Chương 61: Chạy trốn sang Anh quốc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Không gặp lại?


Là Lâm Vĩnh Túc sao? Cô ấy nói 'không gặp lại' là có ý gì?


Đó chính là giọng nói của cô ấy.


Trịnh Liệt nắm lấy bàn tay, ngón tay siết chặt chiếc điện thoại trong tay.


Lâm Vĩnh Túc, em đang đùa với tôi sao? Làm ơn nói là đùa đi, nếu như em dám giở trò trước mặt tôi thì tôi không đảm bảo bất cứ chuyện gì đâu.


Trịnh Liệt lấy điện thoại gọi một cú điện thoại: "Tút...tút...tút...."


Không có tín hiệu, tại sao lại không có tín hiệu? Mấy người vệ sĩ mà Trịnh Liệt hắn cử đi theo Lâm Vĩnh Túc đâu rồi? Chẳng lẽ...


Trịnh Liệt bấm số điện thoại của Lâm Vĩnh Túc, không gọi được. Lại gọi lại số điện thoại vừa rồi gọi đến, tắt máy.

Trịnh Liệt không suy nghĩ nhiều liền lập tức cầm theo áo khoác mà đi ra ngoài.


Lâm Vĩnh Túc đang gặp nguy hiểm. Tuy vừa rồi cuộc điện thoại đó chính là giọng nói của cô, nhưng chắc chắn là bị ép, là bị ép đúng không?


Trong lòng Trịnh Liệt nóng như lửa đốt. Hắn thật sự muốn phát điên nếu như cô xảy ra chuyện gì.


Trịnh Liệt không cần gọi theo tài xế mà trực tiếp ngồi vào xe. hắn mở cửa, vứt chiếc áo khoác trên tay vào xe, sau đó ngồi vào ghế lái.


Chân đạp ga, phóng xe đi.


Chiếc xe vừa chuyển bánh, điện thoại của Trịnh Liệt liền vang chuông: "Alo...''


"Trịnh thiếu gia, tiểu thư... Lâm tiểu thư... mất tích rồi. Tôi không thấy cô ấy đâu nữa." Trong điện thoại truyền ra âm thanh vội vã cùng hốt hoảng , mất bình tĩnh của tài xế Lương.


Trịnh Liệt chỉ lạnh lùng nói một câu "Tôi biết rồi." sau đó tắt máy. Lại bấm một dãy số khác: "Cho người tìm kiếm cô ấy. Điều động chặn hết tất cả các cửa sân bay, nhà ga. Cử người đi điều tra về quá trình cô ấy bị bắt. Còn nữa, điều tra thêm về người này cho tôi."


Chết tiệt. Lâm Vĩnh Túc, em đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không tôi sẽ không tha cho em đâu.

Chiếc xe chạy như bay trên đại lộ đường lớn. Tiếng gió xé, tiếng động cơ, hòa trộn vào nhau, trong đó còn có cả tiếng tim đập thình thịch. Đôi mắt ưng của Trịnh Liệt híp lại, trong mâu đen nổi lên một ít trầm lãnh.


Tốt nhất không phải là hắn.


********************


Lâm Vĩnh Túc tắt điện thoại, nhìn trên màn hình tối đen, trong lòng có chút ẩn ẩn khó nói.


Có một bàn tay ôm lấy bả vai cô.


Lâm Vĩnh Túc quay sang nhìn người đang ôm lấy vai mình, cô ngước mắt nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ đến từng góc cạnh, khẽ nở nụ cười miễn cưỡng: "Đi thôi."


Miễn cưỡng? Sao hai từ đấy lại đột nhiên hiện lên trong đầu cô chứ? Là cô muốn rời khỏi đây mà, là cô muốn rời khỏi hắn.


Vậy thì đâu thể gọi là miễn cưỡng được chứ.


Chỉ là... trong lòng cô có cái gì đó rất khó nói, rất bất an. NHư thể sắp tới sẽ xảy ra một trận cuồng phong bão táp gì vậy.


Cố không nghĩ tới những vấn đề lung tung vừa rồi, Lâm Vĩnh Túc nhấc chân bước đi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi khỏi đây, rời khỏi tên xấu xa Trịnh Liệt.


Đưa tay sờ lên vùng bụng vẫn còn phẳng lì, thon gọn, trong mắt Lâm Vĩnh Túc nhẹ hiện lên ý cười.


Chỉ cần thế này là đủ rồi.


********************


Trịnh Liệt phóng xe như bay trên đường.


Vẻ mặt hắn lo lắng, hắn lấy tay nới lỏng cúc áo đầu tiên, cắn nhẹ môi. Tai nghe vẫn đeo bên tai, vừa lái xe vừa đeo tai nghe để nghe điện thoại. Đôi mắt đang nhìn trên màn hình trước mặt.


Một trong số những người mà Trịnh Liệt cử đi điều tra về việc Lâm Vĩnh Túc mất tích vừa gửi một đoạn video cho hắn.


TRong video có một người phụ nữ mặc bộ quần áo jean màu bạc, trông vô cùng cá tính, chỉ còn mỗi đôi mắt trên khuôn mặt bị che đi, mà vì camera khá xa kèm với việc người phụ nữ này kéo mũ sụp xuống che luôn đôi mắt nên không thể nhận diện được là ai.


NHưng là...


Dáng người này...


"Rồi sao?" Trịnh Liệt hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn tựa hồ cả núi băng.


"Vâng thưa Trịnh thiếu gia, chắc chắn người vừa đi ra khỏi toilet trong video chính là..."


"Tôi biết rồi. Anh liên lạc với Ngân, cùng cậu ta đi tìm hiểu về người này cho tôi."


"Ai vậy ạ?"


"Paul Khải Ân" Trịnh Liệt nói ra, mâu quang phát ra tia sắc lạnh.


*****************


sân bay trước giờ bay vô cùng tấp nập

Người ra kẻ vào cực kỳ náo nhiệt, ồn ào.


Lâm Vĩnh Túc bước theo sau Lý Nhậm Trình. Cô như đứa trẻ sợ lạc mẹ, đi sát phía sau anh. Trong tay cô rất rảnh rỗi, bởi vì toàn bộ hành lý những thứ cần dùng đều đã được Lý Nhậm Trình chuẩn bị và gửi đi trước.


Lý Nhậm Trình nói là sẽ đưa cô tới Anh quốc. Ở đó chính là nơi mà Trịnh Liệt khó tự do hành động nhất, bởi vì nó thuộc quyền hạn của Hoàng gia tối cao.


Cho dù là hắn ta có được sự trợ giúp của ba người còn lại trong tứ đại gia tộc thì cũng không thể làm loạn ở đó. Bởi vì hoàng tử Paul Khải Ân rất ghét việc bị kẻ khác lộng quyền trong lãnh địa của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net