#Góc nhìn của Giải Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 4: Kha Ninh là một đứa trẻ hư - Giải Du

-

Kha Ninh ngồi ở trong lồng ngực tôi, khuôn mặt em chỉ lớn cỡ chừng bàn tay, tóc đen mắt đen, cơ thể mềm mại, cái eo nhỏ nhắn đó một tay của tôi thôi cũng đã có thể siết chặt, nom ngoan ngoãn vô cùng.

Em để lộ mắt cá chân gầy trắng nõn, lúc ẩn lúc hiện, lúc lại "vô tình" cọ trúng cẳng chân tôi.

Tôi cúi đầu nhìn em.

Em ra vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, cực kỳ chăm chú.

Tôi chỉ đành nhịn.

Chưa được hai phút, em lại cọ tiếp.

Em làm như không phát hiện ra chuyện cả người tôi đã cứng đờ, em ngoan ngoãn trong chốc lát, rồi lại cố ý quay đầu hỏi tôi một vấn đề, cái mông đè ở trên dương vật tôi xoay xoay mấy cái.

Tôi vừa định phát tác, em liền chỉ vào chỗ ghi chú trên sơ đồ trong màn hình, "Chú ơi, bé không hiểu chỗ này."

Làm giống như việc cố ý vặn vẹo trên dương vật tôi thật sự chỉ là bởi vì muốn hỏi tôi chút chuyện.

Nhưng tôi chỉ có thể kiên nhẫn giải thích cho em.

Lúc thì cọ chân, khi thì vặn vẹo, lại còn cố ý dùng tóc quét qua hầu kết tôi, mà mỗi một lần tôi chuẩn bị phát tác, em lập tức chỉ vào màn hình, dùng khuôn mặt ngây thơ vô tội hỏi đại một vấn đề vớ vẩn nào đó.

Qua năm sáu lần như thế, sao tôi lại không hiểu em có ý gì cho được.

Em nào muốn hỏi bài cái gì cơ chứ, em rõ ràng là chỉ muốn tra tấn tôi thôi.

Có lẽ bởi vì sắc mặt của tôi thật sự là quá khó coi, em làm như quan tâm lắm nhìn tôi, giọng điệu chân thành,

"Chú ơi, chú làm sao vậy ạ?"

Đĩ thõa! Tôi chật vật quay mặt sang chỗ khác.

Lừa em tới đây với lý do là muốn cùng em thương thảo một vài vấn đề quan trọng, nếu lần này mà chịch em ở phòng thí nghiệm thì lần sau tôi sẽ không thể dùng cái lý do này dụ em ra nữa.

Nhóc con này chắc là đoán được tôi không dám làm em ở đây, cố ý tra tấn tôi.

Tôi kiềm chế bản năng, giọng điệu cứng nhắc không chút dị thường, "Không làm sao cả, chỗ này đã hiểu chưa?"

Em mỉm cười ngọt ngào với tôi, tới thời điểm tôi nuốt nước miếng lại cố ý dùng ngón tay mình ấn vào hầu kết của tôi, "Chưa hiểu ạ, chú giảng lại một lần nữa đi."

Chắc chắn là em đang cố ý.

Hôm nay, vừa lúc sáng sớm tinh mơ mà em đã bị tôi với Kỷ Thâm vờn qua vờn lại mấy lần, bây giờ dỗi rồi.

Hôm qua tôi định lừa Kha Ninh từ chỗ Kỷ Thâm sang đây, kết quả là thất bại.

Khỏi nói cũng biết nhất định là Kỷ Thâm lại giả vờ đáng thương.

Cảm tình của tôi với thằng cháu trai này xưa giờ chẳng có được bao nhiêu, mà kể từ khi nó tranh giành Kha Ninh với tôi, tôi lại càng không thích nó.

Nhưng đã có lý do chính đáng, sáng sớm hôm nay tôi lập tức đi tới chỗ Kỷ Thâm tìm người.

Mới vừa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Kha Ninh, tiếng thút thít đứt quãng, vừa dâm lại vừa nũng nịu, hệt như mèo mẹ nứng tình.

Tôi nhướng mày, không muốn đến gặp tôi, còn không phải là bị Kỷ Thâm độn banh lù hay sao.

Tôi đi tìm theo hướng của âm thanh, không ngờ chỉ vừa mới sáng sớm mà tóc Kha Ninh đã bị mồ hôi nhuộm đẫm hết, bất lực ngửa đầu rên rỉ.

Em gần như là ngồi hẳn ở trên mặt Kỷ Thâm, dạng chân để người ta bú lồn.

Kỷ Thâm xiết sợi dây xích trên khuyên le của em cực kỳ chặt, nếu không muốn viên thịt nhỏ mẫn cảm đó bị kéo nát thì em phải duy trì tư thế này, tự hẩy lồn lên cho đàn ông bú liếm.

Đầu lưỡi chui sâu vào lỗ lồn, âm vật non nớt vốn dĩ đã bị dây xích kéo căng ra bị hàm răng gặm cắn đay nghiến liên tục.

Mặt mày Kỷ Thâm bị nước lồn của em xối đầy, rõ ràng là em đã sớm bị liếm sướng tới nỗi phun nước đái từ lâu, thế mà giờ lại còn bị nắm hột le, không thể không tiếp tục ưỡn lồn để người ta bú liếm.

Cẳng chân phủ đầy mồ hôi yếu ớt đạp Kỷ Thâm mấy cái, Kỷ Thâm để em đá cho đã, sau đó quay đầu lập tức cắn lên viên thịt sưng đỏ bừng ở giữa hai chân.

Tôi còn tưởng có chuyện gì xảy ra, thế mà có mỗi việc bị đàn ông bú lồn cũng khóc uất ức tới cỡ này, rõ ràng so với cái này thì em đã trải qua biết bao nhiêu trò đùa bỡn còn kinh khủng hơn cơ mà.

Kha Ninh bị bú lồn tới mức gần như điên mất, lại thét chói tai lên đỉnh một lần nữa, phun nước lồn ra đầy mặt Kỷ Thâm.

Cuối cùng Kỷ Thâm cũng ngẩng đầu lên, ra vẻ giống như là đến bây giờ mới trông thấy tôi vậy,

"Cậu à."

Kha Ninh nũng nịu nức nở vươn tay về phía tôi, "Chú ơi, hức... Chú... ôm bé..."

Dường như là em muốn tôi giúp em thì phải.

Tôi cực kỳ nghi ngờ, em có thật sự là muốn xin tha không vậy, rên nũng nịu như thế, khóc thút thít như vậy, nhìn cỡ nào cũng là đang dụ dỗ người ta.

Còn làm trò trước mặt Kỷ Thâm đòi tôi ôm, sao em có thể không biết rằng Kỷ Thâm sẽ phát ghen cơ chứ.

Tôi cảm thấy rõ ràng là em đang nứng lồn, còn giả vờ giả vịt là đang bị cưỡng ép, bị địt sướng xong còn có cớ để vòi vĩnh dăm ba món hời nữa.

Rốt cuộc tôi không thể không thừa nhận rằng mình dính bẫy của em rồi, tự chủ gì đó hóa thành mây gió, biết rõ là âm mưu của em còn tự nguyện chui đầu vào tròng, chỉ nghĩ đến chuyện phải địt cho em banh lồn nát bướm.

Kỷ Thâm không cam lòng liếc mắt nhìn tôi một cái, lòng tôi hiểu mà không nói, giữa đàn ông với nhau, đôi khi chán ghét và ăn ý đều như vậy đấy, không thể hiểu được.

Kỷ Thâm tháo dây xích cầm ở trong tay, xả sợi dây dài ra hơn một chút, Kha Ninh vểnh cao mông nằm rạp xuống trên giường, hệt như một con ngựa cái đang chờ đợi việc giao phối, còn chưa kịp phản ứng điều gì thì đã bị Kỷ Thâm từ phía sau thúc cặc mạnh vào.

Nắc cặc thô bạo, địt tới nỗi mà Kha Ninh muốn nôn ra, em há miệng định chửi mấy câu, vì vậy mà trong miệng cũng bị nhồi vào một con cặc lớn, lập tức chỉ còn tiếng nức nở trong im lặng.

Cái khuyên le này xài tốt thật sự, cuối cùng Tân Tả với Hoắc Trạch Hạo cũng làm được một chuyện mà con người nên làm.

Vừa mới sáng sớm tinh mơ mà đã bị hai gã đàn ông nện lồn, Kha Ninh gần như điên mất, ngón tay em cắm sâu vào cánh tay tôi, cào mạnh đến nỗi xuất hiện cả vết máu.

Đụ địt trong chốc lát, chúng tôi đổi tư thế, lúc thì hai cây một chỗ cùng nhau địt bay lồn em, khi lại một trước một sau thúc cặc tới mức em nôn khan không ngừng.

Cuối cùng em cũng có thể ú ớ được mấy câu chửi bậy hàm hồ.

Tôi chẳng hiểu em đang mắng cái gì, rõ ràng là em tự chuốc lấy, em muốn bị đụ banh lồn nên mới quyến rũ hết người này đến người khác, nào ngờ trình độ chịu chịch lại kém xa trình độ nứng sảng, có thể trách ai đây?

Kỷ Thâm làm xong một nháy liền đi chuẩn bị bữa sáng, Kha Ninh thở dài một hơi nhẹ nhõm, cho rằng như thế đã xong.

Nào ngờ Kỷ Thâm lại bưng bữa sáng quay lại, không vội vã đút cho em ăn, mà lại tiếp tục chịch lồn, tôi đi nhà ăn dùng bữa sáng xong, cũng quay trở về đụ em tiếp, cưỡng hiếp em một cách ăn ý.

Kha Ninh bị đụ lồn đụ đít tới mức khóc sưng mắt, hiển nhiên không ngờ nứng tình trong phút chốc lại khiến cho mình rơi vào loại kết cục như thế này.

Vì thế hiện giờ em mới chơi trò hờn dỗi với tôi, bản thân mình thì đi dụ dỗ người ta, bị chịch đớn quá xong rồi lại lấy tôi ra để trút giận.

Dường như ngoài việc cam chịu ra thì tôi cũng không còn cách nào tốt hơn được nữa cả.

Có tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài phòng thí nghiệm, Kha Ninh chớp chớp mắt, bò xuống khỏi đùi tôi.

Em lười biếng không muốn tiếp đón khách khứa, cầm theo laptop đi vào trong phòng nghỉ, trông có vẻ như là muốn nghiêm túc xem tài liệu.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, còn đang sợ em mà vặn vẹo tiếp tôi sẽ không nhịn được, sắp hiếp em luôn tới nơi.

Trợ lý đưa hai gã kỹ thuật viên bước vào, là người do bên phía đối tác điều tới, tạm thời thực hiện dự án ở phòng thí nghiệm của tôi.

Trong đó có một người nam, dường như là biết được tính hướng của tôi, chủ động đưa đẩy với tôi rất nhiều lần, kẻ sáng mắt đều nhìn ra được là cậu ta đang ôm ấp âm mưu gì.

Chờ kỹ thuật viên đi hết vào bên trong, trợ lý không nhịn được nhắc nhở tôi phải cẩn thận người kia một chút.

"Cậu ta rõ là không có ý tốt gì, muốn trộm kỹ thuật từ chỗ ngài, thậm chí còn muốn mượn quyền thế của ngài để một bước lên mây."

Tôi cười cười, không để ý lắm, vốn dĩ đã chuẩn bị tìm một cái lý do đuổi cậu ta đi.

Người nọ có dã tâm, nhưng thủ đoạn thật sự là quá xoàng xĩnh thấp kém, tôi vốn đã quen nhìn đủ loại chiêu trò cao cấp của hồ ly nhỏ Kha Ninh, thế nên mấy cái trò lặt vặt quấy phá của người nọ thật sự là không thể lọt vào mắt của tôi nổi.

Trợ lý thấy tôi không thèm để ý gì hết, lại càng nóng nảy, "Giáo sư, ngài đừng có chủ quan mà! Cậu ta rõ ràng là muốn trèo lên giường ngài, cậu ta quyến rũ ngài có phải lần một lần hai đâu, hai ngày trước còn lén dò la xem ngài đang ở đâu nữa cơ đấy!"

Tôi không ngờ trợ lý lại nhiệt tình như thế, ngay cả chuyện này mà cũng kể, ông trời con ở bên trong nghe được hết rồi còn đâu.

Tôi chỉ đành phải giải thích cho cục vàng cục bạc ở trong kia nghe, "Tôi không có hứng thú gì với cậu ta cả, hai ngày nữa sẽ tìm cái cớ nào đó đuổi cậu ta quay trở về chỗ đối tác."

"Giáo sư, con thấy cậu ta rõ ràng là muốn dùng sắc đẹp để trao đổi lợi ích."

Dùng sắc đẹp để trao đổi lợi ích? Tôi bật cười, loại chuyện kiểu này Kha Ninh làm không ít, cho tí ngon ngọt thôi, khiến tôi phải giúp em viết đề án, vẽ bản thiết kế.

"Nếu biết săn sóc lại còn thấu hiểu lòng người, vậy thì có dùng sắc đẹp để trao đổi lợi ích cũng đâu có vấn đề gì. Chỉ sợ có người, vừa nhõng nhẽo yêu kiều lại còn khó chiều nữa, tôi thua trong tay người đó mới là có vấn đề."

Đuổi trợ lý đi vội, tôi lại chạy vọt vào tìm người, không để cho em hiểu lầm mấy lời mà trợ lý vừa nói.

Kha Ninh hừ một tiếng không thèm nhìn tôi, quả nhiên là lại giận.

"Chú còn tới đây làm gì? Đi tìm người vừa biết săn sóc lại còn khéo thấu hiểu lòng người đi chứ..."

"Ừm." Tôi sờ mặt em, "Em cũng biết là mình vừa nhõng nhẽo yêu kiều lại còn khó chiều nữa cơ à?"

Kha Ninh nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười, "Tôi thì cần gì dùng sắc đẹp để trao đổi lợi ích cơ chứ, nếu nói về học thuật thì đại sư huynh của tôi cũng không kém gì chú đâu, anh ấy còn biết thương hoa tiếc ngọc nữa kìa. Nếu thật sự mà muốn dùng sắc đẹp để trao đổi lợi ích, chẳng thà tìm sư huynh còn hơn."

Tôi không cười, "Không được nói bậy bạ."

Rõ ràng em biết đối với loại chuyện này, mức độ dung túng của tôi là một con số không tròn trĩnh, dù cho là thuận miệng nói nhăng nói cuội thì cũng không được.

Em bị tôi bắt về nhà, dạng chân ra đánh cho một trận.

Mặc cho em khóc lóc đến thảm thương, tôi lại chẳng hề có một chút ý định mềm lòng hay là đau xót gì cả.

Em vốn dĩ chính là một đứa trẻ xấu tính xấu nết, còn nhõng nha nhõng nhẽo yêu kiều tới nỗi khiến người khác giận điên, dù sao thì cũng phải có người dạy em mới được.

Cứ cho là không truy cứu tới việc em giận dỗi nên nói năng hàm hồ, thì cái tính chó này của em cũng phải trị từ sớm rồi mới phải.

Bản thân thì thích việc làm tình, nhưng sướng xong rồi thì lại sợ người ta giày vò quá mức, giận dỗi thì lập tức không thèm để ý thậm chí là cố ý tra tấn người.

Ngặt một nỗi, Tân Tả cưng chiều em gần như là không có giới hạn cuối cùng; Hoắc Trạch Hạo thì chỉ cần em nũng na nũng nịu một cái, là sẽ không nỡ làm gì em nữa hết; Kỷ Thâm lại càng khỏi nói, giả vờ ngoan ngoãn trước mặt em một cách kiên trì bền vững, cơ bản là không thể nào giao tranh trực tiếp với em được.

Nhưng tôi không phải là mấy thằng nhóc ranh đó, đương nhiên sẽ không để cho bản thân mình bị em kiềm chế gắt gao.

Tôi đã từng bị đánh cho tơi bời, thoái nhượng từng phần, chỉ vì để em nhìn đến thành ý của tôi.

Nhưng nếu đã dỗ người thành công rồi, thì những lúc nào cần quản vẫn phải quản.

Tôi vốn dĩ là một người bề thế ở trên cao, biết làm sao để tạo ra quyền uy cho mình.

Tôi đã từng cùng em trải qua thời niên thiếu ngây thơ, từng làm thầy của em, hiểu em hiện giờ khắp người toàn là suy nghĩ xấu xa nhưng lại ra vẻ ngây thơ đơn thuần, càng rõ như lòng bàn tay từng tấc từng tấc trên cơ thể em.

Nói chung là những lúc dạy dỗ em cũng coi như thuận buồm xuôi gió, thời điểm tôi phạt em trước giờ luôn vô cùng nghiêm khắc, sau khi bị tôi dạy dỗ xong, em thậm chí còn phải ngoan ngoãn nói một câu, "Cảm ơn trừng phạt của chú, sau này Ninh Ninh sẽ ngoan."

Nhưng cũng chỉ có thể ngoan trong một khoảng thời gian ngắn, suy cho cùng thì lúc bình thường cũng cưng chiều em tới nỗi không còn phép tắc gì, chẳng được mấy ngày là em lại bắt đầu nhõng nhẽo.

Đau đầu thì đau đầu, nhưng dù sao cũng không thể thật sự làm gì em hết.

Hiện giờ em bị đánh đau, còn đang nằm khóc lóc ở trên giường, tôi phải đi dỗ đây.






-


Trộm vía gần đây tụi tui học hành thi cử thuận lợi quá nên ra chương sớm hơn dự định nè. :3 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net