Chương 62: Bỏ thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Kang Minjun uy hiếp như thế Chaeyoung lại không thể phản bác chỉ có thể theo đám con nhà giàu đi vào quán bar. Trước đó trên bàn tiệc bọn họ không ngừng chúc rượu nàng, nàng cũng cố gắng giao lưu vài ly, nhưng lượng rượu tích lũy của vài ly đó cũng không nhỏ. Hiện tại bắt đầu đau đầu chóng mặt, thật muốn mau sớm kết thúc cái trò xã giao tẻ nhạt này. Nàng nhớ đến ngày mai còn có lễ đính hôn kia liền cảm giác phiền muộn, hung hăng dùng ngón cái xoa xoa thái dương.

Thoáng nhìn băng sơn mỹ nhân ngồi ở vị trí ghế phụ dáng vẻ đang đau đầu, Kang Minjun thì lại âm thầm vui sướng trong bụng, như thế nào đi nữa cũng phải để cho nữ nhân cứng đầu này về là vợ hiền dâu thảo, Park Chaeyoung em không thoát được tay của tôi đâu.

Sắc trời dần dần tối lại, lúc này Lisa đang ở vùng hoang dã xử lý một vụ án phân thây. Đây đã là vụ thứ hai trong cùng một tháng, xem vết thương trí mạng trên người nạn nhân cho thấy hung thủ của hai vụ là cùng một người, mỗi lần gây án thủ pháp đều giống nhau, vả lại rất cẩn thận, không để lại dấu vết nào, cảnh sát hiện nay cũng chưa tìm ra manh mối.

Lisa ở hiện trường kiểm tra xong sau đó một mình về nhà. Cô vô lực kéo thân thể đi vào nhà bếp đun một chút nước ấm rồi ngồi ở phòng khách uống nước. Nhìn thấy trên ngăn tủ bên cạnh bày ra một chiếc nhẫn cô đơn, Lisa đi đến cầm nó trên tay, mặt trong chiếc nhẫn khắc hai chữ Chaeyoung

Ngày đó người kia nói với cô rằng hai người cắt đứt tình cảm, lúc đó cô kích động muốn đem nó ném đi, thế nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, đây là vật đầu tiên tượng trưng cho tình cảm của mình, tuy không có kết thúc đẹp nhưng ít nhất nó cũng chứng minh mình đã từng yêu, hơn nữa còn là rất yêu.

Lặng lẽ mở ngăn tủ, từ bên trong cầm một sợi dây màu đen đem chiếc nhẫn lồng vào, sau đó đeo vào trên cổ để nó cảm thụ nhiệt độ và nhịp đập con tim mình, tựa hồ gửi gắm vào đó tình yêu và nỗi nhớ với người kia. Cô hy vọng có một ngày đem chiếc nhẫn đeo vào đúng nơi của nó, đời này không còn tháo xuống nữa.

Bận bịu cả ngày cảm giác cái bụng quá đói. Sau khi dùng nước sôi chế vào bát mì, cô liền tiến vào thư phòng vừa ăn vừa nhìn chằm chằm máy vi tính phân tích những bức ảnh chụp hung án của vụ án thừ hai này. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, vấn đề của Chaeyoung còn chưa kịp giải quyết, theo dõi mấy ngày không có kết quả, hiện tại lại thêm vụ án mới, thực sự là chuyện khó cứ khó.

Vụ án này một ngày không phá sẽ làm hoang mang lòng dân, đặc biệt là phái nữ không còn dám đơn độc ra ngoài. Cục trưởng vì thế gây áp lực rất lớn cho cô, thật sự cảm giác sức lực không còn, Lisa thấy mệt mỏi liền ngồi trên ghế chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

Bên kia Chaeyoung theo Kang Minjun cùng đám bằng hữu lái xe tới quán bar khí thế hừng hực, bên trong người người nhốn nháo, rất là náo nhiệt.

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của một vị bằng hữu hiểu biết nơi đây lên một phòng VIP. Lúc này vừa vặn gặp phải Lee Yuri từ trên lầu đi xuống đón một người bạn, nàng thấy bọn họ liền lên tiếng chào hỏi.

"Kang tổng như thế nào trùng hợp, cùng bác sĩ Park đến đây vui chơi sao, tôi vừa vặn cùng đối tác đến đây bàn chuyện hợp tác"

"Ồ ra là vậy, chúng tôi ngày mai đính hôn, bằng hữu nói đến đây chúc mừng tôi"

Lee Yuri mới bỗng nhiên nhớ lại: "A nha, thực sự là thật không tiện, suýt chút nữa tôi quên mất, một lát xong việc tôi sẽ sang chúc mừng hai người sau"

Lee Yuri nói xong nhìn vào phòng riêng của bọn họ nhớ số phòng sau đó không chờ Kang Minjun nói cái gì liền trực tiếp xuyên qua đám người đi ra ngoài. Kỳ thực Kang Minjun muốn nói 'cô cứ bận chuyện của cô, không cần đến đây' để tránh một hồi quấy rối chuyện tốt của hắn. Thế nhưng chưa phản ứng kịp Lee Yuri đã đi rồi, hắn chỉ có thể một hồi tùy cơ ứng biến, lại nói chuyện của mấy người trong giới giải trí không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết được, vì lẽ đó hắn cũng yên lòng.

Sau khi tiến vào phòng vip gọi người phục vụ mấy chai rượu đắt tiền và thức ăn, bên trong còn có thiết bị karaoke, vừa ca vừa ăn, cụng rượu cụng rượu, tán gẫu tán gẫu.

Chaeyoung thực sự là không thích ứng được với nơi này, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tim nàng không chịu được. Nàng tình nguyện một mình ở nhà, không biết sau này cùng Kang Minjun làm sao quen được cuộc sống như thế.

Thấy Chaeyoung ngồi một chỗ mắt không có biểu tình gì lại đờ ra, Kang Minjun không thích, hắn cảm thấy từ khi song phương đạt thành thỏa thuận nàng cũng như trước không tốt với hắn hơn cái gì, vẫn lạnh băng như vậy, nếu là người khác ai mà chịu nổi cả ngày nhìn một khối băng như là ai thiếu nợ nàng vậy.

Hắn không tin mình không chiếm được nàng, một hồi gạo nấu thành cơm để coi nàng còn có gì để nói. Hắn ôm vai một người anh em bên cạnh thì thầm vài câu, chỉ thấy người kia liền hiểu ý gật đầu ra dấu OK, sau đó thì đi ra ngoài.

Chờ sau khi người kia đi vào, thừa dịp Chaeyoung không chú ý đem một bao bột phấn lén lút đổ vào ly của nàng lắc lắc mấy lần, tiếp theo giựt giây những người khác đồng thời bắt đầu không ngừng hướng về hai người bọn họ chúc rượu, nói là ăn mừng việc bọn họ sắp đính hôn.

Vốn là Chaeyoung từ chối nhưng bọn họ cũng không chịu tha, nói như vậy là không nể mặt, dưới sự giục giã của bọn chúng nàng đành uống một ít.

Lúc này Chaeyoung đã cảm thấy trước mặt có chút mơ hồ, đám người kia thấy nàng như vậy càng là thừa thắng xông lên, trực tiếp đem chén rượu đưa lên miệng nàng: "Chị dâu, đến, uống một ly cuối cùng thôi, chúc hai người trăm năm thật hợp"

"Được, mọi người đã nói đây là ly cuối, không được phép nuốt lời". Nói xong nàng ngẩng đầu uống vào hết ly rượu.

Kang Minjun ở một bên vẫn lưu ý biến hóa của Chaeyoung, đúng như dự đoán không tới mười phút dược hiệu bắt đầu tạo tác dụng, sắc mặt nàng ửng đỏ, trán bắt đầu đổ mồ hôi, miệng liên tục than nóng.

Kang Minjun cảm thấy đã đến lúc lập tức cùng mấy gã kia ra cái ám hiệu, sau đó rất nhanh mang Chaeyoung hướng về trên lầu đã chuẩn bị phòng trống đi đến.

Chaeyoung dọc theo đường đi trong miệng vẫn ồn ào than nóng bắt đầu ném áo khoác, Kang Minjun nhìn nàng như thế hắn nuốt nước miếng ừng ực, phải mau mau lên mới được. Hắn ôm hông của nàng ở bên tai nàng ám muội nói: "Thân ái, một hồi sẽ không nóng, ngoan a!"

Lúc này Lee Yuri vừa vặn từ WC đi ra, nhìn thấy Kang Minjun đỡ Chaeyoung tiến vào một gian phòng, từ phía sau lưng xem ra rất thân mật, phòng của bọn họ đối diện với phòng của nàng.

Kang Minjun đỡ Chaeyoung vào cửa đã không thể chờ đợi được nữa dùng chân đóng cửa lại, tiếp theo liền bắt đầu đối táy máy tay chân, một thoáng đã đem áo khoác của nàng ném xuống đất, còn bắt đầu nôn nóng mở nút buộc quần áo của Chaeyoung

Chaeyoung tuy rằng hỗn loạn, thế nhưng vẫn biết người trước mắt là ai, nàng bắt đầu không ngừng khước từ hắn, mà Kang Minjun vẫn không hề bị lay động, thật giống càng phản kháng hắn càng hưng phấn tiếp tục động tác trên tay, Chaeyoung bắt đầu kêu to: "Kang Minjun, anh làm gì, thả tôi ra"

"Đến này rồi còn mạnh miệng, đừng ầm ĩ, tôi sẽ quy phục em"

"Anh đã quên thỏa thuận sao?"

"Thỏa thuận gì? Tôi căn bản không để ở trong lòng? Có pháp luật chứng giám sao? Em đừng có ngây thơ cho rằng tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của em. Chaeyoung, em cũng thật là đơn thuần, không phải đơn thuần mà là ngu xuẩn, ha ha!"

"Anh... Đê tiện ~ "

"Vâng, tôi liền đê tiện cho em xem. Em gọi ai, ai tới cứu em, là Manoban cảnh quan của em sao? Chà chà, thật sự đáng tiếc, nữ nhân như vậy mà bị chà đạp. Tôi hiện tại để em nếm thử cái gì là mùi của đàn ông, không biết sau khi bị tôi chà đạp vị cảnh sát đại nhân có còn ngó ngàng đến em hay không..." Kang Minjun vuốt mặt của nàng cười càn rỡ.

Chaeyoung nước mắt bắt đầu không ngừng rơi xuống, mà gã nam nhân trước mắt không có tâm ý thương tiếc, hắn vẫn tiếp tục hành vi ác thú, Chaeyoung hung hăng nỗ lực đẩy hắn ra, trong miệng còn gọi cứu mạng, thế nhưng dù sao thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, sức lực suy yếu hơn một nửa.

Lee Yuri đi vào phòng mình lại nghe phòng đối diện vang lên âm thanh cãi vả ầm ĩ, nàng liền hiếu kỳ chạy tới đặt tai trên cửa nghe lén, chỉ nghe bên trong Chaeyoung hung hăng nói không muốn, còn có tiếng Kang Minjun đứt quãng, nàng cảm giác có điểm không lành.

Lee Yuri bắt đầu gõ cửa, nàng muốn nhìn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn không thấy người đi ra, càng lo lắng có việc phát sinh. Bị tiếng gõ cửa ồn ào, Kang Minjun ánh mắt đỏ rực mở luồng sát khí quát: "Gõ cái gì mà gõ, phá hoại chuyện tốt của lão tử"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net