[H] 67. Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Ninh đạt được mục đích, trong lòng cảm thấy áy náy với Tân Tả, thế nên buổi tối lúc bị giày vò ngoan ngoãn cực kỳ.

Nhưng Tân Tả đêm nay thoạt trông vô cùng bực dọc, hành hạ cậu thê thảm, cố ý dùng tư thế cưỡi ngựa để chọc vào bên trong miệng tử cung vốn nằm không sâu, trơ mắt nhìn Kha Ninh co giật run rẩy ở trên người mình cũng chẳng mảy may có ý tứ mềm lòng.

Kha Ninh không nhịn được mà khóc, kêu rên vừa đau đớn vừa dâm đãng. Đôi chân trắng ngần thẳng tắp treo bên hông Tân Tả, bị địt tới mức không ngừng đá loạn lung tung, cơ thể nõn nà lấm tấm những vệt đỏ, mồ hôi chảy khắp ròng ròng.

Âm hộ bị đụ đến mức không thể khép lại, Kha Ninh ôm ý đồ giãy giụa nâng người lên, thoáng nhìn qua đã thấy một cây dương vật tím đen đang ra vào lồn nhỏ một cách tàn bạo, môi lồn co bóp run rẩy, âm hoa bị cứng rắn nhét vào một cây hàng dữ tợn, đành chịu trận nuốt xuống.

Lồn nhỏ bị giày vò đã khiến Kha Ninh gần đến đường ranh điên mất, lỗ sau đang khép mở phun nước lại đột nhiên bị một ngón tay chen vào.

"Tân Tả!!" Tuyến tiền liệt nằm sâu bên trong bị moi móc, ấn mạnh vào, Kha Ninh co giật thét chói tai, ngón tay không dài như dương vật nhưng linh hoạt hơn nhiều, thậm chí còn ác liệt lôi kéo điểm thịt mềm gồ lên ở bên trong.

Hai lỗ trước sau đều bị giày vò một cách tàn nhẫn, khoái cảm như băng tuyết trào dâng, Kha Ninh gần như chết ngất, nước miếng chảy ra từ khóe môi không thể kiểm soát được.

Dương vật nghẹn tới mức đỏ bừng, nhưng Tân Tả lại không cho cậu bắn tinh, thứ trói buộc dương vật cậu hiện giờ rõ ràng là cái cà vạt mà cậu tặng cho Tân Tả.

Kha Ninh không hiểu, từ trước đến nay Tân Tả nâng niu cái cà vạt ấy như bảo bối, vậy mà hôm nay lại lấy nó ra để làm ba cái việc này.

Nhưng cậu không dám hỏi, cậu cảm thấy Tân Tả bây giờ dữ tợn quá đỗi, tựa như quay về những ngày tháng năm ba, bất mãn mà không có chỗ để bộc phát, chỉ có thể dồn nén hết tâm tình rồi chuyển hóa thành giày vò cơ thể cậu, tầm này mà còn nói bậy nói bạ trêu chọc hắn, có khi sẽ thật sự bị hắn chơi chết mất thôi.

"Đừng mà... Đừng cùng lúc... A a... Ra ngoài... A a a!" Trước sau đều bị va chạm mạnh mẽ, cặc lớn thúc đến miệng tử cung khiến bụng nhỏ gồ lên hình dạng dữ tợn, tuyến tiền liệt phía sau càng khỏi phải nói, bị chơi tới mức sưng đỏ nóng rát.

Kha Ninh khóc đáng thương cực kỳ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp phủ đầy ánh nước, lông mi dính lại thành từng cụm với nhau, hệt như một con bướm đương độ hấp hối.

"Tôi tưởng là em thích chơi some chứ." Tân Tả hôn đôi môi đỏ thắm của em, nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Kha Ninh hiểu hắn có ý gì, nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra nên phản bác như thế nào.

"Nếu không thích, thì sao lại dụ dỗ nhiều người như thế đúng không?"

Kha Ninh ngơ ngác nhìn hắn, bị làm tới nông nỗi này cậu không còn sức để lừa dối thêm nữa, thoạt trông lúc này vừa ngây thơ lại vừa ngoan ngoãn.

Lồn nhỏ vừa bị đụ tàn bạo không có cách nào khép lại, run rẩy há mồm, từ bên trong hộc ra hỗn hợp tinh dịch lẫn nước dâm nhầy nhụa, đôi môi cũng bị hôn tới mức sưng lên, trong ngoài toàn toàn thân đều là hơi thở của Tân Tả, tựa như cậu chỉ thuộc về một mình Tân Tả mà thôi.

Nước sướng trào ra từ âm hộ càng lúc càng nhiều, phần còn lại bên trong cơ thể Kha Ninh càng lúc càng ít, Tân Tả không biết bị cái gì kích thích, bỗng nhiên tát mạnh một cái lên lỗ lồn đã sưng tới mức không thể khép lại kia.

"Kẹp chặt."

Tiếng kêu của Kha Ninh vừa đau đớn vừa dâm đãng, trong giọng nói toàn là âm thanh khóc nức nở, cậu ấm ức trừng Tân Tả.

"Nhìn cái gì mà nhìn hửm?" Lúc này Tân Tả lại có vẻ lạnh nhạt, "Lúc này là lúc dạy dỗ em mới phải, chờ em đi Liên Bang học rồi tôi có muốn cũng đâu có kiểm soát em được."

Hắn trở mình, dễ dàng đè Kha Ninh dưới thân, cơ bắp xinh đẹp rắn chắc khiến Kha Ninh nhìn mà hoa cả mắt, mông lại thấy đau, lại khóc nức nở.

"Gỡ xuống." Tân Tả đột nhiên nói, theo tầm mắt của hắn, Kha Ninh thấy cái khuyên vú đang xỏ trên ngực mình.

"Đừng mà... Em sợ đau..." Tức khắc Kha Ninh khóc càng dữ dội hơn, tưởng đêm nay Tân Tả giận tới nỗi này, muốn giật cậu một trận.

Cái khuyên vú này rõ ràng là không thể gỡ xuống được, ngược lại biến thành một cái công cụ, thời điểm cậu không ngoan, nó lập tức bị gỡ xuống, tra tấn cậu gần như chết đi sống lại.

"Ý tôi là, gỡ nó xuống hoàn toàn." Tân Tả giải thích, "Hôm nay tôi đã đồng ý với yêu cầu vô lý của em, vậy thì em gỡ cái khuyên vú đó thì sao hửm?"

"Tôi không chịu được. Em đi Liên Bang rồi, sau này mỗi ngày tôi không thể nhìn thấy em, mà trên người em lại còn mang theo dấu hiệu của một gã đàn ông khác."

Kha Ninh hơi sững sờ, không ngờ hắn đột nhiên nhắc đến cái này, phản ứng đầu tiên trong lòng cậu lại là không muốn.

Trên tay Tân Tả cầm một thiết bị nhỏ, thời điểm hắn vươn tay về phía Kha Ninh, ma xui quỷ khiến khiến cậu né sang bên cạnh, ấm ức nói rằng, "Gỡ không được đâu mà."

Giọng điệu Tân Tả nhàn nhạt, "Tôi nói gỡ, đương nhiên là đã có cách."

"Không...... Em sợ đau."

"Không đau đâu em."

"Gỡ xuống sẽ giật em."

"Chỉ có hai giây mà thôi, sau này em sẽ không bao giờ phải đeo cái này nữa." Ánh mắt Tân Tả ảm đạm, nhưng mặt vẫn không đổi sắc dỗ em.

Kha Ninh lắc đầu, "Em sợ..."

Tân Tả có muốn giả ngu cũng không thể giả vờ nổi nữa, rõ ràng là bản thân Kha Ninh không muốn gỡ cái khuyên vú đó xuống.

"Em không nỡ?"

Kha Ninh lắc đầu, không phải không nỡ, cái khuyên vú này tra tấn cậu đâu phải lần một lần hai.

Chỉ là cậu cảm thấy, cứ cho là gỡ xuống, cũng phải do chính tay Hoắc Trạch Hạo tự mình mình gỡ mới được.

Mặt mày của Tân Tả thật sự quá khó coi, Kha Ninh sợ chọc giận hắn thật, bản thân sẽ không đi được.

"Anh Tân Tả..." Kha Ninh dựa vào người hắn, thân mật hôn lên môi Tân Tả, nhỏ giọng dỗ dành, "Có phải anh không muốn cho em đi Liên Bang không, em sẽ gọi video cho anh mỗi ngày mà."

Cậu rũ mắt, lông mi run rẩy đáng thương, "Nếu anh thật sự không muốn em đi, vậy thì em không đi nữa. Anh đừng giận mà được không?"

"Anh không có giận." Giọng điệu Tân Tả bình thản, "Hai năm mà thôi, anh chờ em."

——

Thời điểm nhìn thấy Giải Du lẫn Kỷ Thâm ở trong nhà mình, cha Tân ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

Đối với khúc giao tranh của mấy người trẻ tuổi gã cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ biết là hình như họ đang tranh nhau một đứa nhỏ.

Lên lầu tìm gặp Tân Tả, gã nhìn thấy thằng con trai mình đang thu dọn đồ đạc, hoàn toàn phớt lờ khách khứa ở dưới tầng.

"Con đang làm gì vậy?"

Tân Tả nhìn cha mình đầy quái lạ, "Dọn đồ đó ạ, không phải hôm nay con có lịch trình phải đến thành phố N sao?"

"Vậy khách khứa ở dưới lầu con mặc kệ à?"

Tân Tả ra vẻ giống như là tầm này hắn mới nhớ đến là có chuyện như vậy, "A, cho người hầu mời bọn họ về đi ạ."

"......"

Vẻ ngoài bình thản của thằng con trai khiến cho cha Tân không thể không nghi ngờ những gì mình vừa mới nghe thấy được từ miệng thuộc hạ có phải là sự thật hay không.

"Con thả cho đứa nhỏ đó sang Liên Bang?"

"Dạ."

"Con còn cho đứa nhỏ đó một số tiền rất lớn?"

"Vâng."

"Con biết rõ nó đi rồi sẽ không bao giờ quay lại, con còn cho nó nhiều tiền như vậy!?"

"...... Dạ."

Tân Chí Huy nhìn con trai mình, cái đầu cảm thấy nhức nhức, nhức chưa từng thấy.

"Thời điểm con cầu xin nhà họ Tân cứu đứa bé kia, lúc đó con đã nói rằng, ngày sau đứa bé đó sẽ trở thành con dâu của Tân gia. Cứ cho là cuối cùng không có tác dụng gì, thế nhưng nhà họ Tân cũng đã chuẩn bị tốt công tác đối mặt với đủ mọi loại trò làm khó làm dễ rồi ấy chứ."

"Giờ thả cho người chạy mất rồi, còn phái người ngăn cản sự truy tìm của hai kẻ ở dưới lầu, rốt cuộc là con đang suy nghĩ cái gì hửm?"

Tân Tả cúi đầu, rất lâu rất lâu sau mới nói, "Lúc đó con đã quyết định, bất kể có bao nhiêu người muốn tranh đoạt với con, con cũng nhất quyết phải giữ em ấy ở bên mình. Thế nhưng chưa từng, chưa từng có một ai nói cho con biết rằng, kẻ thù của con lại chính là bản thân Kha Ninh, Kha Ninh cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng nếu như đi Liên Bang mà có thể khiến cho em ấy vui vẻ, vậy thì đi thôi."

"Không phải nó thích con sao?"

"Bởi vì áy náy và cảm động mà ở bên cạnh con thì có ý nghĩa gì đâu ạ. Thả cho em ấy đi cũng tốt, hạn chế ở Đế Đô đối với em ấy quá lớn, vấn đề bất bình đẳng trong phân chia giai cấp cứ bế tắc mãi như vậy, em ấy thậm chí không thể thẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình, cũng vĩnh viễn không tin là con thực sự thích em."

Cha Tân đau đớn nhìn con trai mình, "Vậy còn con...."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Tân Tả cắt ngang, "Ngài hỏi nhiều như vậy, là tiếc tiền đúng không?"

Đến mức mà cha Tân phải thốt ra, miêu tả, hình dung thành "một số tiền rất lớn", vậy thì thật sự là rất rất rất nhiều tiền.

Cha Tân bị thằng con trai mình chọc tức á khẩu.

Nhà họ Tân đương nhiên không thiếu tiền rồi, có nhiều tới cỡ nào thì cũng chỉ là một con số, mất thì đúng là mất thật, thế nhưng với địa vị của Tân gia, quả thật là kiếm lại mấy hồi.

"Không tiếc mà ngài còn hỏi nhiều như vậy?" Tân Tả ghét bỏ nhìn cha mình, "Sớm hay muộn gì, rồi sẽ có một ngày em ấy phải quay về bên con. Con giúp em ấy đến thế rồi, còn cho em ấy một số tiền lớn như vậy, nếu mà em ấy không nhớ nhung con, thế thì đương nhiên con sẽ dạy dỗ lại em ấy." 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net