn lần. Hắn lúc đầu muốn nhờ anh họ mình rủ rê một nhóm người đi làm thịt Trần Tuấn Sinh nhưng lại bị ba hắn ngăn trở. Ba hắn nói hiện tại còn không phải lúc, hắn cũng đành phải nhịn. Tuy không thể làm thịt Trần Tuấn Sinh được nhưng bốn thằng tay chân mà Trần Tuấn Sinh thuê kia vẫn có thể động tới. Cho nên bước đầu tiên của hắn chính là muốn tra ra hành tung của bốn tay đấm mà Trần Tuấn Sinh thuê đang ở đâu, sau đó tiến hành hành động trả thù.

Lâm Phi Dật biết anh họ mình có quan hệ rộng, có chút ảnh hưởng ở cả hai giới hắc bạch. Bởi vậy hắn nói chuyện này cho anh họ mình, nhờ anh họ hắn lưu ý tới hành tung bốn tay đấm của Trần Tuấn Sinh. Dựa vào mối quan hệ rộng rãi của anh họ, hắn đã nắm được hành tung của bốn tên này. Hơn nữa đêm nay còn biết là bốn tên này đang vui vẻ ở ngay Hộp đêm Mộng Ảo.

Tuy nhiên điều làm cho Lâm Phi Dật bất ngờ chính là anh họ Lâm Phong của hắn không ngờ cũng nhờ vả được"Tiếu diện hổ" Nhạc ca. Trong giới hắc đạo ở thành phố này, nhắc tới Nhạc ca không ai không biết. Nhạc ca nắm trong tay gần một nửa các sòng bạc ngầm ở thủ đô, lại còn có một đám tay chân hung hãn dũng mãnh. Hơn nữa Nhạc ca cũng đi lại với rất nhiều ông chủ lớn, cũng là hắc bạch làm ăn với nhau. Nghe nói, Nhạc ca còn nuôi vài sát thủ cao cấp, chuyên môn âm thầm xử lý hộ mấy chuyện khó giải quyết mà các ông chủ lớn không tiện ra mặt. Cho nên ở thủ đô không ai lại vô duyên vô cớ đi trêu chọc vào Nhạc ca, bởi vì người đó sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Nếu anh họ Lâm Phong đã mượn vài người từ chỗ Nhạc ca thì chắc rằng bữa tối nay sẽ có đổ máu. Mới nghĩ thế thôi mà trong lòng Lâm Phi Dật đã không kiềm chế được sự kích động rồi.

Lúc này Lâm Phi Dật đã lái xe tới Hộp đêm Mộng Ảo rồi. Hắn dừng xe lại rồi gọi điện thoại cho anh họ Lâm Phong nói mình đã tới nơi. Chỉ chốc lát sau có ba người đi ra từ cửa lớn Hộp đêm Mộng Ảo. Lâm Phi Dật nhìn thấy ba người này liền bước lên đón.

- Anh họ

Lâm Phi Dật chào hỏi một người thanh niên cao lớn lạnh lùng.

Anh họ Lâm Phong của Lâm Phi Dật có vẻ mặt lạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net